Bước vào đại sảnh, đập vào mắt chính là toàn cảnh màu hồng nhạt, hương thơm hoa đào từng trận từng trận ào tới ngay sau lưng. Bên ngoài lan can của hành lang treo một tấm mành màu hồng nhạt dệt bằng satanh. Chính giữa đại sảnh là cầu thang bằng gỗ đàn hương, thông hướng hai bên lầu hai và lầu ba. Tay vịn cầu thang hoàn toàn được chạm rỗng, hoa mẫu đơn phú phú cát tường, ong mật ngửi thấy hương hoa liền bay đến, bươm buớm bay lượn xung quanh hoa mẫu đơn giống như đang chơi đùa. Còn có con chim hỉ thước nhỏ đang bay lượn trông rất sống động, thật đúng là xa hoa. Bên cạnh đó hoa văn màu vàng khắc họa ở bên ngoài đều là vàng thật, xa hoa mà cũng lịch sự tao nhã, hai thiết kế hài hòa cùng một chỗ, không nhìn ra một chút mâu thuẫn nào cả.
Đại sảnh mấy trăm thước vuông, bày dăm ba cái bàn ngay ngắn chỉnh tề, mặc dù một bàn hoặc là hai ba người tụ tập lại chung một chỗ nâng cốc nói cười, hoặc là một người một mình phẩm tửu, nhưng ở trong đại sảnh này cũng không thấy có vẻ vắng lạnh. Mặc dù có người cụng rượu, nhưng cũng không nghe thấy lời nói cử chỉ có gì thô lỗ, có thể thấy được những người tới nơi này dùng cơm ngủ lại, không giàu cũng quý, nhưng cũng không bày ra điệu bộ ‘ Phú Nhị Đại ’[1], có thể thấy được khách trọ đều là người tốt tính.
[1]: phú nhị đại là thuật ngữ để chỉ những thiếu gia, tiểu thư con nhà quan hoặc gia đình giàu có.
Bên ngoài khí nóng ngất trời, bên trong lại có chút mát mẻ, một làn gió nhẹ thổi qua, cũng không cảm thấy lạnh, cũng không thấy có khí nóng. Mới vừa bước vào trong liền cảm thấy một luồng khí mát lạnh từ dưới chân truyền đến, Lăng Tuyệt Trần dám chắc, dưới lòng đất nhất định là một hầm chứa đá!
Thế nhưng, nếu là mùa đông thì sao? Đảo mắt quan sát một vòng, mới phát hiện, bốn phía đại sảnh đều có một hai người ôm chặt cái vạc lớn bằng đồng thau, lúc này vẫn còn đang tỏa ra hơi lạnh, đoán chừng cái đó chính là dùng để sưởi ấm cho mùa đông, giảm nhiệt cho mùa hè. Khó trách chi phí ở nơi này lại lớn như vậy, tùy tiện một bữa ăn sáng cũng không phải là người có kinh tế bậc trung có thể ăn được, bữa ăn kia dĩ nhiên cũng rất phù hợp với giá tiền. Chủ nhân của khách điếm này, quả thật là đã hao phí rất nhiều tâm tư. Đông ấm hạ mát? Nhân vật có tiền, đương nhiên sẽ lựa chọn nơi này.
Dùng cơm ở tại nơi này, đúng là một sự lựa chọn tuyệt hảo, Sở Dạ Phong cũng thật biết cách hưởng thụ.
"Lầu hai!" Giọng nói của Sở Dạ Phong cách không truyền đến. Cách bức rèm che, nàng cũng đã nhìn thấy bóng dáng nổi bật của người kia.
Bĩu bĩu môi, lúc này mới xoay người đi về phía nhã gian ở lầu hai.
Khá lắm, lầu hai lại càng thêm xa hoa hơn so với lầu một, ngay cả hoa văn vẽ bên ngoài cây cột cũng đều là chạm bằng vàng, thế nhưng nhìn như vậy lại không cảm thấy có một chút dung tục nào cả. Từng cái nhã gian tách biệt ngăn cách bởi một bức rèm màu xanh lá, bàn ghế được làm từ trúc lại càng lộ vẻ thanh nhã thoát tục, nếu như không có mấy cây cột chạm khắc bằng vàng kia, vậy lại càng giống như nơi dành cho các văn nhân mặc khách ( người có học biết thơ văn ) đọc sách vẽ tranh.
