Ngồi ở trong căn phòng không có ánh nến chiếu sáng, nhưng lại có thể thấy được khuôn mặt cương nghị của một người con trai. Cho dù cả người đều chìm trong bóng đêm, vẫn có thể nhìn thấy cả người hắn mặc y phục bằng gấm màu đỏ rực như lửa. Sở Dạ Phong ngồi ở phía trước cửa sổ một tay khẽ vuốt ve cánh tay của tay bên kia, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm mảnh trăng khuyết lẻ loi treo giữa trời cao. Nhẹ nhàng kéo ống tay áo lên, lúc này mới có thể nhìn thấy tại nơi mà khớp xương ngón tay vừa lướt qua hiện lên một vết sẹo dữ tợn nhìn thấy mà giật mình, nhìn kỹ vết sẹo ấy mới phát hiện, nơi đó rõ ràng có khắc một chữ Dạ nét chữ xiêu vẹo, uốn éo.
Điều khiến cho Sở Dạ Phong luôn nghi ngờ chính là, hắn hoàn toàn không biết chữ kia bắt đầu từ lúc nào thì xuất hiện trên cánh tay của hắn, trước kia hắn từng nghĩ rằng có lẽ trong một tình huống khác thường nào đó chính hắn đã khắc xuống, dù sao thì trong tên của hắn cũng có một chữ Dạ. Thế nhưng, khi tay khẽ dời lên bên trên chỗ cánh tay hắn đang vuốt, một chữ ‘Tiểu’ bị che kín dưới ống tay áo đột nhiên hiện lên trong tầm mắt hắn, đây mới chính là nguyên nhân khiến Sở Dạ Phong luôn nghi ngờ.
Cảm thấy một tia hô hấp thay đổi, Sở Dạ Phong liền buông tay kéo ống tay áo ở bên cánh tay có khắc chữ xuống, không nhanh không chậm đeo bao tay vào thật tốt, đứng dậy phủi nhẹ vạt áo cho nết nhăn biến mất, bước tới phía một bóng dáng khác ở trong phòng.
Ý thức của Lăng Tuyệt Trần đã hồi phục được một chút, nàng khẽ nhắm lại hai mắt bắt đầu đánh giá những chuyện đã xảy ra lúc ban ngày, tại sao mũi tên đó lại ở trên người của nàng, mà nhiều năm qua vì sao nàng cũng không hề phát hiện sự tồn tại của nó? Nếu mũi tên đúng là đã bị phong ấn trên người nàng, vì sao đêm hôm đó Dạ Minh không lấy mũi tên đó ra mà phải đợi đến ngày hôm nay? Tất cả những chuyện này hình như đều dẫn đến một chuỗi âm mưu rất lớn, chúng bao vây nàng chặt chẽ ở chính giữa, nàng càng muốn biết đáp án thì lại càng bị vây chặt hơn, sắp xếp lại các manh mối chỉ cảm thấy càng mơ hồ hơn.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lăng Tuyệt Trần âm thầm mắng chửi chính mình một hồi, nàng sao có thể sơ ý đến mức không phát hiện có người đang ở đây, hai mắt đột nhiện mở ra khẽ nâng lên mũi chân thẳng hướng hạ thân của người đang bước tới xuất ra một đường tấn công bén nhọn.
Thấy Lăng Tuyệt Trần bất ngờ đánh úp, bước chân Sở Dạ Phong liền dừng lại một tay giữa chặt cổ chân đang đánh tới của nàng, thân hình di chuyển một chút đã ngồi ở bên giường, trán của hai người đụng vào nhau chỉ cách nhau một khoảng rất gần, gần đến mức lông mi của cả hai có thể đụng chạm lẫn nhau.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, lúc này dường như đoạn ký ức đã có từ rất lâu rồi nhanh chóng tràn ngập toàn bộ trí nhớ của nàng, từng đoạn hình ảnh bất chợt hiện lên khiến cho nàng không thể kiềm chế được mà rơi vào trong đó. Thân thể nàng theo bản năng đột nhiên cứng ngắc, thì ra chính mình cũng không thể quên, không chỉ có một người, bọn họ đều tiến vào trong đầu nàng, cho dù là bắt gặp hình ảnh giống hệt Sở Dạ Phong, nàng cũng không có cách nào khống chế suy nghĩ của chính mình.
Cho rằng Lăng Tuyệt Trần vì vậy mà cả người cứng ngắc, Sở Dạ Phong bật cười không dứt: "Xem ra ngươi thật sự muốn làm cho ta đoạn tử tuyệt tôn, người không biết còn tưởng rằng là ta phụ ngươi!"
