Lăng Chân trợn mắt lên, nước mắt sáng long lanh còn đọng ở hốc mắt, vương trên lông mi sắp rơi xuống.
Mặt của Ngụy Tỷ cách cô rất gần, anh nhắm mắt lại, rủ mi mắt xuống, hôn mu bàn tay cô.
Môi của anh hơi lạnh nhưng đụng đến nơi nào thì Lăng Chân cảm thấy mình cả người mình đều nóng lên, nóng đến đầu óc choáng váng.
... Vui, thích?
Trong sách, Ngụy Tỷ chưa từng có tuyến tình cảm, mặc dù anh là nhân vật phản diện nhưng không có tình cảm gì với nữ chính hay là nữ phụ. Trong thiết lập của tác giả, anh là người có tính cách lạnh lùng, là người lạnh lẽo tồn tại vì chuyên đả kích nhân vật chính.
Hơn nữa, cô nhớ kỹ vì để cho nhân vật Ngụy Tỷ này càng hợp lý, tác giả cũng đã nhắc qua về tuổi thơ của anh. Bởi vì anh bị ảnh hưởng bởi việc ba bạo hành và quan hệ gia tộc lạnh lùng nên tình cảm của Ngụy Tỷ vô cùng lạnh nhạt. Cho dù trong lòng rất thương mẹ vì đối tốt với mình nhưng anh cũng không thân thiết với mẹ, thậm chí còn hơi xa cách.
Cho nên mặc dù Ngụy Tỷ đối với Lăng Chân rất tốt, Lăng Chân cũng chưa từng tưởng bở mà nghĩ đến chuyện này.
Nhưng lúc này hơi thở mát lạnh của anh thoáng qua chóp mũi, anh từ từ nhắm hai mắt lại, dáng vẻ hôn rất chân thành.
... Những chuyện khó giải thích kia bỗng nhiên lại trở nên dễ giải thích.
Lông mi dài của Lăng Chân hơi run rẩy, nhịp tim như đánh trống, ngón tay để dọc theo người cũng căng thẳng.
Cô chưa từng thích qua ai, cũng chưa từng được người ta thích qua.
Cô là một trang giấy trắng thuần khiết.
Thời gian ở tiên giới kéo dài đến nhạt nhẽo, cho nên cô mới muốn nhìn thấy nhân gian muôn màu. Sư tổ và tiên trưởng nói với cô thất tình lục dục là tục vật, nhưng không ai nói với cô khi rơi vào hồng trần tầm thường này phải đối mặt thế nào.
Lăng Chân căng thẳng đến mức không dám thở, bất chợt cô thấy người đàn ông trước mặt lùi lại, mở mắt ra.
Trong giây phút đó, sắc mặt của Ngụy Tỷ vô cùng âm trầm, giống như sao băng trong bầu trời đêm, thậm chí Lăng Chân còn thấy phản chiếu hình bóng của mình trong mắt anh.
Cô giật nảy mình, giống như bị phát hiện mà nhắm chặt mắt lại.
Ngụy Tỷ mấp máy môi, đầu ngón tay chạm vào cổ cô, khàn khàn mở miệng: "Buông lỏng tay ra."
Lăng Chân nào dám thả lỏng tay, nhưng cô cũng không dám lắc đầu.
Cô gái bị ép lên cánh cửa, ngay cả sợi tóc cũng sợ và căng thẳng.
Ngụy Tỷ rủ mắt xuống, phun ra lệ khí lạnh lẽo, sau đó khẽ ngẩng đầu hôn lên trán cô.
Trán của cô rất đẹp, đầy đặn trơn bóng, có mấy sợi tóc rơi xuống.
"Thích em, cho nên không cho phép em đi." Động tác của Ngụy Tỷ dịu dàng nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: "Hiểu không?"
Lăng Chân từ từ nhắm hai mắt lại, lông mi còn ướt sũng, dáng vẻ rất đáng thương.
Cô nghĩ nhưng có ai thích mà lại như thế?