Nhìn thấy bóng dáng màu đỏ rực kia, liền lắc đầu đi tới một vị trí gần cửa sổ, đứng ở bên cửa sổ, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật trên đường cái không sót một thứ, đoán chừng nếu ở lầu ba, về cơ bản cũng có thể nhìn thấy hơn nửa thành trì rồi. Phải biết rằng, ở cổ đại, một tòa nhà ba tầng cũng đã là rất cao rồi, thông thường nhà lầu cũng đều không quá hai tầng.
Xoay người ngồi xuống vị trí đối diện với hắn khẽ bật cười: "Này, giận rồi sao?" Sẽ không hẹp hòi như vậy chứ.
Sở Dạ Phong ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: "Bản thiếu gia có hẹp hòi như vậy sao?" Nói thật, hắn thật sự đúng là không để ý lắm, dù sao nam nhân như vậy cũng không phải là nói hắn, có gì mà phải tức giận. Huống chi, lời đó cũng là tùy việc mà xét, nàng nói như vậy cũng có lý.
"Đúng rồi, làm sao huynh lại biết chỗ này?" Đoán chừng hắn cũng là lần đầu tiên tới đây, nhưng nhìn dáng vẻ hình như tương đối quen thuộc với nơi này. Lăng Tuyệt Trần bắt đầu đánh giá chung quanh, từ quang cảnh bên ngoài thật sự nhìn không ra đây là một khách điếm, hơn nữa, đoạn đường này cũng không phải là nơi có điều kiện tốt nhất để mở khách điếm.
"Tên Hoa Nhược Thủy này cũng là một nhân vật nổi danh trên đại lục, danh tiếng của hắn từ năm năm trước đã nổi lên chỉ trong một đêm, không có ai biết hắn đến từ nơi nào, dùng thủ đoạn gì, chỉ trong một đêm đột nhiên trở thành người giàu có! Tên sản nghiệp của hắn chính là Hoa nhược lưu thủy." Sở Dạ Phong cau mày giải thích, trong lời nói chứa đầy lo lắng.
"Liệu có phải là người của Nguyệt Ma Giáo hay không?" Lăng Tuyệt Trần cau mày, dù sao vẫn cảm thấy rất nhiều chuyện đều bắt nguồn từ Nguyệt Ma Giáo.
Sở Dạ Phong lắc đầu một cái: "Cho đến nay ta vẫn không có một chút tin tức của Hoa Nhược Thủy."
Chỉ biết hắn cũng không phải là một nhân vật đơn giản. "Huynh biết thật nhiều."
Nghe lời nói của Lăng Tuyệt Trần ý tứ rõ ràng, Sở Dạ Phong khổ sở cười cười: "Ha ha, cái thế giới này, nếu như muội không hiểu rõ người khác, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết!"
Lăng Tuyệt Trần gật đầu, những lời này ngược lại rất có lý, không chỉ là ở chỗ này, vô luận là cái triều đại nào, cái thế giới nào, đạo lý đều luôn giống nhau .
"Cho nên, ta hi vọng muội có thể nghĩ kỹ rồi mới làm!" Nghiêm túc nhìn nàng, trong đáy mắt tràn đầy lo lắng.
Nghe thấy lời nói của Sở Dạ Phong âm thầm mang theo tia cảnh cáo, Lăng Tuyệt Trần lơ đễnh nhún nhún vai, nàng biết hắn nói lời này là muốn chỉ cái gì. Mặc dù trên bàn bày đủ loại món ăn ngon nhiều màu sắc hình dáng đa dạng làm người ta thèm nhỏ dãi, nhưng nàng lại không có khẩu vị.
