♥♥ Edit: Viochan ♥♥ Quốc yến xong, chúng thần lui xuống, Vũ Tình nhàm chán đến cực điểm thừa dịp Chính Hiên không chú ý lén chuồn ra ngoài, aizzz, phiền chết được, tham gia quốc yến(tiệc của cả nước) xong lại còn ngoạn cái gì gia yến(tiệc gia đình, ở đây là trong hoàng thất với nhau) nữa hả? Nhất định lại càng nhàm chán! Nàng thầm nghĩ muốn cùng Chính Hiên chỉ hai người chúc mừng sinh nhật hắn, nàng còn chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho hắn nữa, nhưng Chính Hiên bận đến không có một chút thời gian nào, nàng vẫn muốn được yêu trọn vẹn, đáng tiếc Chính Hiên không phải của một mình nàng, hắn là của khắp thiên hạ.
Ủa? Người phía trước này hình như là cha của Ngạo Tuyết — Tiêu Tề Uyên, ta nên gọi hắn là gì mới được nhỉ? Tiêu đại nhân sao? Không được, thân phận bây giờ của ta là Tiêu Vũ Tình mà, là gì có ai gọi cha mình là đại nhân chứ.
“Cha!” Vũ Tình ngọt ngào gọi một tiếng, nàng cũng không ngờ mình lại gọi dễ dàng như vậy, cứ thế mà gọi được luôn.
Tiêu Tề Uyên hơi khựng người, xoay người nói:“Vi thần tham kiến nương nương.”
“Cha, ta là nữ nhi của ngươi mà, làm gì có cha nào bái kiến nữ nhi chứ?” Những người cổ đại này thật là có vấn đề, nữ nhi làm nương nương lại còn phải hành lễ với nàng, hoàng đế là con rể của hắn, hắn cũng phải nơm nớp lo sợ, một câu cũng không dám đắc tội, cho dù nữ nhi bị khi dễ thảm hại cũng không dám có một câu oán hận, nếu mà ta bị khi dễ, cha ta nhất định sẽ ném cả trời đi ấy chứ.
“Tình Nhi, không được tuỳ tiện, nay ngươi là Tiêu phi nương nương, ta là thần tử, đương nhiên phải thế.”
Vũ Tình lập tức kết luận về hắn: Cổ hủ, quả thực giống hệt như Ngạo Tuyết nói.
“Được rồi được rồi, cha, chúng ta không nói chuyện này nữa. Cha, ngươi có khoẻ không?” Nghe Ngạo Tuyết nói, sứv khoẻ cha nàng vẫn không tốt lắm, thường xuyên bị đau đầu.
“Hoàn hảo hoàn hảo, khó được Tình Nhi quan tâm cha như vậy, còn nhớ mới trước đây, mỗi lần cha phát bệnh, Tình Nhi luôn tác trực bên cạnh, một tấc cũng không rời, còn nói……”
“Cuối cùng ta nói: Tình Nhi muốn vĩnh viễn chăm sóc cho cha, không lấy chồng, không rời xa cha.” Cha hoài nghi ta sao? Hình như hắn đang cố ý muốn kiểm tra ta, may quá, Ngạo Tuyết đã sớm nói hết chuyện cũ của bọn cho ta biết, bằng không nhất định sẽ bị lộ, Tiêu Tề Uyên tuy rằng cổ hủ nhưng cũng rất khôn khéo.
“Không ngờ, Tình Nhi của ta bây giờ đã là hoàng phi rồi, lúc trước cho ngươi tiến cung, ngươi sống chết không chịu, cha cũng biết bắt ngươi tiến cung là làm khó dễ ngươi.”
“Không có gì đâu ạ, cha cũng chỉ hy vọng ta có thể giúp cho Hoàng Thượng thôi.” Hơn nữa ta thay Ngạo Tuyết làm được, ngươi cũng nên yên tâm đi, Ngạo Tuyết ở bên kia cũng rất tốt.
