♥Edit: Viochan♥ “Hoàng huynh……” Cẩn Hiên không thông báo trước mà trực tiếp xông vào ngự thư phòng. Nhìn thấy Cẩn vương gia xưa nay bình tĩnh nổi giận đùng đùng ai dám ngăn cản, trừ phi không cần mạng nữa.
“Cẩn đệ, sao đột nhiên lại quay về thế?” Hoàng đế nhìn thấy Cẩn Hiên có chút vui sướng nhưng lại không quá bất ngờ. Vũ Tình xảy ra chuyện hắn đương nhiên sẽ tới, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy. Xem ra Tiêu Vũ Tình trong lòng hắn thật sự rất quan trọng, Cẩn vương gia luôn lấy đại cục làm trọng mà lại bỏ ngang quân vụ vì nàng.
“Hoàng huynh, tại sao ngươi phải làm như vậy?” Cẩn Hiên giận dữ đánh một quyền vào mặt hoàng đế. Từ nhỏ đến lớn, cho dù trước đây cũng có tranh chấp nhưng hắn chưa hề ra tay. Mà người hắn đánh lúc này là hoàng đế, đường đường là vua của một nước.
Hoàng đế cả giận nói:“Cẩn vương, chưa nghe truyền triệu, tự tiện hồi kinh, đánh hoàng đế, tội phạm thượng là tội chết biết không?”
Cẩn Hiên cười lạnh nói:“Hoàng thượng đến cả Vũ Tình cũng xuống tay được thì còn gì không làm được chứ? Cái mạng này của vi thần chết không đáng tiếc, ngươi là hoàng đế, ngươi nói gì người khác đều phải phục tùng. Có tội hay không thì người khác cũng chỉ có thể nhận, mặc ngươi lăng nhục, không phải sao?”
“Cẩn Hiên, ngươi cho rằng trẫm nghi oan cho Vũ Tình?”
“Chẳng lẽ không đúng? Nàng là Tiêu Vũ Tình đấy!”
“Chính vì nàng là Tiêu Vũ Tình, nếu không nay ngươi đã không gặp được nàng nữa rồi.” Tiêu Vũ Tình, ngươi thực quá giỏi, không ngờ có thể làm cho Cẩn vương không khống chế được đến thế, ngay cả ca ca hắn này cũng đánh.
“Ta hối hận lúc trước không đưa nàng ra khỏi hoàng cung, hối hận để nàng hồi cung, hối hận để nàng một mình chịu khổ, ta càng hối hận đã giao nàng cho ngươi. Ta nghĩ rằng ngươi sẽ chăm sóc nàng, yêu thương nàng. Kết quả thì sao, ngươi khiến nàng phải nhận hết ức hiếp, nhận hết tra tấn. Hoàng huynh, ngươi không phải rất coi trọng lời hứa sao? Ngươi đã hứa sẽ làm nàng hạnh phúc, lời hứa của ngươi đâu?” Cẩn Hiên từng bước ép sát. Khi hắn nhìn thấy Vũ Tình đầy những vết thương phải chịu sự lăng nhục của kẻ khác, tim hắn gần như ngừng đập, mà đầu sỏ của tất cả những việc này chính là hoàng huynh hắn kính trọng nhất.
“Trẫm không hứa với một nàng như thế.” Sao hắn lại không muốn làm nàng hạnh phúc chứ, nhưng nàng thật sự đã khiến hắn quá thất vọng rồi.
Cẩn Hiên vừa nghe vừa giận lớn, cứ động đến chuyện của Vũ Tình là cảm xúc của hắn luôn dễ dàng dâng lên, lại đánh một quyền vào bụng hoàng đế:“Người như thế? Vũ Tình là loại người như vậy ư, ngươi ngay cả nhân cách của Vũ Tình cũng không tin tưởng thì làm sao có thể cho nàng hạnh phúc?”
“Cẩn đệ, ngươi và ta đều nhìn lầm nàng rồi, nàng không đáng để ngươi phải như thế.” Cẩn đệ nhất định là điên rồi, dám liên tục đánh ta hai lần, nể tình hắn là đệ đệ ruột nên không so đo với hắn.
“Nàng đáng giá, là ngươi không đáng để nàng yêu, nàng đã yêu lầm người rồi, đã yêu lầm ngươi rồi.” Cẩn Hiên cảm thấy bất bình thay cho Vũ Tình.
“Có lẽ nàng căn bản chưa từng yêu trẫm, người nàng yêu là Nam Cung Quân.”
“Nam Cung Quân? Lễ bộ thị lang trước kia?”
