Mọi người không khỏi líu lưỡi trợn to hai mắt nhìn vẻ mặt hả hê của Kỳ Kiếm Vũ và vẻ mặt tràn đầy ai oán của Thú Phi Mã, xem ra quá trình thu phục có vẻ rất thuận lợi, nhưng mà hình như Thú Phi Mã cũng không tình nguyện cho lắm, chẳng lẽ Kỳ Kiếm Vũ vẫn chưa đánh bại Thú Phi Mã khiến cho nó tâm phục khẩu phục hay sao? Không thể nào, nếu như không phục thì làm sao lại trở thành quái đã bị thuần phục.
"Hắn cư nhiên bứt lông của ngươi để uy hiếp ngươi!" Tiểu Bạch kêu lên một tiếng, từ trong lòng Lăng Tuyệt Trần thò đầu ra, có chút khinh bỉ liếc nhìn Kỳ Kiếm Vũ một cái. Bọn họ đều biết Thần Thú cũng có thể mở miệng nói chuyện cho nên cũng không cảm thấy kỳ quái, vấn đề mà bọn họ tò mò chính là lời nói của Tiểu Bạch cơ: hắn cư nhiên bứt lông của ngươi để uy hiếp ngươi!
Tức khắc tầm mắt của mọi người đều bay thẳng về phía Kỳ Kiếm Vũ còn đang lơ đễnh, người nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả: "Thì sao nào, có vấn đề gì sao?" Thủ đoạn hèn hạ như vậy mà hắn cư nhiên còn có thể dùng giọng điệu hợp với chính nghĩa mà lên tiếng hỏi: có vấn đề gì sao? Mọi người lập tức thu lại tầm mắt nhất trí lắc đầu, không thành vấn đề.
"Vậy không phải là xong rồi sao, nhưng mà làm sao Tiểu Bạch lại biết chuyện này?" Đây là điều duy nhất mà Kỳ kiếm Vũ cảm thấy tò mò, nó làm sao có thể biết rõ tình huống bên trong như vậy.
Thú Phi Mã bĩu bĩu môi làm bộ đáng thương nhìn Kỳ Kiếm Vũ: Chủ nhân, thật sự không phải là do ta nói, ta chưa từng nói bất cứ cái gì hết!
Tiểu Bạch khinh thường chu mỏ, thật sự là hắn đoán đúng nha, còn không phải là vì bộ dáng kia của Thú Phi Mã sao, khắp người nhếch nhác thì không cần nói rồi, chủ yếu vẫn là hắn có thể nghe thấy tâm tư của nó.
Thấy Tiểu Bạch không nói lời nào, Lăng Tuyệt Trần ôm nó xoay người rời đi: "Không có việc gì thì đi mau thôi, ta thấy có lẽ còn cần thời gian rất dài để ra khỏi nơi này!" Trong lòng nàng có loại dự cảm xấu, chỉ muốn sớm tìm cách thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này đi ra ngoài.
Mọi người cũng không có ý kiến gì liền nhanh chóng đuổi theo bước chân của nàng, dù sao ở lâu thêm một ngày thì cũng chính là có thêm một phần nguy hiểm, họ cũng không muốn gặp thêm một đống phiền toái không cần thiết. Kỳ Kiếm Vũ đi ở cuối cùng, vừa chu mỏ vừa nhỏ giọng nói thầm : "Không muốn nói thì thôi vậy!" Mặc dù lòng hiếu kỳ của hắn tương đối lớn, nhưng cũng không phải là không biết suy tính đánh giá tình hình.
"Chủ nhân, Thần Thú Bạch Hổ có thể nhìn lén tất cả suy nghĩ trong lòng của những ma thú cấp bậc thấp hơn hắn lại không hề đề phòng! Thật xin lỗi, là Tiểu Phi phụ người bán đứng người!" Phi Mã Thú cúi đầu có chút buồn buồn nói ra nguyên nhân, lúc nãy quá đột ngột nên nó thật sự đã quên mất điều này, bởi vì nó không nghĩ tới nơi này sẽ có Thần Thú, còn là Thần Thú có cấp bậc cáo hơn nó.