Ngụy Tỷ giống như con thú, là loại thông minh nhất, vì con mồi mà có thể ngụy trang chờ đợi, nhưng bên trong vẫn là sự ngang ngược và cố chấp chẳng thể thay đổi. So với thích thì càng giống chiếm hữu hơn, giống như con thú quen với lãnh thổ của bản thân.
Người bình thường tỏ tình không nói lời ngọt ngào như đường thì ít ra cũng bình tình, nhưng Ngụy Tỷ nói thích cô thì vừa hung dữ lại lạnh lùng.
Cô không nói lời nào, hơi thở lạnh lùng của Ngụy Tỷ vẫn còn đó.
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, bỗng nhiên cuối người xuống bế cô lên.
Lúc này Lăng Chân bị dọa đến trừng to mắt, mà cả người cô đã bị bế lên. Cô nhẫn nhịn theo bản năng, không đưa tay nắm anh, cũng không ôm anh.
Ánh mắt của Ngụy Tỷ càng lạnh hơn.
Anh ôm cô đi đến cửa phòng mình, nhắc chân đạp cửa ra.
Lăng Chân cảm thấy nguy hiểm, giằng co trong ngực anh.
Sao phải đi vào phòng của Ngụy Tỷ chứ!
Trong phòng của Ngụy Tỷ giống như con người anh vậy, sạch sẽ lạnh lẽo, có rất ít đồ vật nhưng diện tích lại lớn, giường lớn màu đen ở chính giữa vô cùng bắt mắt.
Anh ôm cô thả lên giường.
Mặc dù Lăng Chân ngây thơ nhưng cũng biết giường của người khác mình không thể tùy tiện leo lên. Cô run rẩy muốn đứng lên nhưng bóng dáng của Ngụy Tỷ lại bao phủ xuống.
Lăng Chân: "!"
Cô từ từ nhắm hai mắt lại, gương mặt nhỏ cũng nhíu lại giống như một con dê con run lẩy bẩy.
Ngụy Tỷ rủ mắt xuống: "Biết sợ rồi à?"
Lăng Chân cắn môi.
Ngụy Tỷ không làm gì cả, chỉ nằm xuống bên cạnh cô. Anh ôm cô, trầm thấp dỗ dành: "Đừng nói chuyện, ngủ đi."
Ngủ thiếp đi thì sẽ không nghĩ đến chuyện chạy nữa.
Lăng Chân bị ép sát cạnh anh, dùng tay bụm nửa mặt không mở mắt cũng không lên tiếng.
Trong tình huống này ai ngủ được chứ? Ngọn nguồn nguy hiểm đang ở cạnh bên người, dù cho Lăng Chân có gan lớn cũng không dám ngủ.
Nhưng mà trong phòng kéo màn cửa, sắc trời bên ngoài chỉ lộ một chút qua khe hở, tia sáng rất u ám. Mặt của Lăng Chân tựa lên chiếc gối của Ngụy Tỷ, trên người che kín chăn mền của anh, trong hơi thở tràn đầy mùi hương trên người anh.
Ngụy Tỷ đợi cô bình tĩnh lại thì đưa tay lên trên tủ đầu giường cầm lấy một chia phun sương nhỏ, phun mấy lần trong không khí.
Qua mấy giây, Lăng Chân ngửi được mùi thơm của lavender và dương cam cúc, thần kinh đang căng thẳng trở nên bình tĩnh lại.
Ngụy Tỷ khẽ vỗ nhẹ sau lưng cô, nói câu gì đó dỗ dành cô, dường như rất dịu dàng.
Ánh sáng, nhiệt độ, mùi hương đều giúp dễ ngủ. Lăng Chân chỉ ngủ được mấy tiếng, sau khi chống cự rất lâu, ý thức dần mờ mịt, cuối cùng dần chìm vào giấc ngủ mơ.
Đợi đến khi hơi thở của cô chậm lại, Ngụy Tỷ mới từ từ cụp mắt xuống.
Khóe mắt của Lăng Chân còn hơi ửng đỏ, tay nhỏ phòng bị mà ngăn trước mặt. Lông mi dài của cô cụp xuống, tóc đen lộn xộn xõa tung trên giường, có mấy sợi cọ lên cổ tay của anh.
