Kỳ Kiếm Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, còn Kỳ Nhược Tuyết thì ánh mắt hơi chùng xuống khẽ cắn môi, suy cho cùng thì đó chỉ là vấn đề riêng của hai người bọn họ, thế nhưng lúc này cũng không nên đứng ngoài khoanh tay nhìn bọn họ lâm vào cảnh nguy hiểm, Kỳ Kiếm Vũ và Kỳ Nhược Tuyết liếc mắt nhìn nhau, sau đó cả hai cùng đưa ngón tay lên trước ngực vẽ ra kết ấn: "Ẩn Quang Khốn!" Theo lời hai người vừa dứt, bóng tối từ trên người họ liền chậm rãi thoát ra bên ngoài, cho đến khi toàn bộ phạm vi tầm nhìn đã không còn thấy bất kỳ tia sáng nào le lói nữa.
Mở mắt ra, hai người triển khai pháp thuật - Kỳ Kiếm Vũ và Kỳ Nhược Tuyết có chút kinh ngạc liếc nhìn Lăng Tuyệt Trần ở bên cạnh: "Làm theo lời ngươi như vậy không phải sẽ chỉ làm cho bọn họ ở trong bóng tối càng thêm có lợi giống như cá gặp nước hay sao?" Kỳ Nhược Tuyết cau mày giọng nói tỏ vẻ nghi ngờ, lại xoay người nhìn về phía Sở Dạ Phong vẫn không nói một lời nhưng khóe miệng hắn lại đang cong lên, trong mắt nàng tràn ngập nghi ngờ thật sự không thể hiểu nổi.
Sở Dạ Phong cũng không đáp lại, hai tay chắp lại, sau đó hướng lòng bàn tay ra bên ngoài xoay nhẹ cổ tay lại: "Tử Minh Hỏa!" Ngọn lửa màu đỏ tím từ lòng bàn tay hắn cháy bừng lên, lập tức từ từ bay về phía trước một khoảng rất xa, thiêu đốt những bóng người màu đen đang giãy giụa không ngừng ở trong bóng tối. Lúc này, hắn mới hài lòng nhếch miệng lên, có thể nói Tử Minh Hỏa chính là ngọn lửa bất diệt từ Địa Ngục, cứ từ từ hưởng thụ thật tốt sự thiêu đốt mãnh liệt của ngọn lửa này trước khi chết đi!
"Bóng là do ánh sáng tạo ra, phải có ánh sáng thì bóng mới tồn tại được, không có bóng thì cũng không có cái gọi là ánh sáng, không có ánh sáng thì cũng không có cái gọi là bóng!" Nhìn thấy Kỳ Nhược Tuyết cũng không hề nhân cơ hội này để ra tay hãm hại mình, bỗng nhiên Lăng Tuyệt Trần cũng không còn cảm thấy nàng ta đáng ghét nữa, dù sao thì lần này cũng xem như nàng ta đã cứu nàng một mạng!
"Vậy mới vừa rồi lúc nàng sử dụng Liệt Diễm Tử Cương là chuyện gì đã xảy ra?" Sở Dạ Phong nhíu mày nói ra nghi ngờ trong lòng, hắn thật sự không nghĩ ra được đáp án, phải có ánh sáng mới có bóng, vậy vì sao Liệt Diễm Tử Cương cũng có thể làm cho bọn họ biến mất.
Lăng Tuyệt Trần nhíu mày, xem ra về mặt kiến thức thì hiện đại vẫn tốt hơn rất nhiều so với thời cổ đại: "Ở nơi có ánh sáng cũng không nhất định sẽ có bóng, có lúc ánh sáng cũng sẽ làm cho bóng hoàn toàn biến mất, khi mà ở nơi đó xung quanh đều là ánh sáng với cường độ mạnh thì sẽ không có bất kỳ vật gì có thể tồn tại được lúc đó lấy đâu ra phản xạ mà đòi có bóng!"
Sở Dạ Phong nghe vậy, liền hiểu rõ vấn đề lập tức gật đầu, khó trách, mới vừa rồi lúc Lăng Tuyệt Trần đang thi triển Liệt Diễm Tử Cương hắn lại cảm thấy chói mắt như vậy, thậm chí còn không thể nhìn thấy bất kỳ đồ vật nào ở xung quanh, tất cả đều là một mảnh trắng xóa.
