Toàn thân Lam Lăng đã đỏ ửng lên, thân thể không ngừng ngọ ngoạy, từ trong miệng phát ra những tiếng rên rĩ mê người.
"Nhanh … vào đi …" Lam Lăng thật sự không chịu nổi, nhỏ giọng năn nỉ.
"Em không phải là muốn anh thu thập em sao?" Dương Minh cười đểu nói. Thật ra thì bản thân hắn cũng không nhịn được, bất quá vì muốn thu thập ŧıểυ yêu tinh này, hắn phải cố gắng đè nén.
"Em … nhận thua …" Lam Lăng cầu xin.
Dương Minh nghe Lam Lăng cầu xin, mới bắt đầu hành xự.
Hai người đều bị dục hỏa thiêu đốt trong nửa giờ, rất nhanh hòa nhập làm một, điên cuồng với nhau …
"Dương Minh, lần tới anh đừng làm vậy nữa, cầu xin anh" Mây mưa qua đi, Lam Lăng làm nũng trong ngực Dương Minh.
"Không được, lần này anh cảm thấy em nhiệt tình hơn so với những lần trước, sau này anh còn muốn làm thêm lần nữa"
"Còn làm nữa?" Lam Lăng hết hồn nói: "Đừng mà, vừa rồi em như muốn chết vậy!"
"Là dục tiên dục tử sao?" Dương Minh cười nói.
"Cái gì, ghét quá!" Chẳng qua bây giờ đã trở lại bình thường, cảm giác khi nãy quả thật rất phê. Chỉ là cảm giác bị nghẹn thật sự rất khó chịu.
Hai người trên giường triền miên nửa ngày, Dương Minh nhìn thời gian một chút, đã sáu giờ tối, cha mẹ cũng đã đi làm về, Dương Minh cũng phải trở về.
Dương Minh lấy cái bóp tiền của thằng tóc vàng ra, móc ra hơn phân nửa, cũng không đếm, trực tiếp đưa cho Lam Lăng: "Gần đây có nhiều cửa hàng nhỏ, bán đồ ăn vặt cũng nhiều. Nếu em thích gì thì cứ mua. Xin lỗi, ŧıểυ Lam Lăng, anh không thể ở cùng em"
"Không sao đâu, anh có việc thì cứ về trước đi. Ngày hôm qua đồ em mua còn ăn chưa hết" Lam Lăng nói: "Không cần nhiều tiền như vậy"
"Dù sao cũng không phải của anh, em cứ cầm đi" Dương Minh nghĩ đến tên tóc vàng xui xẻo kia, không khỏi cười thầm.
Dương Minh ra khỏi phòng, do dự một hồi, xoay người đi đến chổ của Lưu Duy Sơn.
Lưu Duy Sơn đang ở trong phòng, nhìn thấy Dương Minh đến, trong lòng cao hứng, đón hắn ngồi xuống. Sau khi con trai mất tích sáu năm, Lưu Duy Sơn rất thích mời người trẻ tuổi đến nhà dùng cơm, để bù đắp cho chuyện con mình không ở nhà.
"Lưu lão, con vừa đến thăm Lam Lăng, thuận tiện qua thăm người" Dương Minh ngồi xuống ghế salon nói.
"Tốt, bà ơi, bà ra ngoài phòng khách xem TV đi, tôi và ŧıểυ Dương nói chuyện một chút" Lưu Duy Sơn nói với vợ.
Vợ của lão vội vàng gật đầu đi ra ngoài.
"Lưu lão, sao người lại viết thiệp mời? Chẳng lẽ có chuyện vui gì sao?" Dương Minh cảm thấy kỳ quái: "Chẳng lẽ con người đã về?"
"A! Về thì tốt rồi" Lưu Duy Sơn lắc đầu: "Không gạt con, con của ta sáu năm trước, vào đêm trước khi thành hôn, đột nhiên mất tích cùng vợ"
"Mất tích?!" Dương Minh cả kinh, hắn vốn tưởng rằng con trai của lão nổi loạn lên rồi bỏ đi đến thành phố hoặc quốc gia khác, không ngờ lại là tự nhiên mất tích!