Lúc ngủ rất ngoan... Nhưng chỉ có lúc này mới ngoan.
Ngụy Tỷ cứ nhìn cô như thế, ánh mắt nặng nề.
Dáng vẻ u ám, cực đoan, còn tính cách dữ tợn xấu xa đã bị cô nhìn thấy.
Cô có thích mình hay không, Ngụy Tỷ cũng không biết.
Nhưng cho dù cô vô cùng chán ghét anh, không muốn nói chuyện với anh thì Ngụy Tỷ cũng sẽ không để cô đi.
... Cho dù phải khóa cô lại.
Ngoài cửa sổ, sắc trời dần dần sáng, qua giữa trưa lại trở nên tối.
Dưới tác dụng của chai phun sương, Lăng Chân ngủ giấc này vô cùng sâu. Khi cô thức dậy thì có cảm giác ngày đêm đảo lộn.
Ngụy Tỷ đã không có ở trên giường nữa, nhưng dường như trong nhà mơ hồ có mùi thức ăn.
Lăng Chân nằm yên một lúc mới đột nhiên xoay người ngồi dậy. Điện thoại của cô không ở bên người, cô nhìn xung quanh một vòng, tìm được đồng hồ điện tử trên bàn của Ngụy Tỷ.
Năm giờ ba mươi tám phút.
Giờ diễn là bảy giờ đúng.
Vậy mà cô ngủ từ sáng sớm đến bây giờ?
Trong lòng Lăng Chân trầm xuống, bây giờ thời gian rất gấp rồi. Ôn Tử Sơ múa đơn là then chốt, mà hai người bọn họ múa <> là mở màn. Cô muốn thay quần áo, hóa trang lên sàn diễn, còn phải chạy đến, thật ra đã sắp không kịp rồi.
Nhưng mà tìm điện thoại khắp nơi cũng không thấy, Lăng Chân đi quanh một vòng phòng của Ngụy Tỷ, đang lúc sốt ruột thì cửa căn phòng bị gõ.
Ngụy Tỷ đứng ở cửa phòng, đôi mắt đen nhánh nhìn qua: "Đi ra ăn cơm."
Trong giây phút Lăng Chân nhìn thấy anh thì vô thức co rụt lại.
Nhưng chuyện trước mắt quan trọng, cô cắn môi khẽ hỏi: "Điện thoại di động của tôi đâu?"
Ngụy Tỷ nhìn cô, yên lặng mấy giây mới nói: "Trong phòng khách, cả ngày em không ăn gì rồi, ăn cơm trước đi."
Lăng Chân lắc đầu, lòng dũng cảm tăng lên, đi lướt qua người anh về phía phòng khách. Đúng thật là cô rất đói bụng, nhưng cô lo người trong vũ đoàn không liên lạc được với cô nhiều hơn.
Điện thoại của Lăng Chân đặt trên mặt bàn trong phòng khách.
Hoa tươi và nến của buổi tối hôm qua đã bị dọn dẹp không còn gì, giống như là chưa bao giờ tồn tại qua.
Lăng Chân bước nhanh đi qua, cầm điện thoại di động lên phát hiện đã bị tắt máy, không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
Cô vừa ấn nút mở máy, giọng nói của Ngụy Tỷ đã vang lên ở sau lưng: "Em muốn tìm ai?"
Lăng Chân hít vào một hơi, quay đầu lại cố gắng bình tĩnh mà nói: "Ngụy Tỷ, tối nay tôi còn có buổi diễn, tôi phải nhanh chóng tới đó."
Ngụy Tỷ cong môi cười, nhưng đáy mắt chỉ là sự lạnh lẽo: "Đi tìm thầy Ôn của em, sau đó rời đi à?"
Lúc này đúng lúc điện thoại trong tay Lăng Chân khởi động xong, sau khi kết nối mấy giây thì tin nhắn mới liên tục gửi tới.