"Vấn đề này và chuyện những bóng người màu đen có quan hệ gì với nhau sao?" Kỳ Nhược Tuyết nghiêng đầu, nàng chưa từng thấy qua chuyện này cho nên đương nhiên cũng không hiểu được nguyên do trong đó.
Lăng Tuyệt Trần mím môi, lần đầu tiên có tâm tình thoải mái kiên nhẫn giải thích cho họ hiểu, dù sao thì Nguyệt Ma giáo cũng có thể xem như là kẻ thù chung của mọi người: "Huyền Khí và binh khí của chúng ta đều không thể làm cho bọn họ bị thương, đây chính là bóng người trong truyền thuyết!"
Bóng người? Kỳ Nhược Tuyết và Kỳ Kiếm Vũ không hiểu liếc mắt nhìn nhau, đây chính là một từ ngữ rất mới mẻ nha.
"Đúng vậy, chính là ‘ Túc Ảnh Sát ’ trong lời đồn!" Sở Dạ Phong trầm mặc lên tiếng, một tay chống cằm suy nghĩ, hắn thật sự rất nghi ngờ, rốt cuộc đây là loại người gì, Nguyệt Ma thật sự lợi hại giống như trong lời đồn sao?
Túc Ảnh Sát!
Sắc mặt Kỳ Kiếm Vũ và Kỳ Nhược Tuyết lập tức thay đổi, trở nên cực kỳ tái nhợt.
Thiên hạ này ai mà không biết ai mà không hiểu, Túc Ảnh Sát chính là một sự tồn tại thần bí nhất trong Nguyệt Ma giáo, thật không ngờ hôm nay lại có thể đụng phải bọn họ, lại còn có thể ra tay khiến cho bọn họ không một ai sống sót, khiến cho Nguyệt Ma giáo tổn thất nặng nề, xem ra, về sau cũng không thể tiếp tục bình yên được nữa rồi.
Khóe miệng hơi run rẩy, một mùi vị ngai ngái truyền đến, sau một tiếng ‘ Ọe ’ nàng liền khạc ra một ngụm máu tươi: "Khụ khụ khụ ••••••" một tay ôm chặt phía trên đan điền của mình, bên trong cơ thể hai luồng khí nóng lạnh đang va chạm dữ dội, nhưng mà, hai luồng khí này sau khi lần lượt va chạm vào nhau, đều đang chậm rãi thu nhỏ lại.
"Tuyệt Trần, sao vậy?" Sở Dạ Phong vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một màn này, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy Lăng Tuyệt Trần đang đứng không vững, giọng nói nôn nóng cực kỳ lo lắng, mới vừa rồi nàng dùng nhiều chân khí như vậy, lẽ nào hiện tại thật sự chống đỡ không nổi nữa rồi.
Cảm nhận được sự thay đổi này, hai mắt Lăng Tuyệt Trần đột nhiên trợn to, Huyền Khí trong cơ thể nàng, thế nhưng lại đang dần biến mất! Không, tuyệt đối không thể! Nghĩ đến chuyện này, nàng vội vàng bất chấp tất cả, lập tức hất tay Sở Dạ Phong ra, từ trong ngực móc ra một bình sứ nhỏ, lấy ra hai viên thuốc nhỏ màu màu xanh lá cây, một ngụm liền ăn hết sau đó ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, hai lòng bàn tay đè lên nhau để ở trước ngực, cắn chặt môi của mình, hết sức nhẫn nại cố gắng nuối xuống dị vật đang vướng ở cổ họng.
Kỳ Kiếm Vũ vung tay lên, bóng tối bao trùm bên cạnh bọn họ lập tức biến mất, ánh sáng từ từ khôi phục lại, không gian lại sáng ngời như lúc trước.
"Chủ nhân!" Ngân Nhược và Tiểu Bạch đồng thời kêu lên sau đó tiến lại gần nàng, nhưng lại bị Sở Dạ Phong ngăn lại.
"Các ngươi bình tĩnh một chút đi, Tuyệt Trần cần nghỉ ngơi chữa thương!" Sở Dạ Phong cau mày, trong lời nói hiện rõ ý tứ của hắn: nếu như hiện tại tiến lên quấy rầy nàng, nói không chừng sẽ khó giữ được tính mạng!