Tiêu Tề Uyên vui mừng nở nụ cười,“Tốt tốt, Tình Nhi, Hoàng Thượng đối xử với ngươi tốt không?”
“Tốt, tốt lắm, hắn dám đối xử không tốt với ta sao?”
Tiêu Tề Uyên đột nhiên nghiêm mặt lại:“Tình Nhi, sao có thể nói như thế chứ?” Tình Nhi của hắn chưa bao giờ ăn nói kiểu này.
“Ta vẫn luôn nói như vậy mà.”
“Ngươi không phải Tình Nhi, ngươi rốt cuộc là ai?” Tiêu Tề Uyên dùng ánh mắt hoài nghi nghiêm khắc xem xét Vũ Tình, nữ nhi kia của hắn đã đi đâu rồi? Người này tại sao lại giả mạo Tình Nhi? Tình Nhi liệu có…..xảy ra chuyện gì không?
“Cha, ta là nữ nhi của ngươi, Tiêu Vũ Tình mà.” Hắn đúng là lợi hại, ta che giấu lâu như vậy đều không bị phát hiện, tại sao mới nói với hắn không đến hai câu đã bị vạch trần, ta làm sai cái gì sao?
“Ha ha ha…… Nữ nhi là ta nuôi lớn, nàng thế nào chẳng lẽ ta không biết sao? Nữ nhi của ta từ trước tới nay đều ở trong nhà, không ra khỏi cửa, chưa từng đến Hàn Hạo quốc, sao nàng có thể hiểu được tiếng nước ngoài? Cũng sẽ không biết đàn cái gì dương cầm, khiêu cái gì vũ, ngươi ngoại trừ dung mạo bộ dạng giống nàng ra thì biểu tình thần thái đều cách biệt một trời một vực, nói, ngươi rốt cuộc là ai?” Tình Nhi của hắn nhất định đã xảy ra chuyện, nếu không sao lại có người giả mạo thế này? Nhưng nữ tử trước mắt lại không có vẻ giống người xấu, tinh thuần tự nhiên, hoạt bát đáng yêu, đôi mắt lanh lợi mang theo một vẻ phóng khoáng, nhìn thế nào cũng không phải người xấu.
“Tiêu đại nhân quả nhiên khôn khéo, nhanh như vậy ngươi đã nhìn thấu rồi!” Cũng khó trách hắn lại nhận ra được, dù sao nữ nhi hắn đã nhìn từ nhỏ đến lớn, Chính Hiên không tiếp xúc với Vũ Tình trước kia cho nên không biết Vũ Tình trước kia và Vũ Tình bây giờ có gì khác nhau.
“Ngươi quả nhiên không phải nữ nhi của ta.”
“Đúng vậy, ta không phải Tiêu Vũ Tình thật sự, ta vốn tên là Lăng Ngạo Tuyết, cũng không phải người Long Hiên các ngươi.”
“Vậy nữ nhi ta đâu? Nàng đang ở đâu? Nàng sẽ không gặp chuyện gì chứ?”
“Yên tâm, Tiêu đại nhân, Vũ Tình nàng hiện tại rất tốt, nàng đang đóng làm ta, mà ta lại ở đây đóng vai nàng, cũng chính là nữ nhi của ngài.” Nhìn bộ dáng nghi hoặc của Tiêu Tề Uyên, Vũ Tình tiếp tục giải thích:“Chuyện này nói ra có lẽ có điểm không thể. Nhưng đây là sự thật, ta đến từ dị thế thời không, bởi vì nhân duyên nên mới trao đổi thân phận với Vũ Tình, ta đã đồng ý với Vũ Tình là sẽ thay nàng chăm sóc ngài thật tốt.”
“Dị thế thời không? Rất khó tin.” Nữ tử này bộ dáng thật sự không giống như đang nói dối, chỉ cần Tình nhi không sao là tốt rồi!
“Là thật, chúng ta còn có thể thường xuyên gặp nhau trong mơ, nếu không sao ta có thể biết được nhiều chuyện của các ngươi như vậy? Tiêu đại nhân, ngươi có gì muốn ta nói với Vũ Tình không?”