Yến Nam Hiên đi tới trước mặt mọi người chặn lại đường đi của bọn họ, tiếp tục nhẹ nhàng quạt chiếc quạt trong tay như mọi khi: "Không bằng chúng ta chia nhau hành động đi, như vậy có thể sẽ tốt hơn, đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau tập hợp ở lối vào Vụ Lâm, nếu không chờ chúng ta từng người một hành động thì biết đến bao giờ mới xong."
Bắc Thần Hàn hơi nhíu lông mày lại: "Chia nhau hành động đúng là có thể rút ngắn thời gian nhưng lại làm tăng thêm nguy hiểm, ngộ nhỡ có một tổ không có người đấu lại kẻ địch như vậy chẳng phải là ngay cả cơ hội sống sót cũng không có hay sao?" Đó là suy nghĩ duy nhất của hắn trong lúc này.
Băng Dật không nói gì, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm Lăng Tuyệt Trần và Sở Dạ Phong ở trước mặt, vừa nhìn vừa giám sát chặt thẽ Lôi Hỏa đang theo sát ở phía sau chỉ cách chừng năm bước chân, trong lòng có cái gì đó xẹt qua thế nhưng vẻ mặt hắn vẫn không chút thay đổi.
"Nếu thật sự gặp phải tình huống nguy hiểm không cách nào ứng phó thì chúng ta có thể dùng cái này để liên hệ!" Yến Nam Hiên lơ đãng cau mày, từ trong ngực lấy ra một vật gì đó tương tự như cái hộp quẹt, đây là pháo hoa dùng làm tín hiệu do Mộ Dung Tư giao cho mọi người trước khi xuất phát.
"Ta không muốn, hay là chúng ta vẫn nên đi cùng nhau thì tốt hơn á!" Lôi Hỏa đứng ra dẫn đầu phản đối, khóe mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía hai người nam nữ đang đứng sóng vai nhau, hắn mới không cần như vậy, ngộ nhỡ Tuyệt Trần và Sở Dạ Phong cùng một tổ, như vậy không phải là hắn hoàn toàn không có cơ hội nào sao?
"Tùy ý các ngươi, ta đi trước đây!" Lăng Tuyệt Trần nhíu nhíu mày, quay đầu lại nhìn mấy người đang trầm mặc một cái sau đó dẫn đầu đi về phía trước, mục tiêu của nàng là chạy thẳng tới chỗ sâu nhất của Vụ Lâm, những người khác đều không liên quan tới nàng. Càng đến gần nơi này, thì trong lòng nàng lại càng bị cái kia hấp dẫn mạnh mẽ hơn, nàng thật sự không thể chờ đợi thêm nữa chỉ muốn đi tới chỗ nước sâu thần bí kia, xem qua Thần Đàn một chút để biết Ngân nhược rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Sở Dạ Phong đưa tay ra muốn giữ Lăng Tuyệt Trần lại nhưng lại không kịp ngăn cản bước chân của nàng, cho nên chỉ đành quay đầu nhìn mấy người kia một cái: "Các ngươi tự mình an bài cho xong đi!" Nói một câu ngắn ngủn như vậy xong, hắn liền đuổi theo Lăng Tuyệt Trần cũng không thèm quay đầu lại lần nữa. Mọi người thấy vậy thì lại một lần nữa líu lưỡi không nói nên lời, thật sự là không thể nắm rõ tính tình của tên Sở Dạ Phong này mà, không ngờ cũng có một ngày hắn trở nên vội vàng như vậy? Đây vốn là điều trước nay chưa từng có, hành động lần này của hắn đã gieo thêm một hạt mầm ở trong lòng mọi người, chỉ cần thêm một chút cơ hội nữa, sẽ thuận lợi nảy mần và sinh trưởng.
"Tuyệt Trần, các ngươi chờ ta một chút!" Lôi Hỏa thấy vậy, đang muốn đuổi theo thì lại bị Yến Nam Hiên kéo lại giữ thật chặt, hắn nhìn bóng lưng Lăng Tuyệt Trần đã biến mất liền tức giận quay đầu lại nhìn cái tên đầu sỏ gây chuyện kia: "Ngươi làm cái gì vậy hả, hại ta không thể đuổi kịp Tuyệt Trần rồi!" Giọng nói bất mãn xen lẫn thái độ thù địch nồng đậm, có lẽ đây chính là bản tính của hắn.
