Lăng Tuyệt Trần không nói gì, xoay người nhìn về phía mảnh gương vỡ găm chỉnh thành hàng trên đại thụ, trong mắt không thấy niềm vui sướng nên có khi thăng cấp, chỉ có không tay cùng lưu luyến không thể che dấu. Giờ khắc này, nàng không còn lớp ngụy trang lạnh như băng nữa, một thân xanh ngọc hoà vào biển rộng, không ngừng trôi dạt không có mục đích, đơn bạc không ai giúp đỡ, cả người bị cô tịch cùng bi thương vây quanh.
Chậm rãi tiến lại, ngón tay trắng nõn thon dài đem mảnh kính đồng loạt gở xuống, tay cẩn thận nhặt lấy. Chỉ có bàn tay ôm mảnh gương vỡ, chứa đựng ôn nhu tín niệm duy nhất trong nội tâm nàng.
Gom mảnh gương lại, không bao giờ có thể khôi phục nguyên dạng nữa, chỉ im lặng nằm trong lòng bàn tay nàng. Kính vỡ không thể lành lại, tại thế giới xa lạ này, nàng thủy chung vẫn chỉ có một mình, ngay cả một tia ảo tưởng cũng không thể có được!
Từng ôn nhu hồn nhiên đều đã cách xa nàng, này đều trở thành đã từng. Vì sao cho nàng một tia hi vọng lại nhanh đánh vỡ một cách vô tình như vậy, cả đời nàng chẳng lẽ chỉ một mình trôi qua như vậy!
Đôi mắt rưng rưng khép lại, muốn rời khỏi cái nơi dù đủ tư cách ở nhưng lại khiến nàng không khống chế được này. Không hề phát hiện, lòng của nàng run rẩy, ngay cả chân của nàng bước đi cũng run run.
Tựa hồ bi thương xuyên thấu cả người nàng cuốn hút mọi người ở đây, tầm mắt mọi người đều theo sát bóng dáng màu lam kia. Một người có thể như vậy nhẫn nại chính mình đến cực hạn, lại đơn bạc vì một khối gương mà ra tay quá nặng,có thể thấy được vị trí cái gương kia trong lòng nàng trọng yếu đến cỡ nào!
Bắc Thần Thư Vũ cắn răng cúi mắt, nàng thật không phải là cố ý, nàng chỉ là chưa từng nghĩ cái gương kia đối với Lăng Tuyệt Trần lại trọng yếu như vậy. Nhìn bóng lưng cô tịch của Lăng Tuyệt Trần, trong lòng nàng không khỏi sinh ra một tia trắc ẩn. Lăng Tuyệt Trần trước kia luôn quấn quít lấy ca ca đã không còn nữa, trong mắt nàng Bắc Thần Thư Vũ rốt cuộc không nhìn thấy sư mê luyến đối với ca ca, nếu có cũng chỉ là bình tĩnh không gợn sóng cùng lạnh như băng! Giờ khắc này, nàng mới cảm thấy kỳ thật Lăng Tuyệt Trần cũng không có chán ghét như vậy!
Bắc Thần Hàn khẽ híp mắt lại, hai tay dưới tay áo nắm chặt, sóng mắt lưu chuyện làm cho người ta không thấy rõ suy nghĩ. Tuy rằng trước kia với Lăng Tuyệt Trần cũng không có hảo cảm, nhưng cũng không nghĩ muốn đưa nàng vào chỗ chết, xuất toàn lực với nàng hoàn toàn là bản năng, là một cường giả Đại Tân sinh, muốn tiến tới thành công cũng phải trải qua rất nhiều nguy hiểm, một khi gặp gỡ đối thủ đáng tầm, cho tới bây giờ đầu sẽ không có điều cố kỵ! Cho nên, ra tay nặng như vậy với Lăng Tuyệt Trần, cũng là ra ngoài dự liệu của hắn!
Thân ảnh áo xanh tung bay, cái phiến (cây quạt ) trong tay Yến Nam Hiên lên xuống không ngừng, như nghĩ tới cái gì, đôi mắt gắt gao nhìn sau lưng Lăng Tuyệt Trần. Khóe miệng thủy chung đều là giơ lên, từ đầu đến cuối hắn tựa hồ cũng chỉ là một người qua đường đứng một bên xem náo nhiệt mà thôi.