“Ngươi hãy nói với nàng, cha rất nhớ nàng.” Tiêu Tề Uyên không khỏi nghẹn ngào, nữ nhi chưa từng rời xa hắn, nay một mình ở bên ngoài, sao hắn có thể không lo lắng.
“Ta sẽ chuyển lời, Vũ Tình cũng rất nhớ ngài.” Nhìn Tiêu Tề Uyên lo lắng mong nhớ nữ nhi, Vũ Tình cũng nhớ về cha mẹ ở hiện đại, bọn họ nhất định cũng rất nhớ ta? Tiêu Tề Uyên đang muốn đi, Vũ Tình đột nhiên nói:“Cha…… Ta có thể gọi ngươi như vậy được không?”
“Đương nhiên có thể, ngươi là Tiêu Vũ Tình, chính là nữ nhi của ta, ta lại có nữ nhi rồi.” Nữ nhi cho tới bây giờ vẫn chưa từng rời xa hắn.
Vũ Tình vô cùng thân thiết kéo tay hắn, làm nũng nói:“Cha……” Không biết tại sao, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tiêu Tề Uyên, nàng đã có một cảm giác đặc biệt thân thiết.
“Tình Nhi à, Vũ Tình từ trước tới nay không làm nũng với ta như thế bao giờ đâu.” Cô gái này đúng là khiến người khác phải yêu mến.
“Thật ạ?” Ngốc quá đi, làm nũng là pháp bảo tất thắng của nữ nhi mà, mỗi lần nàng chỉ cần dẻo miệng một chút, lại rớt ra vài giọt nước mắt tội nghiệp, cha mẹ nàng lập tức đầu hàng.
Được rồi, cha phải đi đây.”
“Dạ, tạm biệt cha.”
Lúc Tiêu Tề Uyên đi vẫn không nhịn được cười trộm một chút, cô gái này rất thú vị, vậy là hắn có hai nữ nhi rồi.
Không biết cha mẹ thế nào? Nhớ bọn họ quá đi mất! Quân, Tiểu Nhu, các ngươi có nhớ ta không? Hay là đang hoan hô vì không phải chịu đựng ta nữa?
“Tham kiến nương nương.” Nam Cung Quân thình lình lên tiếng phía sau nàng.
“Nam Cung Quân, ngươi muốn hù chết ta à?” Vũ Tình lấy tay vuốt vuốy ngực, kinh hồn chưa bình tĩnh lại được.
“Vũ Tình, ngươi thật sự có chút không giống trước kia.” Nam Cung Quân dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn nàng, như là đang nhìn người vậy, tuy rằng nàng cũng có thể coi như ngoài hành tinh, nhưng là loại ánh mắt này làm nàng cả người không được tự nhiên.
“Ngươi trước kia biết ta sao?” Chưa từng nghe Ngạo Tuyết nói đến nhân vật Nam Cung Quân này.
“Ngươi…… Không nhớ ta? Ngươi cư nhiên không nhớ ra ta, chúng ta……” Nam Cung Quân hình như hơi tức giận.
“Chúng ta thế nào? Ta nói không biết chính là không biết.” Hắn nhất định là loại lãng tử, Ngạo Tuyết sao có thể biết một người như thế?
Thấy Vũ Tình đang muốn chạy, Nam Cung Quân tóm được cổ tay nàng, cả giận nói:“Ngươi nói ngươi không biết ta? Làm nương nương rồi liền trở mặt hả?”
“Phải hay không liên quan gì đến ngươi? Mau buông tay ra, đây là hoàng cung đại nội, chỉ cần ta gọi một tiếng, lập tức có người đến bắt ngươi, đợi đến khi bị Tiểu Hiên Tử nhìn thấy, ngươi có bao nhiêu đầu cũng không đủ chém đâu.” Chẳng lẽ trước kia Ngạo Tuyết thật sự biết hắn, thậm chí hai người từng là người yêu?
“Xem ra Hoàng Thượng đối với ngươi rất tốt hả?” Nam Cung Quân càng ngày càng tức giận.
