Vào buổi giữa hè, các thị nữ yên lặng chờ đợi bên ngoài hành lang không gây một tiếng động, trên cây ngô đồng ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu không ngừng, càng làm nổi bật sự yên tĩnh của ngày hè sau giờ ngọ. Dạ Nguyệt Sắc nhìn hoa mẫu đơn qua tấm rèm cửa thêu hoa sen, hoa thơm khoe sắc cũng không lọt được vào trong mắt nàng.
Chuyện xưa cũng không quá dài, bởi vì cũng có một vài chi tiết miêu tả huyết sắc tàn khốc mà chính Tiêu Lăng Thiên cũng không rõ. Tình cảm kia là như thế nào? Thứ tình cảm cho dù phải đem tất cả hậu thế để làm tế phẩm cũng muốn giữ lấy người mình yêu ở bên cạnh, chỉ cần có thể ôm vào trong lòng thì dù có phải hủy thiên diệt địa cũng không tiếc, nàng thực sự không hiểu, nàng chỉ biết mình và Tiêu Lăng Thiên lâm vào tử cục!
Về phần cổ độc, cũng không phải nàng hoàn toàn không đoán được, lúc trước Vô Thương bắt mạch cho nàng có nói nàng giống như là bị trúng cổ, khi đó nàng đã mơ hồ đoán được. Vừa nghĩ tới ở trong thân thể của mình có một con sâu, nàng đã thấy rùng mình. Nhưng thật sự nếu không sinh con sẽ không ảnh hưởng gì chứ?
Tiêu Lăng Thiên nhìn cô gái ngồi đối diện với mình đang ngẩn người ra, trong lòng lại thấy mơ hồ lo lắng. Hắn đem một ít chuyện kể lại cho nàng, sớm đã có sự chuẩn bị nếu như nàng hận hắn, dù sao đây cũng là thù máu, hắn chưa từng ảo tưởng nàng sẽ tha thứ. Nhưng khi nghe chuyện, vẻ mặt Dạ Nguyệt Sắc rất bình tĩnh, sau đó lâm vào trầm tư. Sự bình tĩnh của nàng nằm ngoài dự đoán của hắn, tâm tư Tiêu Lăng Thiên càng lúc càng xuống thấp, chẳng lẽ nàng đối với hắn chỉ còn lại thù hận thấu xương sao?
“Chuyện của chúng ta, chàng định thế nào?” Qua một lúc lâu, như từ vừa cõi thần tiên trở lại, Dạ Nguyệt Sắc mở miệng hỏi.
Trong lòng Tiêu Lăng Thiên bỗng thấy vui vẻ, khi nàng hỏi câu này giọng điệu nhàn nhạt, người nghe không thấy được nàng nghĩ gì. Trên mặt không chút biểu cảm, cầm lấy chén ngọc từ từ uống một ngụm trà, lúc này mới nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Dù nàng nghĩ thế nào đi nữa, với nàng, ta tuyệt đối không buông tay!” Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhưng lại giống như một cái đinh vô hình kiên định đóng thẳng vào trong lòng nàng.
Người ta căng thẳng quá nhỉ, bàn tay cầm chén cũng dùng sức trong vô thức, ngay cả đốt ngón tay cũng tái nhợt đi, nói ra những lời này với con gái kẻ thù truyền kiếp thật không dễ dàng. Nàng đột nhiên thấy buồn cười trong lòng, thế này thật giống như Romeo và Juliet.
“Nói là không buông tay, vậy con nối dõi chàng định thế nào?”
“Không cần.” Hắn đáp dứt khoát. Vấn đề này hắn đã sớm nghĩ tới, con nối dõi cũng không quan trọng, hắn chỉ cần nàng ở bên. Để thù máu chấm dứt ở thế hệ bọn họ đi.
Dạ Nguyệt Sắc đối với vấn đề con cái cũng không quá cố chấp, chỉ là
“Cổ này thật sự không có biện pháp giải sao?”
“Thật ra đến bây giờ, thiên cổ địa cổ chính là giải dược của nhau, vì vậy mới vĩnh viên tương sinh tương khắc. Còn về những giải pháp khác thì Tiêu thị đã tìm kiếm gần hai trăm năm nay, đến nay vẫn chưa tìm được. Năm ngoái có một ít đầu mối, ta đã phái người truy xét, nhưng cũng không có gì tiến triển.”
Dạ Nguyệt Sắc nghe vậy thì gật đầu, nếu đã như vậy thì cũng không cần gượng ép. Cũng không nói chắc nàng sẽ ở trong thân thể này được mấy năm, vậy nên chỉ cần nắm chặt hạnh phúc trước mắt là được, cần gì nghĩ nhiều.
Nghĩ đến điều này, đột nhiên lại nhớ đến một nghi vấn từ lâu.
“Trước đây chàng từng nói ta đã biết toàn bộ, trước khi ta mất trí nhớ ta đã biết chuyện này sao?”