"Hoa nhược lưu thủy? Ha ha ha, quả nhiên là tiêu tiền như nước nha!" Nhìn cách trang hoàng xa hoa này, nhìn một bàn thức ăn này? Đều là nhất đẳng, chi phí dĩ nhiên là lớn rồi.
Nghe thấy nàng nói lảng sang chuyện khác, Sở Dạ Phong cũng không mở miệng nói chuyện nữa, chỉ lẳng lặng thưởng thức trà thơm. Làm bằng hữu, những gì cần nói hắn đều đã nói rồi, quyền quyết định là ở nàng, cho dù hắn có nhiều lời cũng vô ích.
Tiểu Bạch lại xuất hiện ở trên bàn lần nữa, nhìn một bàn thức ăn ngon, hắn lập tức cảm thấy thèm ăn, móng vuốt ở phía trước liền kéo một cái mâm qua, nhìn món ăn thơm ngào ngạt ở bên trong, liền liếm môi một cái, bắt đầu vội vàng ăn.
Nhìn thấy hắn ăn ngon miệng như vậy, không khỏi vỗ nhẹ đầu của hắn: "Ăn uống không có chút lịch sự gì cả!" Tuyệt đối không giống một Thánh Thú, quả thật chỉ giống như một con mèo trắng nhỏ đói đến váng đầu mà thôi.
"Ta vốn dĩ chính là một nam thú mà!" Tiểu Bạch cũng không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục chiến đấu với thức ăn ngon.
Đang khi hai người im lặng không nói gì, thì đại sảnh ở lầu dưới đột nhiên truyền đến một tiếng đàn khoan thai du dương.
Lúc mới bắt đầu, âm điệu gảy lên rõ ràng chậm rãi, âm sắc hết sức mềm mại dịu dàng, giống như mây trắng bay về phía chân trời, lưu lại một vài vết tích mờ nhạt nhẹ nhàng, lại tựa như cành liễu theo chiều gió khẽ lay động. Sau đó bài hát dần dần trở nên tươi đẹp hơn, phong cách thanh thoát, tựa như dòng chảy với nhiều khúc quanh, hòa cùng tiếng hót reo vui của các loài chim, tiếng kêu của côn trùng, chậm rãi đổ xuống, mượt mà mà nhẵn nhụi, làm cho người ta say mê. Sau đó tiếng đàn lại trong veo hớn hở tựa như tiếng hót của chim sơn ca phá vỡ bóng tối trước bình minh, giống như mới vừa trải qua sự ngăn trở của thiên sơn vạn thủy, rốt cuộc hội tụ thành một nốt nhạc nhảy ra tự hào phá vỡ mọi sức cản.
Sau đó, dòng chảy dần dần trở nên sâu hơn, giống như sợi tơ mỏng manh không tiếng động, tựa như tiếng nỉ non của con yến non, như tiếng ngâm nga của con dế mèn, sau đó hòa thành dòng nước xoáy, càng lúc càng xa •••••• cho đến khi thỉnh thoảng mới nghe thấy một chút giai điệu đẹp đẽ.
Tiếng đàn du dương, bóng người ngồi phía sau bức rèm che nâng tay gảy đàn lại càng thu hút sự chú ý của mọi người.
Có người nhắm mắt lắng nghe, có người đánh rơi ly rượu đang cầm trong tay xuống đất, có người lại trợn to cặp mắt, chăm chú nhìn chằm chằm người gảy đàn kia.
Cho đến khi khúc nhạc kia đã kết thúc, rất nhiều người cũng chưa thể phục hồi lại tinh thần, đây chính là cái mà người ta gọi là dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai tuyệt đối không thể khác hơn.
"Hay, thật là một khúc Cao Sơn Lưu Thủy[2]!" Lăng Tuyệt Trần bất tri bất giác bật thốt lên, âm luật như vậy tuyệt đối có thể nói là một tác phẩm tuyệt vời trong thế gian, nàng không khỏi nghĩ tới một khúc Cao Sơn Lưu Thủy trong chuyện xưa của Du Bá Nha và Chung Tử Kỳ.