“Liên quan gì đến ngươi? Ta mặc kệ trước kia Vũ Tình với ngươi có quan hệ gì, tóm lại đó là chuyện của ngươi, không liên quan đến ta, buông tay ra……” Triệt quyền đạo của nàng ở cổ đại căn bản không dùng được, bất cứ người nào cũng có thể khống chế được nàng, nàng muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Nam Cung Quân nhưng Nam Cung Quân lại càng nắm chặt hơn.
“Tại sao nữ nhân đều vô tình như vậy? Quyền thế thật sự quan trọng đến thế sao? Bởi vì hắn là hoàng đế, cho nên nữ nhân khắp thiên hạ sẽ là của hắn sao? Chỉ cần hắn chỉ một ngón tay, bất luận là nữ nhân nào đều sẽ chết cũng không hối tiếc vì hắn sao?” Nam Cung Quân như đang nói chuyện với nàng, lại càng giống như đang thì thào tự nói.
Vũ Tình đột nhiên cảm thấy Nam Cung Quân có điểm đáng thương, nếu trước kia Ngạo Tuyết và hắn thật sự đã từng yêu nhau, bây giờ mình thế này chẳng phải làm tổn thương hắn sao? Vạn nhất về sau Vũ Tình thật trở về, bọn họ lại hiểu lầm nhau vì ta, ta đây không phải tội nghiệt rất nặng sao?
“Ngươi đừng đau khổ nữa, thật ra ta……” Nam Cung Quân đột nhiên buông tay nàng ra, biến mất không thấy đâu nữa.“Aizzz…… Sao mà nói biến là biến luôn thế?”
“Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?” Lại có giọng nói vang lên sau lưng nàng.
“Á…… Người Long Hiên các ngươi sao mà đều thích đứng ở sau lưng người khác nói chuyện thế, có biết là sẽ doạ chết người không hả?” Vũ Tình trừng mắt nhìn Chính Hiên, nàng sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ hù chết mất.
“Chúng ta? Vừa rồi ngươi đang nói chuyện với ai thế?” Hắn rõ ràng nhìn thấy một bóng nam nhân.
“Vừa rồi…… Vừa rồi gặp phải chó điên.” Không muốn để cho Tiểu Hiên Tử biết, lại gây ra tranh chấp vô vị.
“Thật vậy sao?” Hoàng cung cảnh nội sao lại có thể có chó điên chứ? Hắn tinh tường nhìn ra kia tuyệt đối là một nam nhân, Tình Nhi tại sao phải giấu diếm chứ? Giữa bọn họ có quan hệ gì sao?
Vũ Tình sợ hắn không tin, gật đầu mạnh một cái:“Thật mà, đúng rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì thế?”
“Mẫu hậu ban lệnh cho gia yến bắt đầu, chỉ chờ một mình ngươi thôi.” Lúc này rồi mà còn dám chạy loạn.
“A? Ta không đi có được không?” Ta chỉ muốn hai người cùng nhau chúc mừng sinh nhật với ngươi thôi.
“Không được, mẫu hậu ban cho gia yến trẫm cũng không thể không đi, ngươi là người con dâu bà yêu quý nhất, có thể không nể mặt bà sao? Huống hồ ngươi muốn làm bà thất vọng à?” Hoàng đế vừa đấm vừa xoa đây mà!
“Được rồi, ta đi là được chứ gì?” Từ xưa đến nay, ở chung khó nhất chính là quan hệ mẹ chồng nàng dâu, khó có được Thái Hậu thích nàng như vậy, nàng đương nhiên không thể làm căng, bằng không Chính Hiên sẽ rất khó xử.
Chính Hiên kéo nàng đến đình Dương Tạ, quả nhiên tất cả mọi người đã đến đông đủ, ngay cả Dật vương cũng có mặt! Hắn ngại quốc yến nhàm chán, cho nên không tham gia, còn gia yến, nếu cũng không đến nữa thì không chấp nhận được, tuy rằng trong Yên Vũ lâu một đám đông mỹ nữ đang chờ hắn.