Trong lòng Lăng Chân cảm thấy sốt ruột nhưng vẫn bình tĩnh nói chuyện với anh: "Chúng tôi có màn múa đôi, tối qua tôi muốn mời anh đi xem... Cả tuần nay tôi đều đang chuẩn bị phần diễn này, bây giờ không thể không đi được?"
Cô nói vô cùng thành khẩn, nhưng nói thêm một câu một chữ thì sắc mặt của Ngụy Tỷ càng âm trầm hơn một chút.
Sương mù màu đen càng lúc càng dày đặc, cả người anh mang theo cảm giác u ám mãnh liệt, mở miệng nói: "Em mời anh nhìn hai người khiêu vũ?"
Chữ "Hai người" bị anh nói nghe rất nghiêm trọng.
Dường như Lăng Chân nhìn thấy vẻ rối loạn trong mắt Ngụy Tỷ, cô vô thức cầm di động lui về phía sau một chút.
Ngụy Tỷ trông thấy cô thì khẽ nở nụ cười: "Vậy thì đừng đi."
Lăng Chân mở to hai mắt: "Cái gì?"
Ngụy Tỷ chậm rãi đi về phía cô, giọng nói dịu dàng: "Em đi sẽ còn trở về sao?"
Khí thế của anh đè ép từng chút xuống, Lăng Chân ngẩn người không biết trả lời thế nào.
Đúng lúc này chuông điện thoại di động lại đột ngột vang lên, Lăng Chân cúi đầu nhìn qua, là Ôn Tử Sơ gọi tới.
Vào giây phút này, một tiền bối bình thường gọi điện thoại tới khiến cho Lăng Chân có cảm giác được cứu, vô thức bấm nghe ngay lập tức.
Nhưng động tác này của cô lại kích thích người đàn ông ở trước mặt.
Lăng Chân còn chưa nói được câu "A lô" thì điện thoại đã bị người ta nhấn tắt.
Tiếp theo, Ngụy Tỷ nắm lấy cằm cô, cúi đầu xuống nặng nề cắn lên môi của cô.
Trong giây phút đó con ngươi của Lăng Chân co rút lại.
Ngụy Tỷ hôn điên cuồng.
Một tay anh ấn vô vào ngực, một tay vịn sau gáy cô ép cô ngẩng đầu lên. Chiếc lưỡi của anh công thành chiếm đoạt khoang miệng mềm mại của cô, những nơi đi qua dùng sức như là cắn xé.
Cô bị đau đến nghẹn ngào giống như con mồi đang gặp nguy hiểm, tính cách hung hãn của dã thú đã bùng dậy.
Đó là một nụ hôn mang theo sự trừng phạt.
Lăng Chân bị anh đè hôn một cái, cuối cùng cũng tích lũy đủ sức, đôi mắt cô đỏ hồng đưa tay đẩy anh ra, bàn tay lướt qua cằm anh.
Mặt của Ngụy Tỷ bị đẩy ra nhưng không tức giận.
Anh dừng hai giây, sau đó dễ như trở bàn tay mà kéo người lại, cúi đầu xuống lần nữa.
Lăng Chân đang né tránh, nhưng cô càng chống cự thì lại khiến người ta càng muốn đạt được. Ngụy Tỷ ngang ngược, hơi thở âm trầm hòa tan giữa răng môi, dục vọng âm u dưới đáy lòng được thỏa mãn, anh dùng tư thế muốn phá hủy, nuốt cô vào bụng mà giày vò người trong ngực.
Lăng Chân không biết bị anh hôn bao lâu.
Cô bị hôn, bị động tiếp nhận, đến cuối cùng sức phản kháng cũng không có.
Hồi lâu sau Ngụy Tỷ mới dừng lại, rủ mắt xuống, đôi môi cô gái sưng đỏ, đáy mắt lấp lánh nước, là bị bắt nạt đến tàn nhẫn.
Anh lui lại, dùng chóp mũi thẳng tắp chạm vào cô.
Lúc này Lăng Chân từ trạng thái ngạt thở mà hít một hơi, phổi điều hòa, sau đó cánh tay mềm mại mạnh mẽ đẩy người trước mắt.