[2] "Cao sơn lưu thủy" gắn liền với điển tích Du Bá Nha - Chung Tử Kì. Tương truyền, hơn hai nghìn năm trước Bá Nha hay đàn bản "Cao sơn lưu thủy", nhưng chỉ có một mình Chung Tử Kì biết thưởng thức. Một lần Bá Nha gảy đàn, chí tại non cao, Tử Kì liền bảo "Thiện tại hồ cổ cầm, nguy nguy hồ nhược Thái Sơn" (Đánh đàn hay thay, vòi vọi tựa Thái Sơn). Bá Nha chí tại vực sâu, Tử Kì nhận ngay ra rằng "Đăng đăng hồ nhược lưu thủy" (Cuồn cuộn như nước chảy).
Khi Tử Kì lâm bệnh chết, Bá Nha chỉ gẩy đàn thêm một lần duy nhất trước mộ người tri âm rồi đập đàn vào tảng đá, không bao giờ cầm đến cây đàn nữa.
"Ha ha ha, tên rất hay!"
Một giọng nói hài hước truyền đến, kèm theo tiếng vỗ tay ‘ bốp bốp bốp ’.
Tiếng vỗ tay của người mới tới cũng kéo lại thần trí của mấy người đang mất hồn, mọi người rối rít nhìn về phía người đang đi xuống từ trên cầu thang.
Tiếp theo, một bóng người từ trên lầu chậm rãi đi xuống, ánh mắt nhìn Lăng Tuyệt Trần tràn đầy tán thưởng. Khẽ vung tay lên, cô gái ở phía sau bức rèm hơi cúi đầu, hai tay ôm đàn cổ, chậm rãi lui ra.
Sở Dạ Phong ngồi đối diện cánh cửa nối với cầu thang, ánh mắt nhìn người mới tới, tràn đầy lo lắng. Lăng Tuyệt Trần chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía người mới tới, trong lòng không nhịn được kêu lên: trời ạ, tướng mạo như vậy thật sự là cực kỳ yêu nghiệt nha!
Y phục bằng gấm màu hồng nhạt, mấy con bươm bướm thêu ở phía trên giống như được ban cho sinh mệnh để bay lượn trên tơ lụa, bên dưới ống tay áo rộng lớn là một đôi tay trắng nõn thon dài ‘ mềm mại ’ giống như không có xương, vừa vung tay lên lại giống như mang theo hương thơm của hoa đào. Đai lưng bằng gấm cùng màu với bộ y phục đeo ở bên lưng hơi chùng xuống, giống như muốn khoe ra phần eo hoàn mỹ của chủ nhân, nhìn lên, vai áo khẽ rộng mở, lộ ra xương quai xanh mê người, lại còn có một phần chuyển động theo tiết tấu nói chuyện của người mới tới—— hầu kết! Nhìn không ra người này lại là nam tử! Một nam tử còn xinh đẹp yêu nghiệt hơn cả Mộ Dung Tư!
Người mới tới phong tình vạn chủng đi về phía Lăng Tuyệt Trần: "Không ngại ta ngồi ở đây chứ." Trong lúc hỏi ý kiến, không đợi có người trả lời, thì đã vén vạt áo lên trực tiếp ngồi xuống.
"Có muốn để ý thì cũng không kịp nữa rồi !" Sắc mặt Sở Dạ Phong lạnh lùng, nhìn nam tử yêu nghiệt ở bên cạnh.
Áy náy nhìn nam tử kia một cái: "Ngượng ngùng, bằng hữu của ta vẫn luôn như vậy, ngươi đừng để ý."
Lúc này, nam tử kia mới cẩn thận nhìn Sở Dạ Phong một cái, trên nét mặt cũng hiện lên mấy phần sáng tỏ.
Mặc dù lời nói này của Lăng Tuyệt Trần giống như nói hắn không hiểu lễ nghĩa, thế nhưng hai chữ bằng hữu này chính là phương thuốc xoa dịu hữu hiệu nhất, hắn lập tức không còn so đo như vậy nữa, chỉ là ánh mắt nhìn nam tử kia vẫn còn tồn tại mấy phần cảnh giác.