Chúng phi thấy Hoàng Thượng đến đều đứng dậy đón chào:“Nô tì tham kiến Hoàng Thượng.”
“Hôm nay là gia yến, mọi người đều là người một nhà, không cần đa lễ.” Hoàng đế ý bảo mọi người tất cả đều ngồi xuống đi, mình thì kéo Vũ Tình ngồi ở vị trí chính giữa, một bên còn lại là Thái Hậu, kế tiếp Thái Hậu chính là Mộng phi, mà bên dưới Vũ Tình là Dung quý phi ngày xưa, mới vừa rồi quốc yến, nàng cũng không tham dự. Từ khi hồi cung tới nay, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Dung phi, nghe nói nàng từ lúc mất đứa con liền tránh ở trong cung, người nào cũng không gặp, nay vừa nhìn thấy mới phát hiện ra nàng quả thật là gầy đi rất nhiều, cả người cũng mất đi thần thái, cùng là thân nữ nhân với nhau, Vũ Tình hiểu được nỗi khổ của nàng, con không có, chỗ dựa là nhà mẹ đẻ cũng không có, Hoàng Thượng đối với nàng căn bản là không quan tâm đến, nàng có thể không bi ai sao?
“Oa, hoàng tẩu, bản lĩnh ngươi ghê gớm thật đấy! Hoàng huynh còn tự mình đi đón ngươi cơ mà.” Dật Hiên vừa tròn mắt vừa nói với Vũ Tình, nhớ lại lúc hắn mất tích, làm gì có ai để ý đến hắn đâu? Hoàng huynh còn lâu mới như thế này ấy chứ.
Chính Hiên trừng mắt với hắn, Dật Hiên lập tức câm miệng, hắn sai rồi, hoàng huynh là bình dấm chua, hắn quyến rũ ai đều có thể chỉ không thể quyến rũ Tiêu Vũ Tình.
“Tình nha đầu à, nghe nói ngươi vừa rồi ở quốc yến biểu hiện rất khá, lập công lớn cho Long Hiên chúng ta.” Thái Hậu yêu thương nói với Vũ Tình. Vốn nghĩ nha đầu kia chỉ biết làm loạn, không ngờ nàng lại thông minh như thế. Lúc cần chơi thì còn điên hơn tất cả mọi người, lúc cần nghiêm tức thì bình tĩnh đến mức làm cho người ta sợ hãi, biết cái gì là đại sự, biết cái gì có thể chơi, cái gì không thể đùa, hơn nữa có thể xử lý mọi chuyện đâu vào đấy, vừa đúng, chỉ nguyên điểm này thôi cũng đã đủ làm cho phi tần hậu cung xấu hổ, chính mình cũng còn kém! Trong cung này làm gì có ai có thể hơn được nàng?
“Là nhờ Long Hiên quân sự hùng hậu, lấy đức thu phục người, khiến tứ hải thần phục, Hàn Hạo quốc mới không dám làm càn!” Đúng là như thế, nếu không cho dù nàng có thông minh hơn nữa, nói hết nước bọt cũng vô dụng.
“Vừa rồi sứ giả tưởng nhầm ngươi là hoàng hậu đúng không?” Thái Hậu vừa lòng gật gật đầu, nha đầu kia còn không kể công kiêu ngạo, Hoàng Thượng sủng ái nàng như thế, cũng không thấy nàng được sủng sinh kiêu, khó được khó được! Thái Hậu lại một lần nữa xác định ý kiến của mình.
“Vâng ạ, bọn họ đều hiểu lầm hết cả.” Muốn nàng thống lĩnh mấy tần phi này ấy hả, giết nàng luôn đi cho xong.
Thái Hậu ý vị thâm trường nở nụ cười với nàng, nói với hoàng đế:“Hoàng đế, nước không thể một ngày không có vua, hậu cung không thể một ngày vô chủ, hoàng hậu đã phế, đương nhiên phải lập người khác lên thay.” Con à, mau mau cám ơn mẫu hậu đi, ngươi không nói ra được thì để mẫu hậu giúp ngươi đại ân này.