"Đúng vậy, mất tích. Không có một chút tin tức, hai người giống như là biến mất vậy" Lưu Duy Sơn lắc đầu.
"Xin lỗi, Lưu lão, đã nhắc đền chuyện thương tâm của người!" Dương Minh cảm thấy ngượng ngùng.
"Không sao đâu, chuyện cũng đã qua lâu rồi, thương tâm thì cũng đã thương tâm. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, đúng không?" Lưu Duy Sơn cười khổ.
Dương Minh gật đầu không nói gì, hắn không ngờ rằng một người nổi tiếng lại có một câu chuyện đau thương như vậy. Về phần tìm kiếm như thế nào, Dương Minh không hỏi. Vì thân phận của Lưu lão, năm đó khẳng định là dùng quan hệ xã hội để tìm kiếm, nhưng kết quả vẫn không có gì.
"Về phần thiếp mời. Ha ha, tháng sau là thọ thần của ta, vốn không muốn làm, nhưng vài người bạn và học trò nhất quyết tổ chức, không còn cách nào, đành phải viết thiếp mời" Lưu Duy Sơn chỉ vào đống thiếp mời nói: "Nếu có thời gian, con cũng nên đến, vì có không ít giáo sư trong trường, con quen biết một chút cũng có lợi"
"Con còn trẻ, đi như vậy có vẻ không tốt" Dương Minh do dự, bất quá đây cũng là một ý kiến hay. Quen biết với nhiều người, sau này có cúp tiết này nọ, cũng có thể nhờ người giúp đỡ.
"Có gì đâu, con gái của ta cũng đến, còn có một vài học sinh nữa, đều là người trẻ tuổi" Lưu Duy Sơn khoát tay: "Cứ như vậy đi, đến lúc đó ta gọi cho con"
"Vậy cung kính không bằng tuân mệnh" Dương Minh cười cười gật đầu, thầm nghĩ đến việc tặng lễ vật cho Lưu Duy Sơn. Dương Minh thấy rằng Lưu lão là người tốt, chẳng những lúc đầu chỉ điểm cho mình về ngọc thạch. Mà sau này mướn phòng còn không lắm tiền. Điều này làm Dương Minh cảm kích vô cùng.
Người nào đối tốt với Dương Minh, hắn đều ghi nhớ trong lòng.
"Đến lúc đó con dẫn thêm người đến là tốt rồi, không cần mua lễ vật gì, ta cũng không thiếu, có tâm ý là tốt rồi!" Lưu Duy Sơn như nhìn thấu được tâm tư của Dương Minh, trực tiếp nói ra.
"Ha ha, con biết rồi"
Buổi tối, vợ của Lưu Duy Sơn muốn mời Dương Minh ở lại dùng cơm chiều, nhưng do phải về nhà gấp, Dương Minh đã cự tuyệt. Lưu Duy Sơn tựa hồ như rất tiếc, dặn dò Dương Minh rãnh rỗi thì ghé thăm.
Dương Minh gật đầu đáp ứng.
Trước khi rời đi, Lưu Duy Sơn đã đưa cho Dương Minh hai cái thẻ thông hành, còn có một cái thẻ gọi đồ ăn, lão sợ Lam Lăng không quen ăn cơm ở đây, nên giúp nàng.
Về đến nhà, cha mẹ hắn cũng vừa về, đang ở trong phòng bếp nấu cơm, nhìn thấy Dương Minh, quan tâm hỏi: "Đại Minh, công việc có mệt hay không?"
"Công việc?" Dương Minh lập tức ngơ ngác. Đột nhiên nhớ ra ngày hôm qua đã nói với hai người rằng đến công ty của Trương Giải Phóng làm việc. Vì vậy vội vàng nói: "Công việc rất tốt, con rất thích"
"Vậy là tốt rồi, chú Trương không nói con làm phiền chứ?" Dương mẫu lo lắng hỏi.