Lăng Tuyệt Trần biết, ý tứ trong câu nói của Sở Dạ Phong rất rõ ràng cho dù có phụ nàng thì cũng là Bắc Thần Hàn phụ nàng, cần gì phải đối phó với hắn nhẫn tâm như vậy. Chỉ là nhớ tới sự si tình của ‘Lăng Tuyệt Trần’ trong lòng nàng thật đúng là không thể không bội phục, vì người con trai kia, ‘nàng’ có thể ngu xuẩn tin vào lời nói của tì thiếp trong phủ, tự hủy đi tu vi của bản thân, chỉ vì một câu nói của tì thiếp kia: nam nhân đều thích nữ nhân mỏng manh, yếu đuối. Nàng nên nói ‘Lăng Tuyệt Trần’ quá si tình hay là quá ngu xuẩn. Nhưng mà, người con trai kia thật sự rất tuyệt tình, ‘Lăng Tuyệt Trần’ rất đẹp, có thể nói là sắc đẹp tuyệt trần, mặc dù không thể sử dụng Huyền Khí, nhưng cũng không nên đưa cho nàng một phong hưu thư ngay trong ngày tân hôn, vậy mà Kỳ Nhược Tuyết vẫn không tha còn thừa cơ bỏ đá xuống giếng. Món nợ này nàng sớm muộn gì cũng phải thay Lăng Tuyệt Trần đòi lại, nhưng mà nếu không có Bắc Thần Hàn và Kỳ Nhược Tuyết cùng nhau ‘ phối hơp hoàn mỹ ’, nàng làm sao có thể đi tới cái thế giới này chứ, nghĩ tới điều này nàng cảm thấy hình như nàng còn phải cảm tạ hai người kia thì phải?
Nghe thấy lời nói của Sở Dạ Phong, Lăng Tuyệt Trần liền giật mình nhanh chóng kéo thần trí đang ngơ ngác trở lại , sau đó đẩy những suy nghĩ hiện tại ra khỏi đầu, cổ chân xoay nhẹ một cái đã thoát khỏi giam giữ của Sở Dạ Phong, giọng nói trong nháy mắt cũng trở nên lạnh lẽo: "Ngươi đêm hôm khuya khoắt còn tới chỗ của ta không phải là muốn bị đánh đấy chứ?" Nàng phát hiện càng ở cùng một chỗ với hắn nàng lại càng mất đi khống chế, cảm giác đó khiến cho nàng sợ hãi, càng muốn tránh xa hắn.
"Aiz, chắc hẳn người dám khiêu chiến với ta cũng chỉ có ngươi mà thôi, chỉ có điều hiện tại người tốt thật sự là rất khó làm!" Đối mặt với thái độ thay đổi đột ngột của Lăng Tuyệt Trần, Sở Dạ Phong lơ đễnh vỗ vỗ tay đứng lên nhẹ nhàng dựa vào cột giường bên cạnh, một tay ôm ngực một tay chỉ vào một cái bàn trang điểm ở bên kia: "Này, đây chính là ta đặc biệt đem tới cho ngươi!"
Lăng Tuyệt Trần nhìn theo đầu ngón tay của hắn, quả nhiên nhìn thấy trên bàn trang điểm đặt một chậu —— hoa Diễn Vĩ màu tím! Nếu như là ở kiếp trước, nàng nhất định sẽ có chút không tin, bởi vì hoa Diên Vĩ cũng không phải là loại hoa hiếm thấy. Nhưng mà kiếp này thì khác, trong lòng nàng không tránh được cảm thấy vui mừng, bây giờ cũng đã sắp tới bình minh, nàng hiển nhiên có thể thấy được những giọt sương trong suốt trên từng cánh hoa, ánh mắt lạnh nhạt của nàng thoáng hiện lên mừng rỡ: “Hoa Diên Vĩ”
Mỗi ngày vào lúc sáng sớm tinh mơ chính là khoảng thời gian tốt nhất để hoa Diên Vĩ hấp thu linh khí, hoa Diên Vĩ đã hấp thu linh khí vừa có thể giúp điều trị nội thương lại vừa có thể trợ giúp nâng cao tu vi của bản thân. Hoa Diên Vĩ ở Thương Khung đại lục cũng rất ít thấy, lại là nguyên liệu hỗ trợ tốt nhất trong việc chế thuốc và tu luyện, cũng không phải chỉ cần có tiền là có thể có được.
"Ừ, ta thấy ngươi hình như bị thương, tu luyện lại gặp phải chướng ngại cản trở, nên mang đến cho ngươi dùng thử một chút!" Khóe mắt Sở Dạ Phong cũng hiện lên ý cười, nếu như một chậu hoa có thể đổi lại một tiếng người của người đẹp, như vậy cũng coi như là đáng giá rồi.