Tiểu Bạch và Ngân Nhược đều là người thông minh, nghe Sở Dạ Phong nhắc nhở, đương nhiên cũng có thể hiểu rõ đạo lý trong đó, cho nên hai người liền ngoan ngoãn yên lặng đứng ở một bên, chỉ là trong lòng vẫn rất nôn nóng, sự quan tâm lo lắng ở trong ánh mắt vẫn không hề giảm bớt.
Hỏa Kỳ Lân tiến lên, một tay kéo nhẹ ống tay áo của Sở Dạ Phong: "Chủ nhân, nàng thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?" Nói xong, lo lắng nhìn về phía Lăng Tuyệt Trần đang ngồi thiền.
Sở Dạ Phong gật đầu một cái, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Lăng Tuyệt Trần: "Đúng vậy, nàng ấy mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!" Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên mơ hồ không rõ, không biết là đang nói cho Hỏa Kỳ Lân nghe, hay là đang tự an ủi chính mình.
Mồ hôi trên trán Lăng Tuyệt Trần càng ngày càng nhiều, Huyền Khí ở vùng đan điền cùng càng lúc càng va chạm dữ dội hơn, Lăng Tuyệt Trần tiếp tục cắn chặt môi âm thầm tạo ra một luồng sức mạnh cố gắng khống chế hai luồng Huyền Khí này, không thể, nàng tuyệt đối không thể thất bại!
Tiểu Bạch thấy vậy, càng thêm khó kiềm chế tâm tình nóng nảy: "Không phải là vẫn còn pháo hoa để phát ra tín hiệu cầu cứu sao, mau gọi Yến Nam Hiên công tử tới đây đi!"
Một câu nói đủ thức tỉnh người trong mộng, lập tức tầm mắt của mọi người đều dừng lại ở trên người Tiểu Bạch, Kỳ Kiếm Vũ vội vàng lấy ra một vật gì đó nhìn gần giống như bút ngọc, đang chuẩn bị phát ra tín hiệu thì lại nghe thấy một tiếng vang thật lớn ở trên không trung, ngọn lửa màu tím đã được gửi đi, lúc này hắn mới phát hiện, hóa ra Sở Dạ Phong vẫn nhanh hơn hắn một bước, đã sớm phát ra pháo hoa tín hiệu rồi.
"Ta phải giúp chủ nhân chữa thương, nếu không tất cả tu vi của nàng đều sẽ đổ sông đổ biển!" Nhận được sự đồng ý ngầm của bổn mạng khế ước, Ngân Nhược đột nhiên lên tiếng, bởi vì hắn cảm thấy Huyền Khí ở vùng đan điền của chủ nhân đang từ từ yếu đi.
Nói xong, vén vạt áo lên, ngồi ở sau lưng Lăng Tuyệt Trần, hai tay nâng lên để ngang trước ngực lòng bàn tay khép lại, ngay sau đó hướng ra bên ngoài dán chặt vào sau lưng Lăng Tuyệt Trần, một luồng khí êm dịu mềm mại giống như làn nước chậm rãi tiến vào trong cơ thể Lăng Tuyệt Trần, bắt đầu từ phía sau lưng sau đó lần lượt tiến vào huyết quản của nàng, từng bước một lách qua hai luồng Huyền Khí màu lam và màu đỏ của nàng, thành công tiến vào bên trong đan điền.
Ngay tại thời điểm Ngân Nhược vừa mới thở phào một cái, vốn là hai luồng Huyền Khí đang va chạm đối kháng lẫn nhau, lúc này lại nhất trí đối ngoại lựa chọn công kích luồng chân khí trong suốt đang tự tiện xông vào. Ngân Nhược chỉ có thể lựa chọn tránh đi công khích, không thể lấy cứng đối cứng, nếu không hắn và chủ nhân sẽ cùng nhau nổ banh xác .
Cho nên giờ phút này, bên trong đan điền của Lăng Tuyệt Trần, đã tạo thành ba luồng Chân Khí truy đuổi, công kích lẫn nhau không thể dung hợp lại. Cứ như vậy, người khó chịu nhất chính là Lăng Tuyệt Trần, ba luồng Huyền Khí không ngừng công kích, né tránh, cứ như vậy không ngừng va chạm vào đan điền của nàng một lần, hai lần…. Ngân Nhược gia nhập vào đã không thể trợ giúp nàng, ngược lại giờ phút này còn làm tăng thêm nguy hiểm cho nàng.