Cô nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, Ngụy Tỷ hôn cô trọn vẹn hai mươi phút.
Anh cố ý...!
Chỉ còn hơn nửa tiếng nữa là đến giờ diễn, cho dù cô làm gì cũng không chạy đến kịp.
Bờ môi của Lăng Chân rất đau, cả người mệt đến không còn sức, nhưng mà đôi mắt cô rất sáng, bùng lên ngọn lửa oán hận trừng người trước mắt.
Quá đáng.
Ngụy Tỷ đối diện với ánh mắt cô, bỗng nhiên tỉnh táo khỏi sự chiếm hữu và thoải mái.
"Anh..."
Lăng Chân âm thầm nhìn anh một hồi, sau đó quay người về phòng đóng mạnh cửa lại.
"Rầm!" Tiếng vọng trong phòng.
Ngụy Tỷ đứng tại chỗ, qua một lúc lâu mới nóng nảy giơ tay lên hất tóc đen trên trán.
Mấy phút sau, trong phòng vang lên giọng nói lạnh lùng của người đàn ông.
"Vũ đoàn Đông Phương? Ừm, tôi là người nhà của cô ấy... Đột nhiên thân thể cô ấy khó chịu, thật sự xin lỗi."
"Kinh phí lưu diễn lần này Khánh Tỷ bỏ ra năm mươi phần trăm vốn, mong các cô diễn thuận lợi."
Ở đầu dây bên kia, trưởng đoàn của vũ đoàn không ngờ lại có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như thế, một người mới không đến biểu diễn cũng không phải chuyện lớn gì! Bà biết tiết mục Lăng Chân diễn là <>, nhưng mà ban đầu điệu nhảy này một mình thầy Ôn cũng nhảy được, cô ta không đến cũng không ảnh hưởng gì.
Trưởng đoàn kiềm chế sự hưng phấn, ho khan hai tiếng nói: "Vậy hãy để cô Lăng Chân nghỉ ngơi thật tốt, không cần lo lắng về vũ đoàn! Đúng rồi, anh Ngụy, cô Lăng Chân không cần đi theo đoàn cũng được..?"
Ngụy Tỷ im lặng.
Anh đứng trong phòng khách, cụp mi mắt xuống, trên mặt có bóng đôi mi.
Sau đó anh mở miệng, giọng nói trầm câm: "... Không."
"Giữ cô ấy lại."
Một bên khác, sau khi Ôn Tử Sơ bị cúp điện thoại, anh ta nhìn điện thoại vẻ mặt khó lường.
Một lát sau, trưởng đoàn đi ra tiếc nuối thông báo với mọi người, bởi vì đột nhiên Lăng Chân bệnh nên không thể tham gia.
Trong đoàn sắc mặt của đám người khác nhau, có người mừng thầm cũng có người tiếc nuối.
Ôn Tử Sơ lại liếc mắt nhìn điện thoại, không biết sao lại có dự cảm xấu.
Trưởng đoàn cố ý xin lỗi Ôn Tử Sơ: "Thầy Ôn, thầy xem chuyện biểu diễn của thầy... Sẽ không bị ảnh hưởng chứ?"
Anh đã nhảy bản <> không biết bao nhiêu lần, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì.
Ôn Tử Sơ lắc đầu: "Sẽ không."
Anh còn muốn hỏi tình hình cụ thể của nhưng bỗng nhiên bên cạnh có một giọng nói chen vào.
"Thầy Ôn, Lăng Chân đã không tới được... Vậy thầy nhìn Linh Linh được không?" Một người bạn của Tống Linh đẩy Tống Linh đang đỏ mặt lên. "Mỗi ngày ở nhà, Linh Linh đều luyện vô số lần bài múa này, lần trước thầy cũng thấy cô ấy đón quạt đó, thực lực và độ thuần thục của cô ấy có đủ!"
Tống Linh hơi đỏ mặt nhìn qua Ôn Tử Sơ, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản người bạn.
Ai mà không muốn có cơ hội này chứ? Chỉ cần nói giao cho cô thì cô tin mình sẽ không mắc sai lầm.