“Chính hắn, trẫm tận mắt nhìn thấy còn có thể là giả sao?” Vừa nghĩ đến cái hình ảnh không chịu nổi kia cơn tức giận của Chính Hiên lại dâng lên, gần như nuốt sống chính mình.
“Hoàng huynh ơi hoàng huynh, ngươi lớn lên trong cung từ nhỏ, còn có tranh chấp gì chưa thấy qua, loại chuyện này ngươi được nghe được xem còn chưa đủ nhiều hay sao? Ngươi phải biết rằng có đôi khi tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc đã là sự thật.”
“Cũng không thể nói là giả.” Hắn cũng hy vọng là giả, hắn không phải chưa từng thử nhưng kết quả lại chỉ khiến hắn càng thêm tin tưởng.
“Hồ đồ mất linh! Ngươi có biết nếu ta đến muộn một chút thì sẽ xảy ra chuyện gì không? Vũ Tình nàng thiếu chút nữa bị thị vệ của ngươi cường bạo.” Cẩn vương nổi gân xanh.
“Ngươi nói cái gì?” Hoàng đế không khống chế được nắm lấy áo Cẩn Hiên.
“Ta giết hết bọn họ rồi.” Hoàng huynh thật ra vẫn rất để ý đến Vũ Tình cơ mà?
“Giết hay lắm.” Cho dù Cẩn vương không giết thì hắn cũng sẽ làm, còn có thể khiến bọn họ phải chết thảm hại hơn.
“Ta muốn đưa Vũ Tình đi, ta không thể để nàng ở cái nơi này thêm được nữa.” Nơi âm u ẩm ướt như thế sao con người có thể ở được? Vũ Tình chỉ là một thiếu nữ tử, trên người còn chịu nhiều vết thương như vậy, cơ thể nàng làm sao chịu nổi?
“Không được.” Hoàng đế xoay người, hắn chính là không bỏ được Vũ Tình. Hắn đã từng nói, Vũ Tình cho dù chết cũng chỉ có thể chết bên cạnh hắn.
“Nếu ta muốn đưa nàng đi thì không gì là không thể. Hoàng huynh, ngươi cũng biết không ai ngăn được ta mà, hay là ngươi phế võ công của ta giống như Vô Dạ đi?” Cẩn Hiên nhếch khoé miệng cười giễu.
Hoàng đế giận dữ nói:“Âu Dương Cẩn Hiên!” Hắn làm sao có thể đối xử với Cẩn Hiên như vậy được? Chưa nói đến việc Cẩn Hiên là đệ đệ cuả hắn mà chỉ tính riêng uy vọng trong triều, trong quân của hắn thôi thì nếu vô cớ phế đi Cẩn Hiên tất sẽ khiến cho bách quan bất mãn, dân chúng oán giận. Nguyên nhân kẻ thù bên ngoài không dám xâm nhập một phần lớn chính là e ngại danh tiếng của Cẩn vương gia, mà cửa của thái hậu kia cũng không dễ dàng vượt qua.
“Âu Dương Chính Hiên.” Cẩn Hiên lớn tiếng nói. Gọi thẳng tên hoàng đế!
“Ngươi đã gặp Vô Dạ rồi?” Vô Dạ sẽ đến biên cương tìm Cẩn vương, hắn thật không ngờ tới.
“Ta đã đả thông kì cân bát mạch, giúp hắn khôi phục võ công rồi.” Chính Hiên dùng thủ pháp riêng của Âu Dương gia bọn họ chặn huyệt đạo của Vô Dạ nên chỉ có người Âu Dương gia mới giải được.
“Ngươi đối nghịch với trẫm ư?” Từ nhỏ huynh đệ bọn họ đã thân mật khăng khít, Cẩn Hiên chưa từng đối nghịch với hắn. Nay vì Vũ Tình mà liên tiếp làm trái lời hắn.
“Không dám!” Miệng nói không dám nhưng vẻ mặt vẫn rất cao ngạo.
“Trẫm sẽ không phế đi ngươi, cũng sẽ không cho ngươi đưa Tiêu Vũ Tình đi. Ngươi nói nàng vô tội, đưa chứng cứ ra đây.”
“Được. Ta sẽ đi điều tra, ta nhất định sẽ tra ra chân tướng, đến lúc đó hy vọng hoàng huynh sẽ không hối hận mà rút lại lời nói.” Đến lúc đó, ta tuyệt đối sẽ không nể tình ngươi.
“Tiêu Vũ Tình, trẫm sẽ không để nàng xuất cung. Ngươi đã không muốn nàng ở chỗ đó thì trẫm đồng ý cho nàng chuyển về Vũ Hiên các.” Chính Hiên sao nhịn nổi khi thấy nàng chịu khổ, chỉ là không có bậc thang xuống thôi.