Tiêu Lăng Thiên trầm ngâm một chút, thái độ của nàng quá mức nhẹ nhàng bình thản khiến cho hắn không cách nào nắm giữ được, hắn nhất thời không biết nên làm gì bây giờ. Tự cân nhắc, hắn quyết định không dấu diếm nàng điều gì nữa.
“Nàng trước kia không giống với bây giờ, không biết từ đâu nàng nghe được trong tương lai ta sẽ giết nàng, cho nên mỗi lần thấy ta đều rất sợ, không phải khóc không ngừng thì cũng run rẩy. Có thể là muốn nàng thêm sợ hãi, ta kể cho nàng một phần về cổ độc. Từ đó về sau nàng càng sợ hơn, thậm chí còn vô duyên vô cớ bất tỉnh, cho đến lúc tỉnh lại sau khi mất trí nhớ. Vô Thương nói do nàng sợ hãi mà bắt buộc mình quên đi, nhưng sao cả tính tình cũng thay đổi hoàn toàn?”
Bởi vì ta không phải là Dạ Nguyệt Sắc! Trong lòng nàng thầm trả lời. Chỉ là chuyện này có nên nói cho hắn biết không? Mặc dù đã hứa với hắn là sau khi chiến tranh kết thúc sẽ nói cho hắn biết, nhưng chuyện tới trước mắt nàng lại muốn rút lui. Chuyện ma quỷ luôn là tối kỵ ở cổ đại, liệu Tiêu Lăng Thiên có thể chấp nhận được hay không? Nàng không muốn bị giam lại như kẻ điên, cũng không muốn bị hỏa thiêu như vu nữ. (Vu nữ = phù thủy)
“Rốt cuộc nàng nghĩ thế nào?” Tiêu Lăng Thiên thấy nàng lại bắt đầu đi vào cõi thần tiên, không nhịn được mở miệng kéo lại suy nghĩ của nàng.
“A?” Nàng hoàn hồn nhìn nam tử tuyệt sắc trước mặt một thân áo bào đen, đầu đội ngọc quan. Khuôn mặt hắn có chút lạnh lùng, nhưng trong mắt lại ánh lên tia sáng.
“Nếu chàng nói không buông tay thì ta cũng không buông tay”. Khuôn mặt nàng tươi cười rạng rỡ, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời. “Chuyện trước kia, chuyện sau này chúng ta đều không quan tâm nữa, bây giờ chỉ cần vui vẻ ở bên nhau là tốt rồi”.
“Nàng thật sự không cần?” Hắn cũng không mừng rỡ như nàng tưởng tượng, thanh âm hơi khổ sở, “Có lẽ nàng không nhớ rõ, cha mẹ của nàng. . . Là tự tay ta. . .”
“Đừng nghĩ nữa.” Tay nàng đè chặt lên tay của hắn, Tiêu Lăng Thiên chưa từng biết bàn tay nhỏ bé lại ấm áp đến thế. “Ta không nhớ rõ, cho nên những chuyện kia đối với ta mà nói là hoàn toàn không liên quan. Dù sao chúng ta đều một thân một mình ở cõi đời này, cũng không có trưởng bối ngăn cản chúng ta ở bên nhau, chúng ta cần gì tự tìm phiền não, không phải là làm cho mình thêm buồn phiền sao?”
Nàng ngửa đầu nhìn hắn, khuôn mặt nho nhỏ mang theo nụ cười, bàn tay nắm chặt tay hắn, trấn an trái tim hắn. Hắn không phải không biết thái độ của nàng không hợp với lẽ thường, nhưng nàng phản ứng hoàn toàn trái với dự liệu của hắn, khiến hắn không ngờ sự việc lại phát triển tốt được như vậy, hắn không muốn truy cứu nhiều nữa. Cho dù là giả, cho dù nàng lừa gạt hắn, hắn cũng nhận.
Tay dùng lực, ôm nàng vào trong lòng, để nàng ngồi trên đầu gối. Một tay vòng quanh người nàng, một tay nâng cằm của nàng, theo đôi môi anh đào hôn xuống thật sâu.
Môi lưỡi tùy ý dây dưa, khẽ mở răng ngọc tiến vào, mạnh mẽ chiếm lấy từng chút không gian. Mút vào lưỡi của nàng, đổi lấy sự đáp lại ngây ngốc của nàng, nước miếng lây dính, dục hỏa dần dần thiêu đốt lý trí.
Nàng là của ta! Là của ta! Muốn vĩnh viễn vĩnh viễn ôm nàng vào trong lòng, chết cũng không buông!
Lúc này Tiêu Lăng Thiên đã hiểu được tâm tình của Dạ Thâm Hàn, muốn đến điên cuồng, bất cứ thứ gì cũng không đè nén được. Thế tục, thù hận, bất cứ thứ gì đều không quan trọng, chỉ cần có thể giữ người trong lòng lại bên cạnh, cho dù chống lại ý trời cũng có là gì?