Yến Nam Hiên lơ đễnh, thái độ nhàn nhã không chút lo lắng quạt chiếc quạt trong tay: "Lôi Hỏa này, ta thấy ngươi với chúng ta cùng một tổ thì tốt hơn đấy, người ta cũng đã đi xa lắm rồi, hiện tại ngươi nên đi cùng một người khác thôi!" Giọng điệu này của hắn dường như đã dụ dỗ được tên Lôi Hỏa giống như đứa trẻ ba tuổi kia.
Lôi Hỏa há miệng, trong bụng cũng có chút suy tính: "Vậy cũng được, ta và Băng Dật cùng nhau đến đây, vậy thì ta và hắn cùng một tổ đi!" Nói xong thì buồn buồn đi tới bên cạnh Băng Dật, bộ dáng kia của hắn thật sự rất giống một người vợ đang uất ức trong lòng.
Băng Dật nhìn phía trước thật lâu sau đó quay đầu lại nhìn Lôi Hỏa: "Vậy thì đi thôi!" Bốn chữ ngắn ngủn lạnh lẽo, đây là cá tính của hắn? Aiz, có lẽ là vậy...! .
Cứ như vậy, một đoàn người rất lớn dần dần bị chia nhỏ ra, Lăng Tuyệt Trần và Sở Dạ Phong một tổ, Băng Dật và Lôi Hỏa một tổ, Bắc Thần Hàn và Bắc Thần Thư Vũ đương nhiên sẽ cùng một tổ, Kỳ Kiếm Vũ và Kỳ Nhược Tuyết cũng lập thành một tổ, chỉ còn dư lại Yến Nam Hiên và Lăng Mặc Phi mà thôi.
Yến Nam Hiên khẽ bật cười nhìn Lăng Mặc Phỉ đứng im lặng ở bên cạnh không chút nhúc nhích: "Mặc Phỉ, xem ra chúng ta chỉ có thể chung một tổ thôi!" Trong mắt hơi tiếc nuối, nhưng dường như lại hiện lên một tia sáng khó hiểu.
Lăng Mặc Phỉ khẽ gật đầu, nhìn về phía Kỳ Kiếm Vũ vừa mới rời đi: "Ừ, vậy chúng ta cũng đi thôi." Nói xong liền cất bước đi về một hướng khác.
Yến Nam Hiên dừng lại, trong mắt hiện lên thần sắc lão luyện có chút kiêng kị nhìn theo hướng mọi người mới rời đi, thói quen luôn phe phẩy chiếc quạt trong tay của hắn cũng ngừng lại, hạ chiếc quạt xuống như có như không vỗ nhẹ vào lòng bàn tay của tay kia. Nhìn thì giống như đây là sự lựa chọn của bản thân, nhưng thật ra tất cả đều đã được an bài sẵn từ trước. Khóe môi hơi cong lên, ánh mắt thâm sâu khó lường, hắn vén vạt áo lên nhanh chóng đuổi theo bước chân của Lăng Mặc Phỉ: "Ngươi không cần phải lo lắng, không phải là Kiếm Vũ cũng đã có Khế ước ma thú rồi hay sao? Lực chiến đấu của hắn cũng được nâng cao không ít, sẽ không có việc gì đâu." Hình như tâm tình của hắn rất tốt.
Không có Kỳ Kiếm Vũ ở bên cạnh, dường như Lăng Mặc Phỉ cũng mất đi sức sống, ngay cả nói chuyện cũng uể oải không có sức: "Ừ, ta biết rồi, chúng ta cũng nên đi nhạnh một chút đi, nếu không sẽ không kịp tập hợp cùng mọi người mất."