Lăng Tuyệt Trần cố gắng duy trì nhưng không có hiệu quả, một tiếng ‘ Ọe ’ vừa dứt, lại tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi, mặt đất trống ở trước mặt nàng có một phần nhỏ đã bị nhiễm đỏ.
Sở Dạ Phong thấy vậy, hai hàng lông mày vốn đã nhíu chặt một chỗ lúc này lại càng nhướng cao hơn nữa, không để ý tới bùn bẩn ở trên mặt đất, vội vàng vén vạt áo lên cũng ngồi xếp bằng ở trước người Lăng Tuyệt Trần, lòng bàn tay hắn áp sát vào lòng bàn tay Lăng Tuyệt Trần, không ngừng truyền Huyền Khí của mình vào trong cơ thể nàng. Ngân Nhược thừa dịp có thêm Sở Dạ Phong gia nhập, lợi dụng sự chênh lệch giữa đẳng vội vàng đem chân khí của mình thoát ra ngoài.
Lúc này hai luồng Huyền khí lại không hề công kích ‘ đồng bạn ’ mới tới, bởi vì Huyền Khí Sở Dạ Phong đưa vào là cùng loại với Huyền Khí trong cơ thể Lăng Tuyệt Trần, Huyền Khí Hỏa Hệ và Huyền Khí Băng Hệ, bọn chúng chính là người một nhà cho nên mới không chủ động công kích lẫn nhau, đều dừng lại để quan sát đối phương.
Trong lòng Sở Dạ Phong không khỏi sinh ra vui mừng, chủ động dẫn đường cho hai luồng Huyền Khí đang chạy loạn trong đan điền, ngược lại hai luồng Huyền Khí của Lăng Tuyệt Trần lúc này gặp được huynh đệ tỷ muội giống như mình nên cũng bắt đầu đuổi theo, cho đến khi hoàn toàn dung hợp tại cùng một chỗ sau đó từ từ khôi phục lại như cũ, lúc này Sở Dạ Phong mới chậm rãi đem Huyền Khí thu hồi lại, sau đó thoát ra ngoài.
Vốn dĩ mọi người đang cùng nhau đi về phía lối ra của Vụ Lâm, nhưng vừa nghe thấy tiếng pháo hoa nổ trên không trung thì lập tức nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau, sau đó điểm nhẹ mũi chân phi thân bay lên trên đỉnh một cây cổ thụ để tìm kiếm phương hướng phát ra pháo hoa, ánh mắt hơi chùng xuống âm thầm suy tư, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất vội vàng rời đi.
"Khụ khụ khụ ••••••"
Lăng Tuyệt Trần ho nhẹ vài tiếng, có chút khó khăn cố gắng mở hai mắt ra, nhưng mà đập vào mắt chỉ là một bóng người mơ hồ, lông mi dài cong vút khẽ chớp chớp, cánh môi hơi mấp máy, nhưng mà một chữ cũng chưa kịp nói ra thì đã rơi vào hôn mê.
"Lăng Tuyệt Trần!"
"Tuyệt Trần!"
Sở Dạ Phong và Kỳ Kiếm Vũ đồng loạt kêu lên, Sở Dạ Phong không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng khom lưng ngồi xuồng sau đó ôm nàng vào trong ngực: "Hỏa Kỳ Lân!"
Hỏa Kỳ Lân nghe vậy, nhanh chóng biến thân, khôi phục hình dạng Ma Thú của mình sau đó đứng vững trên mặt đất, chỉ đợi chủ nhân leo lên thì có thể lập tức bay khỏi nơi này.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Vừa đúng lúc Sở Dạ Phong sắp ngồi lên lưng Hỏa Kỳ Lân thì giọng nói của người đang khiến mọi người trông mòn con mắt lập tức truyền tới, Sở Dạ Phong có lẽ cũng không hề phát hiện ra, lúc này sắc mặt cứng ngắc của hắn đã thoáng dãn ra một chút.
"Nam Hiên, ngươi mau tới xem mạch cho Tuyệt Trần!" Sở Dạ Phong sải bước nhanh chóng đi tới trước mặt Yến Nam Hiên vừa mới đuổi tới còn chưa kịp hiểu rõ sự tình.