Chúng phi quá sợ hãi, Mộng phi sắc mặt càng thêm khó coi đến cực điểm, Thái Hậu ý ngoài lời nói, ở đây mọi người đều nghe ra được, ngay cả Thái Hậu cũng đứng về phía Vũ Tình, các nàng còn chút phần thắng nào nữa đâu?
Hoàng đế còn chưa kịp nói gì thì Dật hiên đã vui vẻ trước:“Được được, hoàng huynh ngươi hãy nhanh chóng lập một hoàng hậu đi, rồi sinh một tiểu tử đại béo nữa, để ta được làm thúc thúc, có điều người ngươi chọn làm hoàng hậu nhất định phải là hoàng tẩu đấy.” Hắn chỉ biết một hoàng tẩu là Vũ Tình này thôi!
Dung phi xúc cảnh sinh tình, cúi đầu vụng trộm lau nước mắt, nếu không nàng bị sảy thai thì Dật hiên đã sớm có thể làm thúc thúc rồi.
Người nhà Âu Dương bị làm sao vậy, đều bị tiểu yêu tinh này mê hoặc ư? Ai cũng nói giúp cho nàng! Chúng phi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không dám lên tiếng, trong lòng lại mắng Vũ Tình thậm tệ, hận không thể chém nàng ra ngàn mảnh để giải mối hận trong lòng, đột nhiên cảm thấy mình chỉ là để làm nền, bọn họ mới là người một nhà, bản thân mình thì bị coi như không khí vậy.
Vũ Tình đang muốn mở miệng từ chối, hoàng đế đã giành mở miệng trước:“Mẫu hậu, việc này không vội, đợi sau này rồi nói sau.”
Tiểu Hiên Tử tại sao lại từ chối? Hắn không hy vọng ta làm hoàng hậu sao? Hay là trong lòng hắn đã chọn người khác rồi? Nhưng hắn rõ ràng đã đồng ý chỉ cần một mình ta, sao hắn có thể có một hoàng hậu khác được? Nếu hắn có hoàng hậu khác, hắn còn có thể chỉ yêu một mình ta không? Ta không muốn làm hoàng hậu, nhưng ta cũng không muốn hắn lập người khác làm hoàng hậu.
Vũ Tình trong lòng buồn bã, Thái Hậu và Dật Hiên lại cảm thấy mình đang xen vào việc của người khác, người ta căn bản không cảm tạ chút nào, không khí vì lời nói của hoàng đế mà lâm vào trầm mặc.
Tuy rằng nơi này tất cả đều là mỹ nữ, nhưng mỗi người đều rất giả tạo, rõ ràng rất tức giận mà còn trưng ra bộ mặt tươi cười, nhìn còn khó coi hơn cả khóc, còn không bằng những cô nương chân thật ở Yên Vũ lâu. Dật Hiên thật sự cảm thấy phiền chán, thừa dịp mọi người không chú ý lén chạy lấy người, dù sao hôm nay nhân vật chính cũng không phải hắn!
Thành quý nhân cảm thấy cơ hội của mình đã tới, sự nổi bật vừa rồi đều bị Tiêu Vũ Tình cướp mất, nàng nhất định phải hòa lại một ván, nói:“Hoàng Thượng, hôm nay là sinh nhật ngươi, nô tì kính ngươi một ly.”
Hoàng đế cầm chén lên, mặt không chút thay đổi uống cạn, không ai biết hắn suy nghĩ gì, cũng nhìn không ra hắn đang vui hay đang giận.
Thành quý nhân cũng không nổi giận:“Hoàng Thượng, nô tì khiêu vũ cho ngươi vui có được không ạ?”