Ôn Tử Sơ nhìn qua, nhìn lướt qua cô gái với vẻ mặt đầy mong đợi, dường như đang suy tính.
Nhưng một lát sau, anh cười ôn hòa: "Không được."
Sắc mặt của Tống Linh trắng nhợt lộ vẻ lúng túng.
Ôn Tử Sơ không nói gì thêm nữa, trở về đợi lên sân khấu.
Linh khí trên người Lăng Chân không phải chỉ dựa vào thực lực và độ thuần thục là có thể thay thế.
Nhưng mà... Không biết còn có thể hợp tác hay không.
___
Sau khi Lăng Chân trở về phòng thì ôm chân ngồi trên giường, vừa tức giận vừa ấm ức.
Cô không muốn để ý đến Ngụy Tỷ nữa.
Người này là kẻ lừa gạt, là tên khốn. Anh ngăn cản cô lại còn cưỡng ép cô.
Trước đó cô muốn đi khiêu vũ, Ngụy Tỷ còn nói cô vui vẻ là được, tất cả đều là giả vờ.
Lăng Chân che miệng muốn khóc.
Ngụy Tỷ thật sự đáng sợ, bị anh hôn xong miệng môi cô sắp hỏng rồi, giống như sẽ bị anh cắn chết vậy. Chắc chắn, chắc chắn cô sẽ không cho anh chạm vào nữa!
Nếu như đây là thích vậy thì cô không cần nữa. Tính cách của Ngụy Tỷ cố chấp, nếu anh áp tính cách đó vào chuyện tình cảm thì sự chiếm hữu sẽ làm cho người ta bị chìm chết.
Lăng Chân ngồi rất lâu thì cơn tức giận trong lòng mới vơi đi một chút. Cô vuốt vuốt bụng, lúc này mới cảm thấy đói khát.
Cô nghĩ, vì sao cô lại bỏ đói mình?
Vì thế Lăng Chân trầm mặt đẩy cửa ra, vừa nhìn ra đã thấy Ngụy Tỷ im lặng đứng ở cửa.
Lăng Chân nhìn cũng không thèm nhìn anh, vòng qua anh đi đến phòng bếp, bưng những món ăn Ngụy Tỷ chuẩn bị cho buổi tối vào phòng mình.
Lúc đi qua Ngụy Tỷ, anh đưa tay giữ cổ tay Lăng Chân lại.
Lăng Chân bị anh bắt nạt qua, trong tiềm thức vẫn là sợ hãi. Anh đụng cô một cái, cô lại khẽ run một chút.
Đáy lòng của Ngụy Tỷ như bị bỏng, đầu ngón tay co lại, sau đó rủ mắt xuống thả lỏng tay ra.
"Ăn từ từ thôi." Anh khẽ nói: "Để đĩa đó anh rửa."
Lăng Chân không nói gì, trở về phòng khóa cửa lại lần nữa.
Lăng Chân vốn nghĩ chờ Ngụy Tỷ đi làm thì cô sẽ rời đi. Cô sẽ tùy tiện tìm khách sạn, tóm lại không thể ở chung với anh được nữa.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản như thế.
Cả ngày hôm sau, Ngụy Tỷ đều canh giữ ở trong nhà, không hề đi đâu cả.
... Anh muốn giam giữ cô.
Sau khi ý thức được chuyện này, Lăng Chân càng tức giận hơn.
Rõ ràng cô là tiểu tiên tử tự do, cũng không phải động vật nhỏ bị anh nuôi nhốt.
Sau ngày hôm đó, Ngụy Tỷ không tiếp tục u sầu ngang ngược như lúc trước nữa, thái độ của anh trở nên rất dịu dàng giống như từng giả vờ lúc trước...
Nhưng mà anh vẫn không cho cô đi.
Lăng Chân bắt đầu chính thức chiến tranh lạnh với anh.
Cô cảm thấy Ngụy Tỷ thật sự rất quá đáng.