Lăng Tuyệt Trần nghe vậy, ngước mắt lên nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng bâng quơ của Sở Dạ Phong, nàng đương nhiên biết hoa Diên Vĩ rất trân quý, môi mấp máy, nét mặt không được tự nhiên khẽ cúi xuống: "Sở Dạ Phong ••• cám ơn ngươi!" Dù sao người ta cũng có ý tốt.
Sở Dạ Phong hiển nhiên không ngờ tới Lăng Tuyệt Trần có thể nói như vậy, trong lòng không khỏi hối hận, sớm biết hoa này có thể xoa dịu thái độ của Lăng Tuyệt Trần đối với hắn, thì hắn đã sớm nói cho nàng biết hắn đã đem hoa Diên Vĩ tới. Một tay khẽ vén tóc đỏ lên, nhấc chân bước đến bên giường: "Chỉ là một việc nhỏ thôi! Nhưng mà gọi đầy đủ tên họ của ta như vậy hình như không được tự nhiên lắm." Lời nói này của hắn là thật, mặc dù hoa Diên Vĩ ở trong mắt người đời có thể gặp mà không thể cầu, nhưng mà tu vi của hắn đã đạt được tới trình độ này thì hoa Diên Vĩ cũng không còn hỗ trợ hắn tu luyện nhiều lắm.
"A ••••••" Lăng Tuyệt Trần kinh ngạc, gọi hắn như vậy có vấn đề gì sao?
Sở Dạ Phong cong lưng muốn nhìn thẳng vào mắt nàng: "Ngươi cũng có thể giống như bọn họ gọi ta là Sở đại ca!" Thật ra, hắn cũng không tìm được cách gọi nào thích hợp hơn.
Lăng Tuyệt Trần nghe vậy, phản ứng đầu tiên chính là thưởng cho Sở Dạ Phong một ánh mắt bất mãn vung tay đánh hắn: "Hừ, ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta!" Đây là Lăng Tuyệt Trần phản ứng theo bản năng, hình như nàng đã quên mất, ở kiếp trước nàng 30 tuổi còn có thể nói là như vậy , nhưng nàng lúc này, chỉ có mười sáu tuổi còn chưa phải là người trưởng thành.
"Người bình thường cũng không có cơ hội gọi ta như vậy, ngươi được tiện nghi còn ra vẻ!" Thân thể Sở Dạ Phong dời đi bước đến bên cửa sổ, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
Lăng Tuyệt Trần cuối cùng cũng hiểu, sợ rằng người này còn mất tự nhiên hơn cả nàng nữa, xem ra lại là một người cô độc. Cúi đầu xuống mắt nhìn vào tay của chính mình, trước kia, động tác tự nhiên như vậy đều đã trôi qua."Ngươi vẫn luôn chỉ có một mình sao?" Lời nói bật thốt ra không chút nghĩ ngợi, nói ra rồi mới phát hiện câu hỏi của mình không ổn.
Nhìn lên ánh trăng, nét mặt Sở Dạ Phong nhất thời mất đi vẻ hờ hững lạnh nhạt, ngược lại đổi thành vẻ bi thương nồng đậm: "Đúng vậy, vẫn luôn chỉ có một người." Thật sự đã rất lâu rồi hắn vẫn luôn chỉ có một người, lâu đến nỗi hắn cũng đã hình thành thói quen sống cô độc một mình.
"Chuyện đó sao có thể, ngươi chính là thiếu niên đệ nhất truyền kỳ trên đại lục. Là đối tượng theo đuổi của người đời, trong lòng tất cả nữ tử ngươi lại chính là mỹ nam hoàn mỹ nhất." Để xoa dịu bầu không khí một chút, Lăng Tuyệt Trần khoát khoát tay mở miệng trêu chọc.
Sở Dạ Phong nghe vậy, nhếch miệng tự giễu: "Đúng vậy, đệ nhất truyền kỳ! Nhưng đâu có ai biết được những gian khổ phía sau thành công, nếu như có thể lựa chọn ta hy vọng có thể bình thường trải qua cả đời, vinh hoa phú quý tất dự đều không quan trọng!"
Lăng Tuyệt Trần nhíu nhíu mày, đứng dậy đi tới đứng sóng vai bên cạnh Sở Dạ Phong, quay đầu lại chợt nhìn thấy hơi nước trong mắt hắn, người con trai này luôn đứng ở vị trí cao không ngờ cũng có lúc lại mất đi kiên cường như vậy."Ngươi dường như còn có chuyện xưa chưa kể, nếu không ngại có thể nói ra cho ta nghe một chút."