Kỳ Kiếm Vũ chỉ chớp mắt to, hai mắt tò mò nhìn, nếu có thể, hắn thật muốn tiến lên hỏi Lăng Tuyệt Trần một chút, nàng rốt cuộc là bị gì vậy. Vì sao từ khi bị Bắc Thần Hàn hưu nàng lại bỗng toả sáng kỳ dị, trở thành một ' thiên kiều chi tử ' !
Kỳ Nhược Tuyết cùng Lăng Mặc Phỉ nhìn nhau, đều thấy âm tàn dấu sâu trong mắt nhau, móng tay sớm cắm vào lòng bàn tay mà không biết.
Sở Dạ Phong lại không có biểu tình gì, một thân lửa đỏ khẽ tựa vào một cây kế bên, giầy cẩm thạch viền đỏ tựa trên cây, nhàn nhã chơi đùa lọn tóc đỏ chính mình, bộ dáng ‘ cùng ta không quan hệ ’ so với chi Yến Nam Hiên càng sâu.
"Hắn còn chưa có chết!" Có thể là không đành lòng nhìn bộ dáng Lăng Tuyệt Trần thế này, Mộ Dung Tư vội vàng vươn tay, muốn ngăn Lăng Tuyệt Trần lại, lại bị ánh mắt cảnh cáo của Lục đạo sư bên cạnh ngăn hắn lại, đành phải phẫn nộ sờ sờ cái mũi.
Lăng Tuyệt Trần ngoái đầu nhìn lại, nhìn hai đạo sư già mà không cần kính ‘ mắt to trừng đôi mắt nhỏ ’ , mắt đầy dấu chấm hỏi, quét mắt qua lại nhìn hai người.
Tránh không khỏi, Lục đạo sư hắng giọng một cái: "Hắn cùng ngươi giống nhau đều đến một thế giới không rõ, nhưng rất tốt!" Khóe mắt dư quang hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Dung Tư liếc mắt một cái: nhìn ngươi làm ra chuyện tốt gì!
Mộ Dung Tư vô vị nhún nhún vai: ta cũng không phải cố ý, huống hồ ta chỉ là ăn ngay nói thật!
"Phải không?" Thanh âm Lăng Tuyệt Trần có một tia khàn khàn, khóe miệng cong lên, còn sống? Còn sống là tốt rồi! Chỉ là chỉ sợ kiếp này không bao giờ có thể gặp lại nữa!
Lục đạo sư gật gật đầu: "Ừ, hắn đã không còn trí nhớ trước kia, nói cách khác ••••••" Hắn thật đã quên ngươi! Đã quên hết thảy chuyện các ngươi trải qua! Đây là kiếp số của hắn.
Đã quên?
"Đã quên cũng tốt! Đã quên cũng tốt!" Lăng Tuyệt Trần thất thần xoay người đi ra ngoài, là nha, đã quên cũng tốt, quên đi sẽ không thống khổ, hết thảy liền cũng có thể làm lại từ đầu, hắn như vậy, có lẽ sống tốt hơn!
"Lăng Tuyệt Trần, thực xin lỗi, ta không phải cố ý!" Cắn răng, Bắc Thần Thư Vũ vẫn là đứng dậy, nhìn Lăng Tuyệt Trần, là đại tiểu thư Bắc Thần gia, nàng vẫn là lần đầu tiên xin lỗi người khác!
Lăng Tuyệt Trần dừng bước lại, kinh ngạc quay đầu nhìn Bắc Thần Thư Vũ biểu tình rất là mất tự nhiên, người này cũng không xấu lắm! Thực hiển nhiên, ở trong mắt Lăng đại tiểu thư nàng, Bắc Thần Thư Vũ đã là xứng đáng cái tên đại tiểu thư ‘ kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì ’ !
Có thể là nhìn ánh mắt Lăng Tuyệt Trần làm cho Bắc Thần Thư Vũ có một tia tức giận, nàng không thể không lại nhắc lại: "Ta nhưng là thực tâm xin lỗi ngươi!"
"Ngươi cả đời này cho tới bây giờ sẽ không trải qua tình cảnh đó!" Kỳ Kiếm Vũ lại khoa trương, dựa sát người vào Bắc Thần Thư Vũ, giọng nói vui vẻ.
Bắc Thần Thư Vũ nhất thời đỏ mặt, một tay cầm trường tiên màu đỏ đánh úp về phía Kỳ Kiếm Vũ: "Tiểu tử ngươi muốn tìm cái chết có phải hay không!"