Mộng phi cũng không cam tâm lép vế:“Hôm nay là sinh nhật Hoàng Thượng, Tiêu phi muội muội vừa rồi đã nhảy làm cho tỷ tỷ đại khai nhãn giới, mới biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân,(Vi:giống câu người giỏi còn có người giỏi hơn ấy) thiếp thân cũng muốn nhảy một điệu vì Hoàng Thượng, muội muội, chi bằng chúng ta nhảy cùng nhau đi.” Nàng tự hỏi bản thân mình là người nhảy rất giỏi, điệu múa nào nàng cũng đã từng gặp, nhưng của Tiêu phi thì nàng thực sự không biết, vũ đạo Long Hiên lấy chậm làm căn bản, Tiêu phi lại làm ngược lại, động tác luân phiên xoay trong trái phải rất nhanh, làn váy bay lên, thướt tha muôn vẻ, bước nhảy xoay tròn rất nhanh, quay người, đong đưa, nghiêng, kỹ thuật lên xuống hài hoà phối hợp, làm kỹ thuật nhảy càng có vẻ thêm nhẹ nhàng thanh thoát, nàng không tin dựa vào nhiều năm khổ luyện của mình mà không đấu lại được Tiêu phi, nàng nhất định phải một lần nữa đoạt lại ánh mắt của Hoàng Thượng.
“Được.” Mộng phi làm sao vậy? Sao hôm nay là lạ? Trước kia nàng không hiếu thắng thế này.
Thành quý nhân có điểm không vui, ai đều biết kỹ thuật nhảy của Mộng phi có thể nói là tuyệt đỉnh, hai người đứng chung một chỗ, cao thấp rõ ràng, nhưng Hoàng Thượng đã đồng ý rồi, nàng có thể phản đối sao?
Cái lo của Thành quý nhân không phải là buồn lo vô cớ, sự thật đúng là như thế, ánh mắt mọi người đều đặt hết vào Mộng phi, chỉ thấy nàng bước múa nhỏ nhẹ, di chuyển nhẹ nhàng như mây bay, chuyển động như gió xoáy, bỗng nhiên hai hàng lông mày chau lại, biểu hiện ra nỗi sầu bi ai vô hạn, bỗng nhiên lại cười tươi như hoa, biểu hiện ra niềm vui sướng khôn cùng. Bỗng nhiên nghiêng người biểu hiện ra sự lưỡng lự thẹn thùng uyển chuyển, bỗng nhiên mềm mại cử động cánh tay, họa mắt miêu mi, biểu diễn phối hợp cùng trang phục.
Đây mới là năng lực thật sự của Mộng phi sao, lần trước chỉ là một góc nhỏ mà thôi, nàng che dấu như thế, tuyệt đối không phải là người cái gì mà tâm cơ đơn thuần, rất sâu xa, không phải người bình thường có thể bì kịp, có điều, nàng múa đúng thật là rất đẹp, nếu tăng thêm chút nữa hiệu quả khả năng sẽ rất tốt, nàng múa đẹp như vậy, Tiểu Hiên Tử hẳn là nhìn xem ngây ngốc rồi? Hắn vốn đã thích Mộng phi, bây giờ nhất định là nhìn chằm chằm nàng không dời mắt rồi.
Vũ Tình ăn ý nhìn về phía Chính Hiên, phát hiện hắn đúng là nhìn không dời mắt, nhưng đối tượng không phải Mộng phi, mà là chính mình, không khỏi xấu hổ cúi đầu, vừa rồi bộ dạng ngẩn người ngốc nghếch nhất định là bị hắn nhìn thấy rồi.
“Người ta múa đẹp như vậy sao ngươi không nhìn nàng đi, nhìn ta làm gì?”
“Ngươi đẹp hơn!” Trời ạ, sao mà ngay cả bộ dáng ngây ngốc của nàng cũng đáng yêu như vậy chứ? Toàn bộ hồn hắn thật sự bị nàng quyến rũ, bất luận là biểu tình gì, động tác gì của nàng hắn đều cảm thấy rất đáng yêu, trong mắt rốt cuộc không chứa nổi người khác.
Vũ Tình mặt càng đỏ hơn:“Ngươi đang nói cái gì thế?”