Cũng tốt. Nếu không điều tra rõ chân tướng thì cho dù đưa Vũ Tình ra khỏi cung, nàng cũng sẽ không vui vẻ lại được, chung quy là trị phần ngọn không trị tận gốc. Cẩn Hiên không nói thêm câu nào xoay người chuẩn bị bước đi.
“Đúng. Đến lúc đó, trẫm hy vọng ngươi sẽ có mặt.” Hoàng đế nói vẻ mặt không tình nguyện, giống như có ai khác buộc hắn lập hậu vậy. Không ngờ, khi hắn phái người đi thông báo với thái hậu, thái hậu tức giận đến mức không chịu trở về, ngay cả đại lễ lập hậu cũng không đến chủ trì. Không phải thái hậu không thích Mộng phi mà là vì người trong lòng bà muốn là Tình nha đầu. Nếu Cẩn vương đã quay về, hắn hy vọng có một người thân chúc phúc cho hắn.
“Ngươi muốn cưới ai, lập ai, tùy ngươi.” Cẩn Hiên không hề quay đầu lại bước ra cửa.
Chính Hiên đột nhiên có cảm giác bị cô lập, chẳng lẽ mình thật sự đã làm sai?
Cẩn vương phủ
“Y Thiên, Y Hàn.” Cẩn Hiên vừa về đế phủ lập tức triệu tập người điều tra rõ vụ án này.
“Có.”
“Y Thiên, ngươi đi tra thông tin về Nam Cung Quân, hắn từ quan khi nào và vì sao?”
“Vâng.” Y Thiên lĩnh mệnh đi.
“Y Hàn, ngươi vào trong cung tìm hiểu xem, lúc Tiêu cô nương gặp chuyện không may trong cung có gì bất bình thường. Có manh mối gì lập tức báo lại.”
“Vâng.”
Y Thiên, Y Hàn đi rồi, Cẩn Hiên gần như hết sạch sức lực, chống tay trên bàn.
“Vương gia, ngươi nghỉ tạm một lúc đi. Ngươi phong trần mệt mỏi, không chút ngừng nghỉ từ biên quan về đây lập tức vào cung, bây giờ lại vì chuyện của Tiêu cô nương mà vất vả, ngươi nên nghỉ đi.” Tổng quản vương phủ trung thành và tận tâm không đành lòng nhìn chủ nhân mệt nhọc, khuyên nhủ.
“Bổn vương không sao. Lui ra đi!” Bây giờ hắn nào có tâm tư nghỉ ngơi.
Vài ngày sau, Y Thiên, Y Hàn đều đã trở lại.
“Có thu hoạch được gì không?” Thật ra hắn cũng không ôm hy vọng quá lớn vì chỉ có mỗi manh mối là Nam Cung Quân.
Y Thiên đáp:“Bẩm báo vương gia, thuộc hạ đã điều tra, Nam Cung Quân từ quan vào năm thứ hai sau khi hoàng thượng đăng cơ, chức Lễ bộ thị lang, lúc ấy Nam Cung gia quyền cao chức trọng, địa vị ngang hàng với Ngụy gia. Hắn có thể nói là tiền đồ sang lạn, lại vào ngay lúc thăng chức đang rất nhanh mà từ quan, làm người ta không thể hiểu nổi. Hắn và Tiêu cô nương từng học cũng trường tư thục, giao tình cũng coi như không tệ.”
“Nếu bổn vương nhớ không lầm thì năm thứ hai hoàng huynh đăng cơ là lần đầu tiên hắn tuyển phi? Việc Nam Cung Quân từ quan có thể có liên quan gì đến chuyện này không?”
“Đúng vậy, vương gia! Hôm sau khi hoàng thượng tuyển tú xong, Nam Cung Quân từ quan. Hắn vốn là một công tử trăng hoa, nhưng sau lại nghe nói yêu một nữ tử, từ đó về sau không hề lưu luyến ai khác.”
Nếu nữ tử kia là Tiêu Vũ Tình thì hắn căn bản không cần thiết phải từ quan vì Vũ Tình chưa vào cung. Mà Nam Cung gia quyền thế giàu có, Tiêu Tề Uyên lúc ấy chỉ là một viên quan nhỏ, Nam Cung Quân nếu thật sự yêu Vũ Tình như vậy thì nạp nàng làm thiếp cũng được cơ mà? Hắn cần gì phải đến nơi đất khách rồi đợi đến lúc Vũ Tình làm phi tử, hai người liều chết nối lại. Cho nên nữ tử kia tuyệt đối không phải Tiêu Vũ Tình, hẳn là một người được chọn trong đợt tuyển tú kia. Nhưng nhiều người như vậy muốn tìm ra không phải dễ dàng, mỗi người đều có khả năng.