"Ta là nói thật!" Kỳ Kiếm Vũ thấy vậy nhanh chạy đi, còn không ngừng quay đầu tiếp tục cùng Bắc Thần Thư Vũ đùa giỡn.
"Ngươi còn nói ngươi còn nói!" Bắc Thần Thư Vũ liền dẫm chân chân, nhất thời thi triển huyền khí đuổi theo.
Lục đạo sư cùng Mộ Dung Tư cười nhạt thối lui, đây là thiên hạ của người trẻ tuổi, không lâu nữa bọn họ nên về hưu! Cho nên, bọn họ vẫn là đem một mảnh trời đất tự do nhường lại, mong những ngày hoà bình thế này sẽ còn tiếp diễn!
Lăng Tuyệt Trần có chút thất thần nhìn hai người đùa giỡn, cảnh tượng hài hoà này trong lòng nàng đã mong mỏi biết bao đêm! Lúc trước bọn họ, luôn là khoái hoạt không lo ! Chỉ là, không biết bắt đầu từ khi nào, hết thảy đều thay đổi, vì quyền, vì tiền!
"Cảnh còn người mất mọi chuyện đều chấm dứt!" Chỉ để lại một câu nói lạnh nhạt, khẽ lắc đầu xoay người rời đi, trường hợp như vậy, đã không còn thích hợp với nàng . Tiếng cười vui vẻ như thế, không thể làm ấm trái tim lạnh như băng của nàng!
Đi đến một sân vắng người, khẽ che trán. Không khí thoải mái không ô nhiễm, mát lạnh, gió nhẹ khẽ vuốt qua mặt, hoàn toàn không thế khói đen tràn ngập như thế kỷ hai mươi mốt.
Kinh than bay lên, người dựa vào một thân cây đại thụ, cây ngọc tiêu xanh biếc trong tay nàng xoay tròn, đặt lên môi cất lên một giai điệu động lòng người. Khi thì nhu tình như nước, khi thì bi thương đến rơi lệ, bày tỏ tâm tình lúc này của nàng.
Cho đến khi khúc nhạc kết thúc, nàng nửa nằm dưới tàng cây, hai mắt khép hờ lộ ra hàng long mi cong cong, tựa hồ còn đắm chìm trong nhạc khúc của mình chưa hoàn hồn. Đến một lúc lâu sau, một thanh âm nam tính khêu gợi vang lên: "Đây là khúc nhạc gì, vì sao ta chưa bao giờ nghe qua!" Giai điệu lạ lẫm, cũng làm hắn có cảm xúc khác thường.
Thu lại tâm tình, Lăng Tuyệt Trần cười nhạt: "Trách không được!" Nam tử này, nàng hoàn toàn đoán không ra.
Nam tử khẽ kinh ngạc, hiển nhiên không hiểu ý của Lăng Tuyệt Trần.
"Không biết không nên hỏi!" Thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, khẽ mở môi nói.
Một thân cẩm bào lửa đỏ viền kim tuyến, áo bào thêu hình ngọn lửa màu vàng kim, đôi giày gấm cùng màu viền kim tuyến, toàn than màu đỏ chói mắt, tầm mắt mọi người đều bị hấp dẫn, như lễ rửa mắt cho mọi người. Người này quần áo rõ rang phô bày vừa chính vừa tà, một mực yên lặng không lên tiếng - Sở Dạ Phong!
Một người bình thường cũng có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Lăng Tuyệt Trần, huống chi Sở Dạ Phong là người thông minh! Mắt vừa chớp, thân hình chợt lóe đã ngồi xuống đối diện Lăng Tuyệt Trần, kỳ thật hắn rất muốn nói —— ngưỡng cổ nói chuyện thực mệt! Nở nụ cười xinh đẹp, tựa gần bên tai Lăng Tuyệt Trần thổi nhẹ hơi thở ấm áp, vừa lòng nhìn thân mình Lăng Tuyệt Trần run rẩy, giọng điệu kinh người nói: "Ta phát hiện, ngươi thực sự có tiềm chất phúc hắc!" Gợi lên khóe miệng, một tay bắt lấy bàn tay của Lăng Tuyệt Trần đang đánh úp về phía hắn.