"Ca ca, huynh nói xem chúng ta có thể nhanh chóng gặp được ma thú hay không!" Bắc Thần Thư Vũ vừa lôi kéo ống tay áo của Bắc Thần Hàn vừa cảm thấy không bằng lòng khẽ bĩu môi, cánh rừng âm u này làm cho nàng sợ hãi. Một cảm giác chán nản kéo tới, nàng không nhịn được chọc chọc cánh tay của mình, nàng thật sự rất muốn mau chóng rời khỏi cái chỗ này.
Ánh mắt lạnh lùng của Bắc Thần vẫn nhìn thẳng về phía trước: "Không biết!" Chỉ bằng ba chữ ấy cũng đã biểu lộ rõ thái độ của hắn, dường như không có chuyện gì có thể hấp dẫn sự chú ý của hắn.
"A!" Bắc Thần Thư Vũ buông ống tay áo của ca ca ra, hai tay gạt đám cỏ dại ở ven đường ra, nàng cũng biết thái độ của ca ca luôn lạnh lùng như vậy, trừ phi nàng gặp phải nguy hiểm, nếu không ca ca cũng chỉ luôn thờ ơ với nàng như vậy mà thôi.
Vừa mới ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trong bụi cỏ ở phía trước hình như có cái gì đó đang ngọ nguậy, nàng hơi sợ hãi kéo kéo ống tay áo của Bắc Thần Hàn: "Ca, huynh xem này!" Một ngón tay chỉ về hướng bụi cỏ ở phía trước.
Bắc Thần Hàn dừng lại nhìn theo tầm mắt của Bắc Thần Thư Vũ, chỉ thấy có thứ gì đang ngọ nguậy, hắn cũng không để ý lắm. Bởi vì không cảm thấy ở bên cạnh có hơi thở của người tu luyện Huyền Khí và Kiếm Khí, cho nên hắn cũng không có đề phòng.
Đột nhiên, một vật gì đó màu xanh biếc nhìn giống như hình cầu từ trong bụi cỏ lăn ra, sau đó lăn tiếp vài vòng ở trên mặt đất ẩm ướt, chỉ thấy một khối cầu màu xanh biếc kích thước bằng với quả bóng rổ có đôi mắt nhỏ đen bóng như hạt ngọc trai đảo loạn xạ chung quanh, cái lỗ tai nhọn nhìn giống như là một con thỏ, khóe miệng hai bên còn có hai chòm râu xếp ngay ngắn, ở phía sau cái mông hiện ra một cái đuôi ngắn ngủn đang lắc loạn xạ.
"Oa, thật đáng yêu quá đi!" Bắc Thần Thư Vũ vui sướng la lên đầy kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn liền quên mất sợ hãi, nhấc váy lên vội vàng bước nhanh đến phía trước.
Bắc Thần Hàn thu lại bàn tay đang nắm chặt cánh tay Bắc Thần Thư Vũ, vật nhỏ như vậy, hắn cũng cảm thấy chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì cả. Thật ra thì không thể không nói, cho dù người đó có là cao thủ đi chăng nữa nhưng nếu không có kinh nghiệm thực tế từ xã hội thì cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Nàng ôm khối cầu nhỏ vào trong ngực, khối cầu này thật sự rất mềm mại, chỉ sợ hơi dùng sức một chút cũng có thể lấy đi cái mạng nhỏ của nó rồi, nàng quay đầu lại nhìn về phía Bắc Thần Hàn mỉm cười vui vẻ: "Ca ca, huynh xem nó đáng yêu không này, chúng ta mang nó đi cùng có được hay không?" Trong ánh mắt tràn đầy van xin, chỉ sợ Bắc Thần Hàn sẽ không đồng ý.
Bắc Thần Hàn thấy vật nhỏ cũng không có ác ý ngược lại còn rất biết điều ngoan ngoãn rúc vào trong ngực Bắc Thần Thư Vũ, cho nên buông lỏng cảnh giác: "Muội thích thì cứ mang theo đi!" Có lẽ là Bắc Thần Thư Vũ cũng làm cho hắn vui vẻ lây, hắn nhếch miệng lên tạo thành một đường cong rất đẹp mắt.