Lăng Chân không ăn cơm cùng Ngụy Tỷ, không nói chuyện với anh, lúc Ngụy Tỷ ngồi bên cạnh thì cô sẽ đứng dậy rời đi. Rõ ràng hai người vẫn ở chung nhà nhưng mà Lăng Chân ôm cơn tức giận, hoàn toàn không để ý đến anh.
Nếu như anh hắc hóa thì hắc hóa đi, Lăng Chân muốn thế.
Anh đánh chết cô là được rồi.
Tình trạng này duy trì được mấy hôm, rõ ràng Lăng Chân cảm giác được Ngụy Tỷ bắt đầu bận rộn.
Cô không được đi lưu diễn, tạm thời không có việc làm, ở nhà cũng không sao cả. Nhưng mà Ngụy Tỷ thì khác, anh quản lý một công ty lớn như thế, nhiều người chờ quyết định của anh như thế, chỉ mấy ngày không xuất hiện đã không được.
Buổi chiều ngày nọ, Ngụy Tỷ liên tục nhận mấy cuộc gọi, dường như có việc gấp.
Triệu Ngạn ở đầu dây bên kia sắp khóc: "Ngụy tổng à, anh mau tới đi!”
Ngụy Tỷ đứng lên, đi ra ban công nghe điện thoại.
Lăng Chân ngồi trên ghế sa lon, liếc nhìn qua bóng lưng của anh, không nói gì.
Ngụy Tỷ nghe cuộc gọi này rất lâu, lúc trở về cả người mang theo vẻ lạnh lẽo đi đến cạnh ghế sô pha mà nhìn cô.
Lăng Chân không chớp mắt, không thèm liếc nhìn anh.
Ngụy Tỷ cúi người muốn hôn trán Lăng Chân.
Lăng Chân để điện thoại di động xuống, đứng lên rời đi. Nhưng mà cô vừa đi một bước thì đã bị anh ôm lấy từ phía sau.
Ngụy Tỷ đặt cằm ở hõm vai cô, bờ môi cọ qua chiếc tai nhọn của cô, giọng nói trầm trầm: "... Anh đi ra ngoài một chuyến, em đừng chạy loạn."
Đã rất lâu Lăng Chân không nói chuyện với anh, Ngụy Tỷ hít lấy mùi hương trên người cô, đáy lòng hơi đau đớn.
Anh biết cô đang tức giận.
Cũng biết phải làm thế nào để cô nguôi giận.
Nhưng anh không biết nếu để cho Lăng Chân đi thì anh sẽ như thế nào.
Lăng Chân không nói lời nào, ánh mắt của Ngụy Tỷ âm trầm hôn lỗ tai cô, sau đó buông cô đang vùng vẫy ra.
Anh nhìn Lăng Chân một chút, cầm điện thoại di động và máy tính của cô đi, khẽ nói: "Trở về sẽ trả lại cho em."
Lăng Chân không thể tin được mà nhìn anh, có đôi khi cô cảm thấy có phải Ngụy Tỷ điên rồi không.
Ngụy Tỷ cụp mắt, siết chặt ngón tay: "... Chờ anh một chút."
Lăng Chân cảm thấy anh không hề nói lý.
Chờ đến khi Ngụy Tỷ đi ra ngoài hẳn, Lăng Chân mới nhảy dựng lên đi đến trước cửa nhà, đúng là đã bị khóa trái. Cô đi tới đi lui trong nhà, nghĩ cách chạy đi như thế nào.
Một lát sau, Lăng Chân trở lại trước cửa nhà, thử gọi ra ngoài cửa: "Có ai không?"
Hộ gia đình ở tầng này cũng không nhiều, cô kêu liên tục một hồi cũng không thấy bất kỳ ai đáp lại.
Lăng Chân tìm một sợi kẽm trong nhà, học trên TV mà thử mở khóa. Nhưng mà cửa chống trộm quá phức tạp rồi, Lăng Chân ngồi dưới đất thử một tiếng, tốn công vô ích.
Cô không biết khi nào Ngụy Tỷ sẽ trở về, bỏ qua lần này thì không biết phải đợi thêm bao lâu.
Nhưng mà cô thật sự không muốn tiếp tục bị nhốt nữa.
