Ngâm Vịnh Phong Ca

Chương 13: chương 13

Trước Sau

break
Trong ngự thư phòng rất yên tĩnh, lư hương bằng vàng ròng tỏa ra những làn khói nhẹ, ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng, cực kỳ ôn hòa thoải mái. Nhưng vào giờ phút này, Dạ Nguyệt Sắc nhìn những người quỳ trên mặt đất, lại giống như đặt mình trong hầm băng, bị tầng tầng khí lạnh vây thật chặt, bất kể là tay hay tim đều lạnh lẽo.

Sáu thiếu niên mặc cẩm y xinh đẹp tuyệt trần đang quỳ gối trên nền đã của ngự thư phòng, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, nhìn kiểu tóc thì đều đã thành niên, ai ai cũng mi thanh mục tú, nhã nhặn tuấn tú, lúc này tư thế quỳ trên mặt đất cũng hết sức tiêu chuẩn, hoàn mỹ vô khuyết, mỗi người đều xứng đáng là mỹ thiếu niên. Nhưng Dạ Nguyệt Sắc nhìn những mỹ thiếu niên này lại chỉ cảm thấy lạnh như băng, sau đó một ngọn lửa giận nho nhỏ bắt đầu dần dần bao phủ toàn thân nàng.

“Một năm này bọn họ sẽ là thư đồng của nàng.” Khi Tiêu Lăng Thiên lạnh nhạt nói những lời này, trong lòng Dạ Nguyệt Sắc còn cảm thấy kỳ quái. Nàng vẫn luôn học một mình, vì sao đột nhiên lại chạy ra nhiều thư đồng như vậy? Nhưng đáp án của Tiêu Lăng Thiên cho nàng thiếu chút nữa làm nàng rơi vào địa ngục:

“Sang năm nàng phải chọn một trong số bọn họ làm hoàng phu.”

“Ngươi nói gì?” Nàng bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn hắn đã bén nhọn như kim.

“Trả giá!” Vẻ mặt hắn không đổi, bình tĩnh đối diện với nàng, ánh mắt lạnh lùng, nhìn không ra vui hay giận. Sau khi cho những mỹ thiếu niên kia lui, hắn không chút biến sắc trả lời nàng, “Đây chính là cái giá mà nàng phải trả.”

“Ngươi muốn nói rằng, nếu ta muốn rời khỏi hoàng cung, nhất định phải tìm một hoàng phu trước?” Giọng nói của nàng càng ngày càng lạnh, lửa giận trong lòng lại càng ngày càng tràn đầy.

“Chưa đủ.” Giọng nói của hắn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vì những tổn thương của nàng mà đau đớn, nhưng không thể không độc ác hạ quyết tâm tự mình tổn thương nàng, “Nàng còn phải để lại một đứa trẻ.”

Thật sự là quá mức phẫn nộ rồi, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy bên tai ù ù vang lên, nghe thấy âm thanh bén nhọn của chính mình: “Bán mình còn chưa đủ? Ngay cả con của ta cũng phải bán đi?”

“Nếu nàng muốn tự do thì đây là cái giá nàng phải trả.” Hắn cũng biết câu trả lời của mình thật ác độc, nhưng bọn họ sớm muộn gì cũng phải đối mặt với những đau đớn này.

“Ở trong mắt ngươi ta là người như vậy?” Nàng giận quá hóa cười, nhìn chằm chằm vào hai mắt hắn, từng bước tiến tới gần hắn. “Là người có thể vì tự do mà bán đứng chính mình và con của mình? Ta chính là người như vậy?”

Nàng đẩy mạnh hắn một cái, hắn không né tránh, nghiêng về phía sau dựa lên thư án. Dạ Nguyệt Sắc một tay nắm được cổ áo hắn, khuôn mặt cúi sát xuống nhìn hắn. Gương mặt của bọn họ gần như thế, hơi thở quấn lấy nhau, nhưng không có một chút dục vọng kiều diễm, chỉ có căm giận ngút trời.

Hắn đau đớn trong lòng, ánh mắt nhìn nàng lại không tiết lộ mộ chút nào, hắn phải cố gắng giữ tỉnh táo.

“Nàng không phải cô gái bình thường, nàng là đế vương Ngâm Phong quốc. Cho dù nàng muốn đi cũng phải vì quốc gia mà để lại huyết mạch hoàng tộc, nàng cũng rõ điểm này.”

“Là vì quốc gia hay là vì ngươi?” Nàng cười lạnh, đơn giản là vạch mặt đi, “Ngươi coi ta là kẻ ngốc hay sao? Ngươi đương nhiên muốn ta để lại huyết mạch, nếu không ta đi rồi ai sẽ cho ngươi uống máu?”