"Sao có thể chứ, con làm còn tốt hơn những người khác" Dương Minh nói: "Có lẽ cuối tháng còn có tiền thưởng!"
"Haha, thật không, vậy thì tốt rồi!" Dương mẫu thấy con trai mình có tiền đồ như vậy, vô cùng cao hứng.
"Đại Minh, mỗi tháng con kiếm được bao nhiêu, có thể xài không?" Dương Đại Hải cũng hỏi.
"Gì vậy, ông còn muốn kiểm tiền của con?" Dương mẫu nghe xong, cảm thấy bực mình: "Cho dù có đủ, tôi cũng không muốn"
"Tôi không có ý đó, bà nhìn bà đi, gấp cái gì, ý của tôi là, nếu không đủ xài, thì hai ta trợ cấp cho nó một ít!" Dương Đại Hải xấu hổ nói.
"Ba, me, phỏng chừng là đủ. Mỗi tháng lương cơ bản là 3000, còn có tiền thưởng" Dương Minh suy nghĩ một chút, nói ra một con số đơn giản.
"3000!" Cho dù là vậy, Dương Đại Hải không khỏi giựt mình! Bản thân làm ở nhà máy hơn nửa đời người, tiền lương cũng chỉ có 2000, bà xã làm một tháng cũng chỉ có 800, hai người cộng lại mới gần bằng được tiền lương của con trai! Hơn nữa, con mình vừa mới đậu đại học thôi!
"Đại Minh, sao nhiều quá vậy! Con không làm khó dễ chú Trương chứ?" Dương mẫu cũng giật mình.
"Mẹ, sao có thể, có nhiều người làm một tháng đến bốn năm ngàn kìa!" Lời này là thật, vì những người điêu khắc có tay nghề, một tháng lấy bốn năm ngàn là bình thường.
"Nhưng mà… con vừa mới làm, người ta làm lâu rồi!"
"Ba, mẹ, hai người đừng quan tâm! Chú Trương là thương nhân, không quan tâm cho dù là người thân. Dù con và Trương Tân có quan hệ tốt thế nào, nếu không đem lại lợi ích cho công ty thì chú cũng không mướn con làm!" Dương Minh giải thích: "Chú ấy chủ động mời con đến làm!"
"Phải không? Vậy là tốt rồi!" Dương Đại Hải không rõ chuyện này, nhưng nghe Dương Minh giải thích xong, cảm thấy an tâm.
Bởi vì Dương Minh đi làm kiếm được tiền, cho nên người nhà rất vui, Dương Đại Hải khui hai chai bia, đưa cho Dương Minh một chai. Trong lòng ông rất rõ về chuyện xưa của Dương Minh, cho nên với tửu lượng của hắn cũng rất hiểu.
"Sao ông lại cho con uống bia" Dương mẫu nhìn thấy Dương Đại Hải cho Dương Minh bia, không khỏi nhíu mày.
"Đại Minh uống còn nhiều hơn tôi nữa, đây là chuyện trước kia, bà cũng không biết đâu" Dương Đại Hải khoát tay: "Được rồi, không nói đến chuyện cũ nữa, Đại Minh bây giờ đã là sinh viên, nghe nói sinh viên uống bia với nhau là chuyện bình thường, chúng ta không nên quản nữa"
"Cũng đúng, tôi đã quên Đại Minh đã trưởng thành!" Dương mẫu gật đầu.
Một chai bia đối với Dương Minh không thành vấn đề, mọi người ăn cơm xong, Dương Minh quay về phòng mở máy tính lên.
Phát hiện ra trên điện thoại có vài tin nhắn mới. Là Lam Lăng và Trương Tân, tin nhắn của Lam Lăng đại ý là nhớ hắn.
Dương Minh liền nhắn tin lại cho nàng, nói là đã về đến nhà, và cũng rất nhớ nàng. Còn cái của Trương Tân, vứt sang một bên. Cái gì gọi là trọng sắc khinh bạn, Dương Minh là một minh chứng sống.