Hai người này là một đôi yêu nhau sao? Nam tử âm thầm suy nghĩ, ngay sau đó cười nhạt: "Không sao, tại hạ là Hoa Nhược Thủy, hôm nay coi như ta mời khách!"
Quả nhiên, hắn chính là Hoa Nhược Thủy.
Ánh mắt Sở Dạ Phong thoáng chùng xuống, sắc mặt vẫn như cũ không chút thay đổi thưởng thức trà thơm. Đáy mắt Lăng Tuyệt Trần thoáng qua một tia lạnh lẽo, trong bụng cũng liền âm thầm tính toán một chút. Nam tử như vậy, thật đúng là nhìn không ra trong lòng lại hung ác tàn nhẫn như vậy, chỉ là, nhìn người không thể chỉ xem bề ngoài đây cũng là câu tục ngữ từ trăm ngàn năm trước truyền lại, đối với bất kỳ người nào, nàng đều có phòng bị, bao gồm cả •••••• người kia.
"Lăng Tuyệt Trần!" Bàn tay của Lăng Tuyệt Trần hơi dừng lại, như có điều suy nghĩ liếc về phía Tiểu Bạch ở bên cạnh mình chẳng biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Hoa Nhược Thủy hơi giật mình, ngay sau đó liền mỉm cười, đây chính là cô gái khiến cho đại lục xôn xao trong thời gian gần đây sao? Tin đồn •••••• trong lòng cũng liền có mấy phần suy nghĩ. "Hóa ra cô nương chính là Lăng Tuyệt Trần? Tại hạ thật vinh hạnh!" Quay đầu nhìn Sở Dạ Phong đang cúi đầu không nói: "Chắc hẳn các hạ chính là Sở Dạ Phong. Không ngờ khách điếm hèn mọn này của ta hôm nay lại được vinh hạnh đón tiếp hai vị khách có thân phận phi phàm như vậy." Toàn thân màu đỏ chói mắt, người này còn ngông cuồng hơn cả Hoa Nhược Thủy hắn.
Người này thật giỏi giả bộ, hắn có năng lực nắm bắt thông tin tốt như vậy, chẳng lẽ lại thật sự không biết lai lịch của nàng và Sở Dạ Phong hay sao? Sợ rằng hai người còn chưa vào thành, thì hắn đã sớm biết từ lâu rồi. Loại câu hỏi như vậy chẳng qua cũng chỉ là muốn thử xem nàng có thể nói láo hay không mà thôi, sau đó mới tính xem ai là người thất lễ.
"Danh tiếng của ngươi, có lẽ còn hơn cả ta đấy." Sở Dạ Phong vẫn như cũ chưa từng ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt nói chuyện làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc của hắn trong lúc này. Trong lời nói không có cái gì khác thường, chỉ là toàn bộ bản năng phòng bị cũng đã bắt đầu khởi động.
Hoa Nhược Thủy hình như cũng biết Sở Dạ Phong có ý phòng bị, cho nên lập tức không xoay quanh đề tài này nữa, xoay người nhìn Lăng Tuyệt Trần đang vuốt ve Tiểu Bạch: "Không biết Lăng tiểu thư cũng là người hiểu đàn, thật là tri âm khó tìm." Lúc nói lời này, ánh mắt lại hiện lên một tia tán thưởng, hắn đàn khúc nhạc này, đã thật lâu rồi vẫn không có người nào hiểu được.
"Chẳng qua cũng chỉ là suy đoán lung tung mà thôi." Lăng Tuyệt Trần khẽ lắc đầu, quả thật những thứ này nàng cũng không hiểu lắm.
Khiêm tốn? !
Hoa Nhược Thủy nhíu mày, chỉ là không thừa nhận cách nói như vậy mà thôi, hắn hiểu là được rồi. Hơn nữa khúc nhạc này của hắn cũng chưa có tên gọi, vừa vặn theo như lời nàng gọi là Cao Sơn Lưu Thủy, ngược lại rất là hợp khẩu vị của hắn.