“Vương gia, thuộc hạ tìm được bạn tốt lúc ấy của Nam Cung Quân là Lục Hữu Thiên, hắn có thể biết gì đó, đang ở bên ngoài chờ.”
“Truyền.”
“Thảo dân tham kiến vương gia, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Lục Hữu Thiên là con một phú hào trong kinh thành, ngày thường đi đàn đúm cùng một đám bạn nhậu, không có việc làm. Dù sao trong nhà có nhiều tiền, hắn cũng không cần phải lo lắng.
“Bình thân.”
“Tạ ơn vương gia.” Đây là Cẩn vương gia đại danh đỉnh đỉnh trong truyền thuyết? Hắn vẫn muốn được chiêm ngưỡng phong thái của Cẩn vương gia, không kìm được lén ngắm một chút.
“Lục Hữu Thiên, ngươi có biết năm đó Nam Cung Quân hay qua lại với một nữ tử nào không?”
“Aizz, tên Nam Cung Quân kia thích nhiều nữ nhân nắm……” Lục Hữu Thiên bỗng phát hiện mình nói chuyện với vương gia quá mức vô lễ, nhanh chóng ngừng câu chuyện, cung kính hồi đáp:“Bẩm vương gia, Nam Cung Quân từng có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, nhưng không biết vương gia đang nói đến người nào?”
“Người mà hắn thích nhất.”
“Người thích nhất? A, có một người như vậy, Nam Cung Quân vì nàng mà từ bỏ tất cả những nữ tử khác, còn từ quan nữa. Nàng kia làm phi tử, Nam Cung Quân quá đau lòng bỏ sang dị quốc.” Sao vương gia lại quan tâm đến chuyện của Nam Cung Quân như vậy?
“Nàng kia tên gọi là gì, là Tiêu Vũ Tình sao?”
“Tiêu cô nương? Ồ, không, không phải, Nam Cung Quân đã từng theo đuổi Tiêu cô nương nhưng Tiêu cô nương không chấp nhận. Nam Cung Quân liền đổi mục tiêu, nô tài chưa từng gặp nữ tử kia nhưng có nghe Nam Cung Quân gọi nàng là Mộng Nhi. Nô tài chỉ biết đến thế.”
“Mộng phi?” Cẩn Hiên không khỏi hoài nghi đó là Mộng phi. Nói ra thì đúng là khi đó Mộng phi đã trúng tuyển, còn là phi tử cao nhất lúc ấy.
Lục Hữu Thiên lui ra xong, Cẩn Hiên hỏi Y Hàn:“Y Hàn.”
“Dạ, vương gia! Vào ngày Tiêu cô nương gặp chuyện không may đó, trong cung đúng là có chút quái dị. Bảo vệ cửa cung Tiêu cô nương luôn rất nghiêm ngặt nhưng vào ngày hôm đó đã có người điều hết thái giám cung nữ đi.”
“Y Hàn, đi điều tra xem những người thân cận bên cạnh Vũ Tình có gì bất thường không. Hơn nữa, thị nữ Lam Nhi của nàng, hãy đi điều tra hoàn cảnh xuất thân của nàng ta.”
“Vâng, vương gia.” Sao vương gia lại nghi ngờ Lam Nhi cô nương, một cô nương lương thiện như vậy? Dù thế nào đi nữa, lời vương gia nói nhất định có lý riêng.
“Y Thiên, bắt thị nữ Ninh Nhi của Mộng phi đến đây.”
“Vương gia, chuyện này……” Nàng là người của Mộng phi, vô duyên vô cớ bắt nàng sao được? Đánh chó phải ngó mặt chủ mà!
“Không cần hỏi nhiều.”
“Vâng, vương gia.” Phán đoán của vương gia tuyệt đối sẽ không sai, đây là chân lý mà hắn đã công nhận ngay từ nhỏ.
Cẩn Hiên đi đến phía trước cửa sổ, thở dài một hơi với trời xanh mây trắng. Hắn mới đi chưa được mấy ngày đã xảy ra mấy chuyện này, nếu hắn trở về sớm một chút thì Vũ Tình đã đỡ phải chịu khổ hơn rồi. Lúc trước lẽ ra hắn không nên đi! Vũ Tình, ngươi yên tâm, ta nhất định trả lại trong sạch cho ngươi.