“Nàng đã biết thì cần gì phải nhiều lời.” Mặc dù ngày thường nàng lười biếng nhưng luôn luôn thông minh, điểm này hắn sớm đã biết.

Ngón tay ngọc nhỏ và dài túm lấy cổ áo bởi vì quá dùng sức mà biến thành trắng xanh, nàng cảm thấy khó thở. Từng ký ức từ khi quen biết tới nay quanh quẩn trong lòng, nam nhân này trấn an tâm trạng bối rối sau khi rơi xuống thời không khác của nàng, bọn họ chia sẻ với nhau nụ cười ấm áp, từ sự xa cách, nghi ngờ lúc đầu cho tới tin tưởng, cảm mến bây giờ, sự thân thiết của họ đã đi qua một quãng đường dài. Khi hắn thề sẽ thả nàng đi, nàng biết hắn đã vi phạm quy tắc của chính hắn, buông tha cho một thứ hắn khăng khăng giữ kỹ, vì vậy khi hắn nói muốn nàng trả giá đắt, nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng, bây giờ nàng mới phát hiện nàng ích kỷ đến thế nào, cái gọi là tâm lý đã được chuẩn bị, nàng căn bản không hề có. Muốn nàng kết hôn với một nam nhân mà nàng hoàn toàn không yêu, thậm chí phải để lại một đứa con, chuyện như vậy —- nàng không làm được!

Hiện tại nam nhân này bình tĩnh như thế nhìn nàng, dùng đôi tay mà nàng yêu thương đẩy nàng tới trong lòng một nam nhân khác, dù chưa bao giờ nàng nghĩ xa vời sẽ sánh đôi với hắn, nhưng tình cảnh này vẫn làm cho lý trí nàng bị lửa giận thiêu đốt.

“Ngươi là đồ khốn kiếp!” Không cách nào khống chế chính mình nữa, nàng cúi đầu, hung hăng hôn lên đôi môi lạnh như băng của hắn, cắn thật mạnh, làm cho môi hắn chảy ra máu tươi.

Lúc đầu hắn khiếp sợ vì động tác của nàng, nhưng rất nhanh, mùi máu tanh kích thích hắn. Hắn vốn có tình với nàng, chỉ là biết sẽ vô vọng nên vẫn đè nén mình, nay lại phải chính tay đẩy nàng vào trong lòng người khác, trái tim hắn đã sớm đau đớn đến điên cuồng. Lúc này, nụ hôn bất chợt của nàng, mùi máu tanh nồng bên môi đánh tan sự tỉnh táo mà hắn đau khổ giữ vững, gợi lên tính tình điên cuồng bá đạo lại khó kiềm chế của hắn, cái gì hận, cái gì thù, giờ phút này đều không tồn tại, thứ còn tồn tại chỉ có cô gái trước mắt, cô gái mà hắn muốn.

Cánh tay có lực vươn ra, ôm nàng vào trong ngực thật chặt, xoay người đặt nàng lên thư án, hắn bắt đầu bá đạo cướp đoạt. Cái lưỡi ấm nóng kịch liệt cạy mở hàm răng ngọc của nàng, chui vào trong cái miệng thơm tho của nàng, tận tình thưởng thức vị ngọt của nàng. Hắn điên cuồng thăm dò, cướp đoạt từng khoảng không trong miệng nàng, cùng môi lưỡi của nàng đau khổ dây dưa.

Nàng giận đến choáng váng, lúc này trong mắt nàng không phải một nụ hôn mà là một cuộc chiến tranh, là một trận đấu giữa hắn và nàng, vì vậy, dù trúc trắc, nàng vẫn ngang ngạnh đáp lại hắn, không mảy may lùi bước. Nụ hôn vốn nên triền miên, lưu luyến, nay đã biến thành đối đầu tàn khốc.

Nam nhân kia mạnh mẽ như vậy, hôn nàng đến mức không thở nổi, trước khi một tia ý chí cuối cùng của nàng biến mất, nàng dùng hết sức lực toàn thân đẩy hắn ra. Hắn lùi lại vài bước, thở hổn hển, cố gắng đè nén tình triều mãnh liệt. Cô gái nhỏ này thật sự là khắc tinh của hắn, không ngờ nàng dễ dàng làm cho hắn mất khống chế như vậy.

Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy hai chân mình không còn một chút sức lực, nhưng nàng vẫn cố gắng đứng lên. Giơ tay lên xoa ngực, nàng hít thở thật sâu, ánh mắt vẫn nhìn hắn thật chặt, không dời đi một phân, nếu dời đi chính là chịu thua, bây giờ, ngay lúc này, nàng không muốn thua.