Không biết có phải trời cao nghe thấy lời kêu gọi của tiểu tiên tử hay không, ngay lúc Lăng Chân đang hết đường xoay sở thì chuông cửa trong nhà bỗng nhiên vang lên.
Lăng Chân giật mình thì nghe bên ngoài cửa có người hô: "Xin chào, là anh chị đặt thức ăn ngoài sao?"
Biển số phòng của tòa nhà này hơi giống nhau, trước đó đã từng có người giao thức ăn nhầm nhà, nhưng mà Lăng Chân không ngờ vào lúc này có người đến đây!
Cô vội vàng ngồi dậy, nói với người ở ngoài cửa: "Đúng rồi, là nhà tôi!"
Chàng trai giao thức ăn nghĩ là cô không dám mở cửa nên hiểu rõ mà nói: "Vậy tôi để ở ngoài cho cô, tối nay cô tự lấy."
"Chờ một lát!" Lăng Chân gọi anh ta lại, ngượng ngùng nói: "Nhà chúng tôi bị khóa trái, anh có thể vui lòng làm chuyện ngoài lề, gọi thợ sửa khóa đến không? Tôi có thể cho anh gấp đôi phí ship."
Anh chàng giao thức ăn nghe món tiền này dễ kiếm thì đồng ý: "Được, cô chờ chút!"
Khánh Tỷ.
Ngụy Tỷ mở hội nghị khẩn cấp, dùng hai giờ để xác định phương án giải quyết trước mắt.
Sau khi tan họp, Triệu Ngạn nghiến răng nói: "Viễn Đạt đối nghịch với chúng ta từ lâu rồi."
Ngụy Tỷ cúi đầu nhìn đồng hồ, cầm áo khoác đứng dậy nói: "Tiếp tục làm thế, có chuyện gì cứ gọi tôi."
Triệu Ngạn ngẩn người: "Ngụy tổng, gần đây trong nhà có việc à?"
Mặc dù Ngụy Tỷ vẫn giải quyết công việc, nhưng mà liên tiếp mấy ngày không xuất hiện cũng rất hiếm thấy.
Ngụy Tỷ gật gật đầu: "Ừm."
Anh lái xe chạy về nhà, thấy đèn đỏ thì ngón tay thon dài gõ tay lái.
Đáy lòng anh có cảm giác nóng nảy, giống như là tình trạng tâm lý bảo anh về nhanh chóng về nhà nhìn thấy cô.
Nhưng anh lái xe đến nửa đường, ánh mắt Ngụy Tỷ nhìn qua một cửa tiệm ven đường, bỗng nhiên dừng xe lại.
Đó là cửa hàng đồ ngọt mà Lăng Chân rất thích ăn, cũng không đẹp lắm, chỉ có một chiếc cửa sổ nhỏ, nhưng mà mỗi khi đi ngang qua cô đều mua hộp hộp sữa đậu nành.
Ngụy Tỷ xuống xe đi qua xếp hàng, trong hàng cô gái nhỏ đang lén nhìn anh.
Đến lượt Ngụy Tỷ, nhân viên cửa hàng cũng đỏ mặt hỏi: "Xin chào anh cần gì?"
Ngụy Tỷ bình tĩnh nói: "Hộp sữa đậu nành."
"Ôi chao, chỉ còn hộp cuối cùng." Nhân viên cửa hàng đoán chừng anh đẹp trai này mua cho bạn gái, vừa ghen ghét lại vừa hâm mộ. "Bạn gái anh may mắn quá! Chắc chắn cô ấy sẽ rất vui."
Ngụy Tỷ cầm túi trong tay, rủ mắt xuống: "Chỉ mong thế."
Mười phút sau, Ngụy Tỷ cầm một túi đồ ngọt về nhà.
Tay vừa đụng vào khóa cửa, đột nhiên anh dừng lại.
Sau đó Ngụy Tỷ đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào.
Trong phòng yên tĩnh lạnh lẽo.
Đã không có người.
Tác giả có lời muốn nói: Anh Tỷ không giống người, tôi thay anh ấy nói lời xin lỗi!