Còn chưa kịp đứng vững thì đã bị một màn trước mắt làm cho giật mình, vị Sở đại thiếu gia ‘ không tranh quyền đoạt thế ’ này tại sao lại trở nên hoảng sợ kêu loạn như vậy chứ, tầm mắt vừa di chuyển liền nhìn thấy Lăng Tuyệt Trần ở trong lồng ngực của hắn sắc mặt đã tái nhợt, lúc này Nam Hiên cũng không kịp thu hồi lại nụ cười trên mặt: "Nàng đây là ••••••"
"Huyền Khí của chủ nhân nhà ta bị tổn hao nghiêm trọng, phần Huyền Khí còn lưu lại trong cơ thể lại bài xích lẫn nhau do đó khiến cho chủ nhận bị nội lực cắn trả!" Ngân Nhược tiến lên, sốt ruột giải thích qua một lần.
"Cái gì?" Yến Nam hiên kêu lên, Huyền khí chính là thành tựu của người tu luyện, đương nhiên hắn cũng hiểu một khi Huyền Khí nội chiến sẽ khiến cho nội lực bên trong cắn trả rất nghiêm trọng, hắn lập tức không dám nhiều lời nữa, kêu Sở Dạ Phong ôm nàng tới dựa vào dưới tàng cây, sau đó đặt tay lên trán Lăng Tuyệt Trần, tay kia nhẹ nhàng nâng lên ngang trước ngực nàng: "Càng Tu Thuật!" Tiếng nói vừa dứt lập tức có một vầng sáng xuất hiện bao vây chặt chẽ quanh Lăng Tuyệt Trần.
Yến Nam Hiên khẽ nhắm mắt lại, dùng Huyền Khí của mình xâm nhập vào cơ thể nàng từ trán và lồng ngực của nàng, âm thầm dẫn đường cho hai luồng Huyền Khí trong cơ thể Lăng Tuyệt Trần, tạm thời dẹp yên công kích của chúng.
Có lẽ là đã qua một canh giờ, cũng có thể chỉ mới qua khoảng một khắc đồng hồ, trên trán Yến Nam Hiên và Lăng Tuyệt Trần đều đã đổ mồ hôi. Cho đến khi vầng sáng vây quanh Lăng Tuyệt Trần từ từ yếu dần rồi biến mất, đến lúc này Yến Nam Hiên mới chậm rãi thu tay lại, từ trong ngực móc ra một viên thuốc, nhét vào trong miệng Lăng Tuyệt Trần.
Nâng ống tay áo lên nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, sau đó đứng dậy vỗ tay một cái: "Cũng may là trước đó Lăng Tuyệt Trần đã uống một loại thuốc có thể khống chế được sự tán loạn của Huyền Khí, nếu không, nàng đã trở thành một cỗ thi thể rồi !" Yến Nam Hiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiếm khi lộ ra sắc mặt ung dung thoải mái như thế, không phải là nụ cười chế giễu giống như trong quá khứ, cũng không phải là nụ cười lạnh lùng khi đối mặt với người ngoài, mà là một nụ cười tự nhiên rất thân thiện.
Lăng Tuyệt Trần đã từng chế thuốc! ?
Một câu nói này trở thành tiêu điểm kinh ngạc trong lòng mọi người, chưa bao giờ nghĩ tới trên người Lăng Tuyệt Trần lại có nhiều chuyện ngoài dụ đoán như vậy, đây chính là tiểu thư phế vật giống như trong lời đồn đãi lúc trước sao, rốt cuốc là chuyện gì đã xảy ra? Là nàng che giấu quá kĩ, hay là trên thế giới thật sự có nhiều chuyện ly kỳ như vậy?
Trên mặt Kỳ Kiếm Vũ một lần nữa hiện lên ý cười sau đó nhanh chóng biến mất, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn Lăng Tuyệt Trần vẫn còn đang hôn mê, không có việc gì là tốt!
Lăng Mặc Phỉ đi theo Yến Nam Hiên cùng tới đây, vẫn luôn đứng yên lặng ở một bên không lên tiếng, lúc này vừa mới ngẩng đầu lên lại nhìn thấy trong mắt Kỳ Kiếm Vũ thoáng hiện lên một tia sáng nóng rực như lửa rồi nhanh chóng biến mất, lập tức đáy mắt nàng hiện lên bi thương và lãnh ý không cách nào khống chế, hai tay nắm chặt ở dưới tay áo, cho dù móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay thế nhưng cũng không hề cảm thấy một chút đau đớn nào cả.