Trong hoàng cung, Chính Hiên trong lòng buồn bực thật lâu không thể giải toả, chẳng làm nổi chuyện gì, đi tới đi lui lại đi đến Vũ Hiên các. Nơi này có những kỉ niệm đẹp nhất của bọn họ, nhưng cũng ở trong này đã xảy ra chuyện làm cho hắn phẫn nộ nhất. Không khỏi lắc đầu, nay đã là cảnh còn người mất . Đang muốn đi thì tiếng đàn từ bên trong như có một loại ma lực hấp dẫn hắn khiến hắn không kìm lòng nổi mà bước vào.
“Sao không chơi nữa?” Chính Hiên vừa vào cửa chợt nghe thấy tiếng thở dài của Vũ Tình.
Vũ Tình đối mặt với hắn bây giờ chỉ có một cách đó chính là im lặng. Chính Hiên đã không còn quá tức giận với thái độ này của nàng nữa.
“Trẫm đã lâu không được nghe ngươi chơi đàn dương cầm. Chơi một bản nữa cho trẫm nghe!” Đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng, dù hắn vẫn còn muốn giữ nàng thì chỉ sợ không được nữa rồi. Hắn không muốn ép nàng đến phát điên, Tiêu Vũ Tình nay chẳng khác gì một con rối. Còn nhớ lúc trước nàng dùng một khúc đàn dương cầm thể hiện quốc uy của Long Hiên, giải quyết một cuộc tranh chấp vô vị. Khi đó, bọn họ mới thật hạnh phúc làm sao!
Tiêu Vũ Tình ngồi một lúc, nhẹ nhàng đặt tay lên phím đàn. Nàng đàn “đoạn trường mộng”, khúc này lấy tiết tấu chậm làm chủ đạo. Dưới điệu múa của hai bàn tay kia quay vòng từng nốt từng nốt nhạc hờ hững, phác hoạ một nên hình ảnh bầu trời lạnh lẽo như nước, từ đấu đến cuối đều là âm điệu chậm rãi.
Nàng khẽ hé đôi môi, hát lên: “Đa tình tự cổ thương ly biệt, canh na kham lãnh lạc thanh thu tiết, kim tiêu tửu tỉnh hà xứ, dương liễu ngạn, hiểu phong tàn nguyệt. Đa tình tổng bị vô tình thương, chích thán thái si uổng, như mộng như ảo huyễn dĩ thành không……Thượng cũng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền, bất đáo hoàng tuyền vật tương kiến……”.(1)
Vũ Tình rốt cuộc không đàn nổi mà cũng không hát nổi nữa, ngồi yên lặng rơi lệ.
Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên đài, bị sự đa cảm của nàng cuốn hút. Hai người như có thần giao cách cảm trong lòng cùng rơi những giọt nước mắt buồn…
“Thượng cũng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền, bất đáo hoàng tuyền vật tương kiến.” Hoàng đế thì thầm, đứng lên. Hắn đã quên mình không khóc bao lâu rồi, Vũ Tình ngươi sao mà nhẫn tâm quá. Đi đến trước mặt Vũ Tình, hai người hai mắt đẫm lệ đối mặt nhau, Chính Hiên bi thương nói:“Tiêu Vũ Tình, ngươi thật sự muốn vĩnh viễn không gặp lại ta.” Nàng làm chuyện có lỗi với hắn, hắn vẫn không từ bỏ nàng, mà một câu “chưa đến hoàng tuyền chưa gặp lại” của Tiêu Vũ Tình lại chấm dứt mọi thứ giữa bọn họ.
“Gặp lại…chi bằng…đừng gặp.” Vũ Tình nức nở nói.
“Được, tốt thôi! Ngươi cũng biết, trẫm sẽ lập hậu.” Nếu Tình Nhi không đồng ý, nếu nàng từ bỏ Nam Cung Quân, có lẽ… Không, trẫm đã hứa với Mộng phi, không thể đổi ý.
“Chúc mừng hoàng thượng.” Nàng có tư cách nói “không” sao?
Hoàng đế bi thương cười. Nàng một chút cũng không để ý, từ trước tới giờ đều là trẫm tự mình đa tình, đơn phương tình nguyện. Trẫm còn tưởng rằng nàng sẽ đáp lại, hắn làm hoàng đế thật sự quá bi ai!
Chính Hiên lặng lẽ xoay người, khi đi tới cửa lại nói:“Trẫm sẽ để ngươi xuất cung!”
Bóng dáng hắn thật lẻ loi, thật cô độc, nước mắt Vũ Tình tựa như chiếc vòng trân châu bị đứt, bọn họ đã kết thúc rồi…