Mộng phi trong khi múa không quên nhìn biểu tình của Hoàng Thượng, bình thưòng Hoàng Thượng sẽ dùng một loại ánh mắt tán thưởng nhìn nàng, tin rằng lần này cũng không ngoại lệ, nhưng lần này lúc nàng nhìn thì lại thấy Hoàng Thượng nhìn chăm chú vào Tiêu Vũ Tình, hai người còn đang khanh khanh ta ta, không khỏi tức giận, dừng lại bước chân múa.
Mộng phi vô cớ dừng lại, Chính Hiên cũng không chú ý tới, Thành quý nhân nhảy cũng không có hứng thú, liền dừng lại theo Mộng phi, quay về chỗ ngồi yên! Nhưng nàng đâu phải là người dễ dàng bỏ qua, hôm nay nàng không dập tắt uy phong của Tiêu Vũ Tình, nàng sao làm người được nữa.
“Tiêu phi tỷ tỷ, trên ngón tay ngươi đeo cái gì vậy? Nhìn thật mới mẻ, chúng ta chưa từng nhìn thấy bao giờ.” Hoàng Thượng đúng là quá bất công, cái này nhất định là Hoàng Thượng ban cho rồi.
Vũ Tình nâng tay lên:“Cái này à, gọi là nhẫn.” Cổ đại hình như là không có nhẫn nhỉ? Chẳng trách nàng lại thấy mới mẻ, đây chính là “Linh tê giới” mà Tuỳ Phong tặng cho ta, là pháp bảo để ta liên lạc với Ngạo Tuyết.
“Tiêu phi nương nương, cho ta xem một chút được không?” Ta thật muốn nhìn một chút xem Hoàng Thượng ban cho ngươi bảo bối gì.
“Không phải ta không muốn cho ngươi xem, mà là ta không tháo ra được.”
“Tiêu phi tỷ tỷ, ngươi đừng nhỏ mọn như vậy chứ, để cho các vị tỷ muội coi trộm một chút thôi.”
“Ta……” Nàng đúng là tức chết mất, đã nói không tháo ra được mà lại.
Đột nhiên nhẫn trên ngón tay Vũ Tình phát ra ánh sáng đỏ, Dung phi cảm thấy nghi hoặc:“Tiêu phi, sao nó lại biến thành màu đỏ thế kia?”
“Đừng……” Nhìn thấy Dung phi đi chạm vào nút màu đỏ kia, Vũ Tình nhanh chóng ngăn cản cũng đã không kịp nữa, chỉ nói một chữ:“Ngươi……” liền ngủ thiếp đi mất.
Hoàng đế kinh hãi đỡ lấy nàng:“Tình Nhi, Tình Nhi……”
Dung phi không biết mình làm sai cái gì:“Hoàng Thượng, ta……”
Chính Hiên nghe thấy giọng của nàng lại thêm tức giận, không chút do dự cho nàng một cái tát:“Ngươi làm cái gì với nàng thế hả? Ngươi tốt nhất hãy cầu mong Tình Nhi không sao đi, nếu không trẫm không tha cho ngươi đâu.”
Thái Hậu cũng lo lắng:“Nhanh tuyên Thái y đi.” Con dâu bảo bối của nàng không thể gặp chuyện không may được, nếu không không biết Hoàng Thượng sẽ gây ra chuyện gì.
Chính Hiên ôm lấy nàng đứng lên, lao ra bên ngoài, sắc mặt lo lắng hiện rõ.
Dung phi ôm bên mặt bị đánh, nàng không biết mình làm sai cái gì. Tại sao Hoàng Thượng lại đối xử với nàng như vậy? Không ai cảm thông với nàng, các phi tử khác nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa với nàng, có người trào phúng nói vài câu với nàng rồi rời đi.
Tiêu Vũ Tình, ta tự hỏi bản thân không hề có lỗi với ngươi, vì sao ngươi lại hại ta như thế? Trong mắt Dung phi lửa giận thiêu đốt, đủ để đốt một người cháy thành tro tàn, mối thù này nàng ghi nhớ……