Dạ Nguyệt Sắc bị hôn đến ý loạn tình mê đột nhiên cảm giác được một trận đau đớn, mở mắt ra mới phát hiện Tiêu Lăng Thiên đang gặm cắn cổ ngọc của nàng, phát quan chẳng biết đã bị hắn hất ra từ khi nào, mái tóc đen trượt xuống. Một bên tay hắn vẫn ôm hông nàng, một tay đang mạnh mẽ xoa nắn một bên ngực của nàng. Bởi vì nàng ngồi trong lòng hắn, vì vậy nàng cảm giác rõ ràng sự nóng rực đang chạm tới mông nàng.
Lý trí bị đau đớn kéo trở lại, Dạ Nguyệt Sắc vội vàng muốn tránh đi, hôm qua nàng mới trải qua lần đầu, hiện nay trong cơ thể vẫn còn thuốc mới bôi, bây giờ nếu để hắn muốn làm gì thì làm, chính mình sẽ sống hết nổi.
Thân thể bị cánh tay hắn ôm lấy chặt chẽ không thoát được, môi hắn dời đi trận địa tiến công đến đầu nhũ hoa nho nhỏ, hướng về phía phấn hồng nhô ra không ngừng mút vào liếm láp, khiến cho nàng run rẩy dậy lên một làn sóng khoái cảm. Thừa dịp thần trí chưa mất hết, nàng bắt đầu dùng sức đẩy hắn ra.
“Điện hạ! Không nên!”
Hắn ngẩng đầu, tròng mắt đen phát sáng kinh người, không chút che dấu lửa dục vọng thiêu đốt hừng hực bên trong.
“Gọi tên của ta!” Động tác của hắn không ngừng, một cái tay đã trượt vào trong quần nàng, dừng ở cửa hoa huyệt, cảm nhận sự ướt át trong u cốc kia.
“Van chàng, không muốn!” Xấu hổ không thể gọi tên của hắn, nàng chỉ có thể mềm mại cầu xin.
“Nói dối, nàng cũng đã ướt như vậy, còn nói không muốn?” Hắn kiếm chế rung động dưới thân để trêu chọc nàng, đưa ngón tay dính đầy chất lỏng tới trước mặt nàng.
“Ta sẽ không chịu nổi,” thanh âm của nàng rất nhỏ, mặt đỏ như hoa đào. Chất lỏng lóe sáng trên tay hắn nhắc nhở nàng rằng mình đã có phản ứng với sự vuốt ve của hắn, nàng co thân thể lại, muốn thoát ra.
“Đừng động!” Hắn lớn tiếng bảo nàng ngừng lại, thanh âm khàn giọng bất khả tư nghị*. Nàng giãy dụa kích thích đến hắn, hại hắn thiếu chút nữa không chịu được. Nhưng nàng đúng, thân thể nàng non nớt, không cách nào thừa nhận hai lần kịch liệt hoan ái trong một khoảng thời gian ngắn. Hắn rất muốn, nhưng hắn sẽ không tổn thương nàng.
* Bất khả tư nghị: Hay ‘Nan tư nghị’, nghĩa là “không thể suy nghĩ, bàn luận được, vượt ra ngoài sự hiểu biết”, câu này dùng để miêu tả sự việc ngoài tưởng tượng
“Gọi tên của ta, ta sẽ bỏ qua cho nàng.” Hắn cắn lỗ tai của nàng yêu cầu, một tay đã vung vạt áo của mình lên.
Gọi tên của hắn? Lăng Thiên? Thiên? Không được không được, gọi thế nào cũng thấy buồn nôn, nàng không nói ra miệng được.
“Bỏ qua cho ta đi,” Nàng quay đầu vùi mặt trong cổ hắn, rầu rĩ gọi một tiếng, “Ca, ca ca.”
Một loại khoái cảm khác thường khi nghe nàng goi, ca ca cũng không tồi. Hắn nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng: “Ngoan”.
Tuy nói bỏ qua cho nàng, nhưng dục vọng như tên đã lắp vào cung không bắn ra không được. Hắn nắm tay nàng, đưa vào hạ khố của mình, bao ở ngọc trụ lửa nóng tráng kiện.
Nàng hoảng hốt muốn rút tay ra, lại bị hắn đè lại. Hắn vừa dùng lời lẽ dâm mỹ trêu chọc nàng, vừa kiên quyết nắm lấy tay nàng di chuyển, nhìn bên tai nàng đỏ bừng lên, ngửi mùi thơm của cơ thể nàng, cảm thụ thân thể nàng mềm mại rung động, rốt cục hạ thân của hắn bắn ra trong tay của nàng.
Rút tay nàng ra, nhìn chất lỏng màu trắng phía trên, Tiêu Lăng Thiên cúi đầu cười.
“Xem ra chúng ta lại phải tắm rửa rồi.”
“Ta, ta muốn đi.” Dạ Nguyệt Sắc đang tựa trên vai hắn đột nhiên nói nhỏ một câu.
“Cái gì?” Thân thể Tiêu Lăng Thiên cứng nhắc trong nháy mắt, đầu ngón tay trở nên lạnh như băng