"Ha ha, trong gia tộc xuất thân từ thị thiếp, nếu không có năng lực làm sao có thể bảo vệ chính mình, không trở nên mạnh mẽ làm sao có thể sống yên!" Sở Dạ Phong tức cười lắc đầu, hai mắt chuyển xuống nhìn Lăng Tuyệt Trần bên cạnh: "Trong Lăng gia, mặc dù ngươi là con vợ cả, nhưng tình cảnh của chúng ta đều giống như nhau, chỉ khác là ta trở thành tinh anh trong gia tộc sớm hơn ngươi một bước mà thôi." Không cần hy vọng, hôm nay Lăng Tuyệt Trần cũng đã trở thành một nhân tài mới xuất hiện trong gia tộc.
Lăng Tuyệt Trần cảm thấy chán nản, quả thật, ‘ Lăng Tuyệt Trần ’ không đủ năng lực, là con vợ cả thì thế nào còn không phải là đã trải qua cuộc sống không bằng cả một hạ nhân hay sao chứ, nếu như không phải là linh hồn nàng từ thế giới khác xuyên qua, sợ rằng đã biến thành một đống xương người rồi. Nhưng kể từ sau trận kia tỷ võ kia, thái độ của Lăng Lôi Lạc đối với mẹ con các nàng hình như đã thay đổi rất nhiều.
"Từ lúc ta còn rất nhỏ thì mẹ ruột của ta đã qua đời, tâm nguyện duy nhất của người chính là ta có thể đi vào tộc phổ.” Hai mắt Sở Dạ Phong bỗng trở nên mông lung như có như không, giọng nói có chút khàn khàn, tối nay hắn đã tháo bỏ sự ngạo mạn trong ngày thường, trở nên giống như một đứa trẻ bị thương.
"Vậy hiện tại mẫu thân ngươi có lẽ đã yên tâm nhắm mắt, hiện tại ngươi đã đạt tới tử cấp trung cấp rồi." Hai mắt Lăng Tuyệt Trần chùng xuống, không khỏi nhớ tới vị mẫu thân kia ở nhà có lẽ đang nhớ thương con gái, lúc nàng rời đi nàng vẫn chưa nói một lời từ biệt.
Sở Dạ Phong nhìn mảnh trăng không trọn vẹn kia liền bật cười: "Cho dù có được vinh quang cả đời thì như thế nào, bỏ lỡ rồi thì chính là vĩnh viễn mất đi." Ấm áp nay đã không còn đều đã trở thành ước mơ xa vời, chỉ còn một hũ tro cốt lạnh lẽo lưu lại làm bạn cùng hắn.
Nghe vậy Lăng Tuyệt Trần thoáng giật mình, đúng vậy đã bỏ lỡ rồi thì chính là mất đi, kiếp trước cố gắng cả đời, xuyên qua từ trong mưa bom lửa đạn, qua lại giữa hai bờ sống chết thu hoạch tất cả, vinh quang rực rỡ đều vây lượn ở bên cạnh, nhưng đến cuối cùng không phải đều biến thành tro bụi hóa thành hư không hay sao.
"Ha ha, sau khi chết chỉ còn lại một tấc đất mà thôi!" Sở Dạ Phong thu lại tâm tình, vẻ mặt bị thương cũng đã biến mất, giống như mới vừa rồi chỉ là do Lăng Tuyệt Trần đã nhìn nhầm.
Lăng Tuyệt Trần mỉm cười vỗ vỗ bả vai của hắn: "Huynh đệ, ngươi đã hiểu thấu hồng trần rồi đấy!" Thật là thích hợp làm phương trượng trong chùa.
Tâm trạng Sở Dạ Phong hình như đã tốt hơn rất nhiều, nghe Lăng Tuyệt Trần giễu cợt cũng không để ý: "Tất nhiên, nếu không phải ta sớm hiểu thấu hồng trần không có sợ hãi không có vui mừng, thì làm sao có thể đạt tới tử cấp trung cấp!" Những gian khổ phía sau việc tu luyện cũng chỉ có bản thân biết rõ, không cố gắng sẽ bị loại bỏ, mặc dù không muốn nhưng cũng phải làm.
Tin tưởng trong thế giới này nếu thật sự có một nơi yên bình vui vẻ, không cần tranh quyền đoạt thế cứ như vậy một mình bình thản an ổn trải qua một đời người thì đó chính là lựa chọn không tồi. Một đêm này hai người giống như đã trải qua hết thảy những tang thương của lớp người đi trước nay đã lánh sự đời, đều hướng tới sự yên bình. Nếu như không phải là vận mệnh an bài, có lẽ bọn họ cũng sẽ không gặp được nhau, cũng sẽ không hiểu được cuộc sống bình thản thật sự rất đáng quý. Thế gian này mọi chuyện đều có nhân có quả, đã gieo xuống nhân nào, thì nhất định sẽ kết thành quả đó, về phần có thể chờ hay không đến cái ngày có thể trải qua cuộc sống bình thản, còn phải xem sự biến hóa của cái thế giới này, hai người từ lúc sinh ra thì đã định trước không thể trải qua cuộc sống bình thản cả đời.