Nhìn Tiêu Lăng Thiên dồn dập thở dốc, hai nắm tay nắm chặt bên người, trong đôi mắt ngày thường như giếng sâu không đáy nổi lên một tia ham muốn, bên môi Dạ Nguyệt Sắc hiện lên nụ cười châm chọc.

“Bây giờ còn để trẫm chọn hoàng phu hay không? Điện ha, ngươi còn muốn chơi trò lừa mình dối người đến khi nào?”

Dứt lời, nàng không nhìn hắn nữa, dùng ngón cái lướt qua môi mình, lau đi vết máu bên miệng, xoay người vung tay áo rời đi. Tiêu Lăng Thiên! Ta biết ngươi khó xử, vốn định đem phần tình cảm này giấu trong lòng sống hết quãng đời còn lại, chết cũng không để ngươi biết. Hôm nay nếu ngươi đã ép ta chọc thủng giấy đến mức này, thì đừng trách ta ngày sau từng bước áp sát. Ta vốn muốn chạy trốn nhưng ngươi lại ép ta đối mặt, vậy thì ta sẽ đối mặt cho tốt, nhưng còn ngươi, cũng phải đối mặt, đừng mơ chạy trốn.

Tiêu Lăng Thiên dường như dùng hết sức lực toàn thân nắm chặt hai tay mới ngăn được mình kéo Dạ Nguyệt Sắc về trong lòng cướp đoạt lần nữa. Đau đớn và máu tanh trên môi vẫn kích thích tính hoang dã của hắn, hắn phải hít thở thật sâu mới làm cho mình bình tĩnh trở lại. Nhìn nàng bỏ đi, hắn dùng đầu lưỡi liếm vết máu bên khóe miệng, mang theo một chút đau đớn, những lời nàng vừa nói còn luẩn quẩn trong lòng — ngươi còn muốn chơi trò lừa mình dối người đến khi nào?

Đúng vậy, là lừa mình dối người. Hắn cười khổ trong lòng, hắn còn không biết rõ cảm giác của mình sao? Chỉ là biết rõ như thế nhưng cũng cần gì phải vạch trần. Nếu không nói đến yêu hận tình thù, chỉ nhìn tính tình nàng một cách đơn thuần, ngày thường thoạt nhìn nàng yên lặng, ngoan ngoãn, trầm mặc, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nhưng hắn cảm giác được khát vọng tự do mãnh liệt trong con người nàng, trong trái tim hắn có nàng, vì vậy hắn không đành lòng bẻ gãy đôi cánh của nàng, mạnh mẽ giữ nàng bên mình, cũng tận lực tránh cho bọn họ đi về phía kết cuộc bi kịch. Mặc dù cái giá mà hắn muốn nàng trả có chút nặng nề, nhưng nếu nàng thật sự muốn tự do thì nhất định phải như thế.

Nàng nhất định là sẽ tức đến ngất đi, hắn dùng ngón tay vuốt qua đôi môi, vẫn có chút đau đớn, cô gái bé nhỏ kia thậm chí có lá gan làm như vậy, thật là ngoài dự đoán của hắn, làm hại hắn không khống chế được. Trong tay dường như còn lưu lại độ ấm của nàng, thân thể hắn vì khát vọng hương vị ngọt ngào mềm mại của nàng mà căng thẳng đến đau đớn. Chết tiệt, hắn lại có thể có dục vọng mãnh liệt như vậy đối với một cô bé mới vừa mười lăm tuổi. Quyết định rồi, tối nay nhất định phải tìm người thị tẩm mới được, ai thì tốt nhỉ?

Tiêu Lăng Thiên không biết, khi hắn đang mải mê suy nghĩ tìm người phát tiết dục vọng, Dạ Nguyệt Sắc đã hạ quyết tâm. Kiếp trước đến kiếp này, nàng chưa từng đặc biệt cố chấp với bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì, ngay cả mạng cũng chẳng còn dài, cần gì phải cố chấp? Nhưng hôm này nàng bị ép đến đường cùng, quật cường cố chấp bị giấu thật sâu trong xương tủy cuối cùng cũng bắt đầu ngẩng đầu, lấp kín toàn bộ, lần này nàng muốn dùng toàn bộ sức lực. Tình yêu của nàng, tự do của nàng, hạnh phúc của nàng, lần này, nàng muốn thắng lại tất cả.

Tiêu Lăng Thiên, đây là lời khiêu chiến của ta! Ta sẽ không để cho người trốn tránh nữa. Ngươi—phải—nghênh chiến!
break
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc