Lăng Chân là vũ công nổi tiếng, gần đây lấy thân phận cá nhân được mời đi Nga tham gia biểu diễn.
Lần này buổi diễn không nhỏ, Lăng Chân được sắp xếp du lịch tham quan và biểu diễn trên sân khấu tổng cộng mười ngày. Việc này có ý nghĩa sâu xa thúc đẩy hai nước tiến hành giao lưu nghệ thuật.
Đây là ngày thứ bảy rời khỏi nhà.
Lăng Chân có đồng nghiệp đi theo, bên phía tổ chức cũng vô cùng chăm sóc, mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ, thật ra cũng không nhớ nhà lắm.
Nhưng vào mỗi chín giờ tối nhìn Ngụy Tỷ sẽ gọi điện tới.
Hôm nay đi xem hồ Baikal, ngồi thuyền ngắm hồ một vòng, nước hồ xanh biếc và ngọn núi ở xa xanh ngắt làm cho tâm hồn rộng mở, nhưng chơi một ngày cũng rất mệt mỏi.
Lăng Chân trở lại khách sạn, tắm rửa xong đi ra, nhìn đồng hồ, sắp đến chín giờ rồi.
Lúc này ở thành phố A đang là rạng sáng, cô đã nói với Ngụy Tỷ mấy lần bảo anh đi ngủ đi nhưng anh không nghe, Lăng Chân cũng không có cách nào.
Cô lấy máy sấy sấy khô tóc, sau đó cầm di động nhào vào giường mềm, bắp chân giơ lên lắc lư chờ điện thoại.
Vừa đúng chín giờ thì điện thoại vang lên.
Lăng Chân vô thức nở nụ cười, chờ ba giây mới nhận, ra vẻ không kiên nhẫn: "Ôi chao em bảo anh đừng gọi điện thoại, đã trễ thế rồi sao không đi ngủ hả..."
Ngụy Tỷ gọi video call, anh ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, mặc bộ đồ thoải mái ở nhà.
Anh cười cười: "Ngủ ngay đây... Hôm nay mệt không?"
"Mệt chết á!" Ngoài miệng, cô gái nhỏ nói không muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng vừa vừa tiếp xúc thì lại có bao nhiêu điều muốn nói cùng anh, líu ríu không dứt. "Hôm nay đi hồ Baikal, đi nhiều lắm, đau chân... Ngày mai sẽ qua bên kia biểu diễn, không biết đến lúc đó sẽ như thế nào..."
Ngụy Tỷ im lặng nghe cô nói, vẫn luôn kiên nhẫn, thỉnh thoảng đáp lại.
Lăng Chân nói từ lúc cô mua sô cô la rất khó ăn đến lúc gặp người Nga, cuối cùng cảm thán một câu: "Nhưng mà người ở đây rất đẹp."
Khuôn mặt bình tĩnh của Ngụy Tỷ xuất hiện gợn sóng, nhíu mày: "Đẹp thế sao?"
Lăng Chân gật đầu: "Ừm ừ... Dẫn đầu vũ đoàn múa bên Nga là một anh rất đẹp trai! Tóc vàng óng ánh, sống mũi cao, hình như rất nổi tiếng ở bên đây, có rất nhiều fan hâm mộ."
Ngụy Tỷ nhìn cô chằm chằm, mặc dù không biểu lộ gì nhưng rõ ràng khó chịu.
Lăng Chân thầm nở nụ cười.
Cho dù ở cùng nhau bao lâu, Ngụy Tỷ vẫn như thế. Trong ấn tượng của cô, cô chỉ ghen một lần với Tống Chỉ thôi, nhưng đối với người khác phái ở cạnh cô thì địch ý của Ngụy Tỷ đối với bọn họ rất nặng.
Thật sự ngây thơ mà.
Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm im lặng nhìn cô một hồi, cách hình ảnh mơ hồ trên màn hình có thể nhìn thấy vẻ đắc ý trong mắt cô gái nhỏ.
Ngụy Tỷ dừng một chút, mở miệng: "Hôm nay anh cũng gặp một người rất đẹp."
Lăng Chân sững sờ, vô thức hỏi: "Ai thế?"
Ngụy Tỷ thuận miệng nói: "Nữ một mà anh mới đầu tư kịch bản, rất đẹp."
Gương mặt của Lăng Chân căng thẳng, chớp mắt một cái.
Mà ở trên màn hình, vẻ mặt của anh vẫn bình thường.
Trong mắt Lăng Chân, từng ngọn lửa nhỏ dần bùng lên: "Có phải là Chu xx kia?"
Ngụy Tỷ không hề biết nữ diễn viên tên là Chu gì đó, phủ nhận nói: "Không phải."
Lăng Chân nhìn anh chằm chằm: "Đó là Liễu xx sao?"
Ngụy Tỷ vẫn phủ nhận: "Cũng không phải."
Lăng Chân từ giường đứng bật dậy, chống tay, liên tục hỏi: "Đó là ai? Nhìn rất đẹp sao? Đẹp hơn em sao?"
Đôi mắt hạnh của cô đen sáng bóng, có ý không buông tha.
Lúc này, Ngụy Tỷ mới cong môi bật cười, sau đó áp gần tới camera điện thoại, khẽ hỏi: "Vậy anh đẹp trai người Nga của em đẹp trai hơn anh sao?"
Lỗ tai của Lăng Chân hơi ngứa, bỗng nhiên lúc này mới phản ứng kịp. Cô xấu hổ quá, nhăn mặt một cái giấu đầu đi.
Vừa rồi còn nào chính cô không ghen đâu, bị đánh mặt nhanh quá đi...
Trên màn hình, chỉ thấy đỉnh đầu run run với vòng xoáy đáng yêu.
Mấy giây sau, giọng nói buồn buồn của Lăng Chân vang lên: "Không đẹp trai như anh."
Ngụy Tỷ im lặng cười: "Ừm."
"Em cũng không thích anh ta." Lăng Chân nói tiếp.
Ngụy Tỷ cười ra tiếng: "Anh biết."
Thật vất vả Lăng Chân mới đùa nghịch được đồ lòng dạ hẹp hòi nhưng chưa tới một phút đã bị giết ngược.
Cả người cô sầu não uất ức, vùi đầu nói: "Vậy em đi ngủ nha."
Ngụy Tỷ gọi cô lại: "Lăng Chân."
Cô gái nhỏ ỉu xìu ngẩng đầu lên: "Ừm?"
"Ngày kia kết thúc sao?" Ngụy Tỷ hỏi.
Lăng Chân gật gật đầu: "Ừm, ngày kia kết thúc, ngày hôm sau nữa mới được về nhà."
Ngụy Tỷ không nói gì: "Ừm."
Lăng Chân mím mím môi: "Ngủ ngon nha."
"Ngủ ngon."
Cúp điện thoại, trong mắt của Lăng Chân mới hiện lên một tia sáng, mới vừa rồi sự phiền muộn khi bị anh giết ngược bị quét sạch sành sanh.
Lần này, cô nhất định phải về bất ngờ!
...
Lần biểu diễn này tiến hành vô cùng thuận lợi.
Thân thể vũ công phương Đông mềm dẻo và bài múa vô cùng thần kỳ, khiến cho người xem phương Tây gần như say mê bất tỉnh. Mấy giây sau khi kết thúc thì tiếng vỗ tay nhiệt liệt tiếng vỗ tay nhiệt liệt mới vang vọng trong hội trường.
Lăng Chân cười đi xuống.
Đợi sau khi cô xuống đài, bên phía tổ chức dẫn theo phiên dịch tới, vui vẻ chúc mừng cô. Sau đó ân cần hỏi: "Cô Lăng, trước đó nghe nói cô muốn đi trang viên gần đây, nếu như ngày mai cô không có lịch gì thì tôi sẽ đích thân dẫn cô đi được chứ?"
Lăng Chân cong môi, lại lắc đầu: "Không làm phiền ông."
Phía ban tổ chức rất nhiệt tình: "Không làm phiền, tôi rất quen thuộc nơi đó, có thể dẫn đường cho cô."
Lăng Chân cười cười: "Ông nhọc lòng quá, nhưng ngày mai... Là ngày rất quan trọng, tôi phải về nhà. Cho nên trưa mai tôi sẽ đi máy bay rời khỏi nơi này."
"Ồ, thật sự tiếc quá!"
Ngày hôm sau, cô bay chuyến bay sớm nhất trở về thành phố A, cất cánh lúc mười giờ bốn mươi lăm phút.
Lúc hạ cánh, thành phố A là bóng đêm nặng nề, một ngày sắp trôi qua. Lăng Chân gọi xe đi thẳng về nhà.
Ngụy Tỷ còn chưa ngủ.
Chờ lát nữa là thời điểm gọi điện thoại cho Lăng Chân.
Cửa sổ trong nhà mở ra, gió nhẹ khẽ thổi qua phòng khách, cả căn nhà lộ ra vẻ trống vắng.
Anh dựa trên ghế sa lon, hút xong một điếu thuốc, dụi tàn thuốc, sau đó thuận tay khẽ vuốt chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình.
Mười ngày hơi dài.
Không, dường như đặc biệt dài.
Đặc biệt là... Trong khoảng thời gian này.
Anh ngồi im một lúc, sau đó đứng lên cầm gạt tàn trên bàn đi vào phòng bếp rửa qua.
Trong khoảnh khắc xoay người, anh mơ hồ nghe thấy cửa nhà vang lên tiếng động. Ngụy Tỷ dừng một chút, ngồi dậy, đi ra phòng khách.
Đúng lúc này, một bóng đen bỗng nhiên chui ra, mang theo mùi ngọt ngào quen thuộc tràn đầy cõi lòng anh.
Ngụy Tỷ vô thức ôm bóng dáng kia, tiếng cười rõ ràng vang lên ở bên tai.
"Cục cưng em trở về rồi!"
Lăng Chân hết ném đồ vật đang cầm trên tay, nhón chân lên ôm chặt cổ anh: "Có bất ngờ khi thấy em không?"
Ngụy Tỷ ôm eo của cô, cảm giác vui vẻ từ đáy mắt lộ ra.
Cô gái nhỏ giống như muốn đi vào trong ngực anh, vừa lẩm bẩm vừa nhiệt tình hôn lên cổ anh.
Ngụy Tỷ vin gáy cô, cúi đầu xuống, thuận theo cái trán hôn đến khóe miệng, cắn một chút: "Sao hôm nay trở về sớm thế?"
Bỗng nhiên Lăng Chân mở mắt ra, nhìn anh chằm chằm: "Anh có biết hôm nay là ngày gì không?"
Ngụy Tỷ rủ mắt xuống, dựa vào ánh sáng ở phòng khách mà nhìn mặt cô, khẽ thở dài: "Hoa anh đặt ngày mai mới đến."
Lúc này Lăng Chân mới nở nụ cười, ôm eo của anh lung lay mấy lần: "Không sao... Em có mua quà cho anh!"
"Ngụy Tỷ, kỉ niệm hai năm ngày cưới vui vẻ!"
Giọng nói của cô gái nhỏ trong sáng ngọt ngào, Ngụy Tỷ nhìn cô, trong mắt có thứ gì đó đang dâng lên. Sau đó anh ôm eo của cô, ngồi vào trên ghế sa lon, để cô ngồi lên đùi anh cúi đầu hôn xuống.
Lăng Chân ngoan ngoãn hôn anh, trao đổi hơi thở.
Lăng Chân bị anh dạy lâu như thế, tốt xấu gì kỹ thuật cũng tiến bộ một chút. Cô ôm lấy cổ anh, dùng đầu lưỡi liếm hàm răng của anh, cảm giác được hơi thở anh trở nên nặng nề, ôm cô đè xuống ghế sa lon.
Đôi môi của Lăng Chân đỏ thắm, ưm một tiếng, vội vàng chặn anh lại: "Ôi ôi, em còn chưa đưa cho anh món quà nữa..."
Ngụy Tỷ dừng một chút, cắn chóp mũi của cô, khàn giọng hỏi: "Năm nay nhớ kỹ rồi?"
Lăng Chân ngượng ngùng rụt rụt.
Một năm trước cô không nhớ đến, còn đưa thư thỏa thuận ly hôn vào ngày kỷ niệm kết hôn.
Năm nay cô đã nhớ kỹ.
Lăng Chân chui ra khỏi ngực anh, cầm chiếc túi vừa ném lên đất, giống như lấy ra nhiều đồ vật quý giá.
"Đây là sô cô la vị trà xanh, ăn bình thường, nhưng mùi thơm lắm... Mang về cho anh nếm thử. À còn vòng tay nữa, không đáng tiền lắm nhưng em cảm thấy viên đá đó rất đẹp, mua cho anh. Còn sô cô la... Ha ha cái này siêu khó ăn! Nhưng em muốn cho anh thử một chút."
Ngụy Tỷ nhận lấy từng cái.
Lăng Chân đưa đồ vật mua chín ngày cho anh, cuối cùng ôm đầu gối, chăm chú nhìn anh: "Thích không?"
Ngụy Tỷ kéo cô quá, cười áp vào lỗ tai cô: "Bất ngờ lắm."
Lăng Chân kìm nén sự đắc ý giữa lông mày, mắt hạnh tỏa sáng: "Vậy mà anh đã bất ngờ rồi sao? Món quà kỷ niệm thật sự em còn chưa đưa anh đâu."
Ngụy Tỷ ôm cô: "Là gì thế?"
Trong lúc vô thức cô gái nhỏ của anh đã trưởng thành, học cách khiến người ta ngạc nhiên.
Lăng Chân áp sát bên tai anh: "Em cho anh xem một điệu múa, luyện tập nhảy cho anh xem."
Ngụy Tỷ im lặng nhìn cô.
Lăng Chân bổ sung một câu: "Chỉ nhảy cho anh xem."
Cô nghĩ tới nghĩ lui, Ngụy Tỷ không thiếu gì cả, đồ duy nhất hiếm có chính là điệu múa của cô.
Đây là chuyện cô thích làm, cũng là sự nghiệp của cô. Ngụy Tỷ đã từng ngăn cản, nhưng cuối cùng cũng buông tay để cô đi làm, hơn nữa còn luôn giúp đỡ cô. Lăng Chân đã biểu diễn cho nhiều người xem, nhưng Ngụy Tỷ là người xem khác biệt nhất.
Cô nói xong thì ưỡn eo, ngẩng đầu lên: "Được rồi, vậy bây giờ anh có thể bất ngờ rồi!"
Ngụy Tỷ ôm cô, đổi hướng để cô nằm lên ngực mình, khẽ hỏi: "Vậy còn em?"
"Ừm?"
"Quả ngày kỉ niệm, em muốn gì?"
Ngụy Tỷ nhìn qua, đôi mắt đen nhánh đè ép tia sáng, giống như dung túng lại như dịu dàng, giống như chỉ cần cô mở miệng thì vì sao trên trời anh cũng hái xuống cho cô.
Lăng Chân không nhịn được đưa tay sờ mắt ánh, sau đó bỗng nhiên hơi xấu hổ mà mím môi: "Cái gì cũng được sao?"
Ngụy Tỷ gật đầu: "Chỉ cần anh có."
Ánh mắt của Lăng Chân sáng lên: "Vậy... Em, em muốn một cục cưng!"
Ngụy Tỷ nhíu mày lại.
Lăng Chân kéo cổ áo của anh, hâm mộ nói: "Em thấy phần lớn gia đình người ta đều có ba người, có một thằng cu để nuôi đó..."
Nhóc con vểnh mông bò qua bò lại trong nhà, đáng yêu lắm QAQ!
Cô nói xong, ánh mắt của Ngụy Tỷ phức tạp nhìn cô hai giây, sau đó bỗng nhiên bế cô lên.
Lăng Chân bám vào người anh: "Làm gì thế?"
Ngụy Tỷ ôm cô vào phòng: "Không phải muốn cục cưng sao?