Nhìn than thể hắn tới gần, Lăng Tuyệt Trần theo bản năng ngửa ra sau, nhưng phía sau là đại thụ, nàng căn bản là không có đường thối lui, hắn để sát đầu vào bên tai nàng thở nhẹ, làm cho thân mình nàng run rẩy, cảm giác tâm trạng mình bị khống chế, Lăng Tuyệt Trần nhất thời quẫn bách đến đỏ mặt.
Nghe giọng điệu trêu tức của hắn, cắn răng vươn ngón trỏ tay phải, mang theo mười phần nội lực đánh úp về phía hạ thân hắn, nhưng lại bị hắn nắm chặt cổ tay.
Sở Dạ Phong khẽ lắc đầu: " Lăng Tuyệt Trần, ngươi thật ác độc, nghĩ muốn ta đoạn tử tuyệt tôn sao!" Nhìn cổ tay mảnh khảnh kia, hắn thực hoài nghi, nàng không hề có khí lực lớn như vậy, nếu ngày đó không phải hắn tận mắt nhìn thấy, hắn thậm chí còn hoài nghi nàng rốt cuộc có phải là đại tiểu thư con vợ cả Lăng gia—— Lăng Tuyệt Trần trong truyền thuyết hay không.
"Buông tay!" Lăng Tuyệt Trần khẽ nhíu mi, nhìn bàn tay to nắm cổ tay mình, tuy rằng lực đạo vừa phải không đến mức bị đau nhưng là không thể rút lại, nàng không có thói quen có động tác hai người thân mật như thế.
Nhìn đôi mắt giận dữ của nàng, Sở Dạ Phong đành phải buông cổ tay nàng ra, nhưng cũng thả người rời khỏi cây đại thụ, đứng dưới tàng cây phủi phủi vạt áo chính mình, xoay người rời đi. Đối mặt với cảm giác khó hiểu, hắn luôn luôn đều lựa chọn trốn tránh.
“Tu luyện thật tốt đi, đối với ngươi có ích!" Thanh âm gợi cảm mê hoặc xa xa truyền vào lỗ tai Lăng Tuyệt Trần.
Nàng kinh ngạc cúi đầu, nhìn trong lòng không biết khi nào nhiều thêm 2 bộ sách, tính cảnh giác của nàng khi nào thấp như vậy! Chẳng lẽ cấp bậc chênh lệch thực sự lớn như vậy?
Ngũ Hành Thiểm Thiên Tuyệt cùng Hư Toái Thiên Tuyệt? Kỹ năng tu luyện thời không hệ? Bỏ qua ân oán một bên, nàng không phải không thừa nhận, người này, nhưng thật ra rất cẩn thận ! Bất quá, cong khóe miệng, Lục lão đầu cũng thật keo kiệt! Chỉ là Sở Dạ Phong này, nàng là thật nhìn không thấu hắn đang nghĩ cái gì! Là địch hay là bạn? Thế giới này, nàng vẫn là quá mức đơn bạc, nhìn bóng lưng Sở Đạ Phong lâm vào trầm tư.
"Chủ nhân, hắn đều là vì tốt cho người!" Tiểu Bạch thân duỗi người, tiếp tục ngủ say trong lòng nàng.
Lăng Tuyệt Trần kinh ngạc cúi đầu, nhìn Tiểu Bạch: "Làm sao ngươi biết?" Trong mắt hiện lên một chút trầm tư.
Tiểu Bạch trong lòng vang lên tiếng cảnh báo, cười mỉa nói : "Ta tự biết!"
Biết Tiểu Bạch cố ý né tránh, Lăng Tuyệt Trần cũng không hỏi lại, chỉ nhíu mi nghĩ chuyện của mình. Tuy rằng không biết Sở Dạ Phong là địch là bạn, nhưng đã biết một điều rằng, Kỳ Nhược Tuyết cùng Lặng Mặc Phỉ nhất định là địch nhân, chỉ bằng các nàng muốn nàng vào chỗ chết, nàng cũng sẽ không dễ dàng buông tha!
Chỉ là con đường kế tiếp, làm như thế nào để đi, trong lòng nàng còn chưa biết! Bất quá, nghi ngờ mơ hồ tận đáy lòng tựa hồ đã dần dần rõ ràng!
Trong lòng nàng nhất thời sinh ra một cái ý tưởng: nàng tới nơi này, có cảm giác, cảm thấy đây là một âm mưu to lớn! Bất luận xuất phát từ hảo ý hay là ác ý, đều là cố ý an bày âm mưu này!