"Cám ơn ca ca!" Sắc mặt Bắc Thần Thư Vũ lại càng thêm hớn hở, đuổi theo bước chân của Bắc Thần Hàn."Ngươi tên gì vậy? Gọi người là Tiểu Lục có được hay không?" Nàng nhớ Thần Thú của Lăng Tuyệt Trần tên là Tiểu Bạch, như vậy nàng liền gọi tiểu Lục thôi.
Tiểu Lục hình như có thể nghe hiểu lời của nàng..., phối hợp gật đầu một cái, con ngươi màu đen thoáng qua vài tia màu xanh lá cây rất khó nhận biết.
"Thật tốt quá, như vậy cứ gọi người Tiều Lục nhé, ca ca huynh xem Tiểu Lục xinh đẹp không?" Nàng đi tới bên cạnh Bắc Thần Hàn giơ Tiểu Lục lên khoe, trong rừng cây yên tĩnh này cũng chỉ nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Bắc Thần Thư Vũ.
"Đợi một chút...!"
Bắc Thần Hàn đang đi ở phía trước thì đột nhiên dừng lại, vẻ mặt rất nặng nề, Bắc Thần Thư Vũ đi ở ngay phía sau ca ca, bất ngờ không kịp dừng lại thiếu chút nữa là đụng vào lưng của ca ca, nàng giơ tay lên xoa xoa cái trán của mình: "Ca, sao vậy?"
"Có nguy hiểm!" Đây bản năng cảm ứng của hắn, hắn cảm thấy được có một loại nguy hiểm không rõ đang từng bước một đến gần.
Bắc Thần Thư Vũ cũng thu lại nụ cười trên mặt, hai lúm đồng tiền nhỏ trong nháy mắt đã không còn thấy nữa, thật ra thì nhìn nàng vẫn còn rất đáng yêu, chẳng qua là có đôi khi cũng sẽ có cảm giác chỉ có mình mới là người được quý trọng nhất.
Toàn bộ Vụ Lâm u ám vắng vẻ lạ thường, ngay cả một tiếng kêu của côn trùng cũng không có. Có lẽ là con muỗi đang bay lượn xung quanh, làm ảnh hưởng đến việc Bắc Thần Hàn quan sát kiểm tra vật đang đến gần là cái gì.
Dường như Tiểu Lục ở trong ngực của Bắc Thần Thư Vũ cũng cảm thấy được nguy hiểm tới gần, trong lúc nhất thời thân thể bỗng thu nhỏ lại gấp mấy lần so với kích thước của quả bóng rổ, lúc này nhìn nó giống như một quả bóng nhỏ, trên lưng đột nhiên mọc ra một đôi cánh nhỏ, vỗ cánh một cách nhịp nhàng sau đó bay đến bả vai của Bắc Thần Thư Vũ, tư thái nghiêm chỉnh giống như một người bảo hộ, xem ra tên tiểu tử này cũng rất thích nàng thì phải, nhanh như vậy đã nhận chủ rồi. Ánh mắt lanh lợi đột nhiên nhắm lại, trên trán xuất hiện hình vẽ màu xanh nhạt, thừa dịp Bắc Thần Thư Vũ không chú ý, một tia sáng âm thầm hiện ra, lặng lẽ tiến vào chiếm giữ ở trong cơ thể Bắc Thần Thư Vũ.
Lấy danh nghĩa của ta, lấy thân thể của người, cùng lập lời thề này, trọn đời không vứt bỏ!
Đây là lần đầu tiên có Ma Thú chủ động cùng con người lập Khế ước thú, cái này nên nói là Bắc Thần Thư Vũ may mắn hay là nên nói tên tiểu tử này quá mức ngây thơ trong sáng.
Hai cây số, một cây số, một dặm ••••••
Chỉ cần thời gian một chén trà, những thứ không rõ nguồn gốc kia đã dùng tốc độ kinh người nhanh chóng đến gần hai người, thần sắc trên gương mặt của Bắc Thần Hàn càng ngày càng nặng nề, một tay chuyển ra sau lưng, trên tay đã nắm chặt Kim Tiên, bất kể lúc nào cũng ở trạng thái phòng thủ kỹ càng.