Ngải Mễ về đến nhà trong tâm trạng bực bội đến tột đỉnh, cô nằm vật xuống giường, càng nghĩ càng tức. Cô chưa bao giờ nghĩ Allan lại là người như thế. Hiện giờ cô đã biết tại sao anh không muốn cho mọi người biết chuyện của hai người, vì anh không muốn để mất cơ hội theo đuổi các cô gái khác. Đến giờ cô cũng đã biết tại sao anh không có thời gian đến chơi với cô, vì đang bận đi tán gái mà.
Cô hậm hực nghĩ: Không cần anh ta nữa, không cần nữa, có ra cái thá gì đâu, từ nay trở đi không bao giờ cần nữa! Cô lôi hết đồ đạc Allan tặng cho cô, ảnh anh chụp cho cô ra, chuẩn bị thủ tiêu hết để bày tỏ quyết tâm không còn dan díu gì nữa.
Đúng lúc bố Ngải Mễ về, nhìn thấy con gái liền sửng sốt hỏi: “Sao vậy? Sao hôm nay con lại ở nhà? Ốm à?”
“Không ạ.” Ngải Mễ uể oải đáp. “Con về nhà lấy đồ, lát nữa lại quay về trường. Mẹ chưa về hả bố?”
“Mẹ con cùng Thành Cương đến nhà xuất bản nộp bản thảo rồi, cuốn sách dịch chung ấy đã ra bản can.”
Ngãi Mễ liền ngồi bật dậy. “Gì cơ ạ? Mẹ và anh ấy ra nhà xuất bản hả?” Cô thấy vui hẳn lên. “Nhà xuất bản nào hả bố?”
Bố nói là nhà xuất bản dịch thuật thành phố J, Ngải Mễ vội nói: “Con đi tìm đây.”
“Con đến đó làm gì?” Bố thắc mắc. “Chắc giờ này nhà xuất bản hết giờ làm việc rồi, hai cô trò chắc đang trên đường về. Bây giờ con mò ra đó chắc chắn sẽ không gặp đâu.”
Ngải Mễ không giấu nổi niềm vui trong lòng, quyết định đến trạm xe buýt ở cổng trường đợi anh, vì anh từ trung tâm về, chắc chắn sẽ xuống xe ở đó, chắc là xe đạp của anh đang để trong nhà xe ở cổng trường. Cô liền nói với bố: “Con ra ngoài một lát, bố mẹ không phải đợi cơm con đâu.” Không đợi bố cô kịp hiểu ra vấn đề, cô đã chạy xuống tầng rồi.
Cô định đi xe đạp đến cổng trường và cất xe trong nhà để xe, lúc đầu định tìm xe của Allan, nhưng rồi lại sợ không gặp được anh nên ra đứng ở một cửa hàng tạp hóa gần trạm xe buýt đợi.
Một lát sau, cô nhìn thấy Allan xuống xe buýt, cô không gọi ngay mà bám theo anh đến tận nhà để xe. Lúc anh cúi đầu mở khóa xe, cô mới quát lớn: “Giơ tay lên! Buông súng sẽ tha mạng!”
Nếu là bình thường, chắc chắn anh sẽ ngoan ngoãn giơ hai tay lên, nói: “Súng có một khẩu, em cứ lấy đi!” Nhưng hôm nay anh lại hỏi với vẻ vô cùng sửng sốt: “Sao em lại ở đây? Xảy ra chuyện gì à?”
Lúc đầu cô định đáp: “Không xảy ra chuyện thì không được tìm anh à?”, nhưng rồi chợt nhớ chiều hôm nay đã bị đám bạn cùng phòng anh nhận ra là “con gái ông Ngải” rồi, không biết anh có trách cô không. Cô quyết định bịa ra một chuyện quan trọng để chứng minh hôm nay cô đến phòng tìm anh cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Cô biết trình độ bịa chuyện thần thoại của mình khá cao, sáng tác ngẫu hứng, biểu diễn ngẫu hứng, rất sinh động, hấp dẫn, lúc cần khóc sẽ khóc, lúc cần cười sẽ cười. Bà nội bảo cô “gánh tác phẩm” chạy ầm ầm, bố bảo cô nên đi theo nghề diễn viên thì hợp hơn, mẹ bảo cô là huấn luyện viên dạy ảo thuật, đầu tiên là diễn ảo thuật cho bạn xem, sau đó nói cho bạn biết cô chơi thế nào, vì nói dối nên chỉ mấy phút sau là lộ tẩy.
Thấy cô ngẩn tò te không đáp, Allan lại hỏi lần nữa: “Ngải Mễ, có phải xảy ra chuyện gì không? Sao em lại ở đây? Hôm nay em không phải đi học à? Trời tối rồi…” Anh dắt xe ra, hỏi tiếp: “Em ăn cơm chưa?”
Cô lắc đầu, anh nói: “Thôi, bọn mình tìm chỗ nào ăn tạm nhé! Em không sao chứ?”
Cô đáp: “Ăn cơm trước đã, em đói gần ngất rồi đây này.”
Ăn cơm xong, họ dắt xe đến một nơi yên tĩnh, Allan lo lắng hỏi cô: “Xảy ra chuyện gì vậy? Bây giờ nói với anh được rồi chứ?”
Cô giả bộ trầm tư: “I’m late (Em bị chậm rồi).”
“Late for what (Chậm cái gì cơ)?” Lúc đần anh không hiểu, một lát sau mới nói: “Là em… pregnant (có bầu) rồi hả? Wow, xem ra anh không phải xạ thủ bắn nhanh mà là xạ thủ thần kỳ mới đúng.”
Cô không hiểu ý anh nên quyết định không nói gì nữa. Anh kéo cô vào lòng, trách: “Thế sao em còn đạp xe đạp đi lung tung vậy? Em không biết đây là giai đoạn rất dễ miscarriage (sảy thai) à?”
Đây là phản ứng cô không thể ngờ đến, trước đây cô đọc trong sách vở và qua lời kể của mọi người thì thấy thường xảy ra những tình huống sau: Anh chàng nào có tư cách đạo đức tốt sẽ hoảng hốt, lo lắng, kẻ nào thất đức thì nổi cáu trách bạn gái mình không kiểm soát chặt chẽ thời gian, hoặc là nói mình cho ra ngoài, tại sao lại dính bầu được? Còn có những kẻ tệ bạc hơn sẽ nói: “Ai mà biết cô làm chuyện đó với ai rồi đổ sang đầu tôi. Hạng người như cô, lên giường với tôi được cũng lên giường với những người khác được.”
Cô biết Allan sẽ không nói những lời khó nghe như vậy, nhưng anh cũng sẽ bảo cô phải phá thai, vậy thì mấy ngày sau cô sẽ báo cáo với anh rằng đã giải quyết ổn thỏa là xong chuyện. Nhưng dường như anh không hề có ý định bắt cô bỏ đi mà lại sợ cô sảy thai, cô thật sự không biết phải đối phó tiếp như thế nào.
Cô thắc mắc, tại sao anh lại biết đạp xe dễ sảy thai nhỉ? Không biết có phải bạn gái cũ của anh cũng từng bị thế này không?
Thấy cô không nói gì, anh liền hỏi nhỏ: “Em rất sợ phải không?”
“Ừm.” Cô giả vờ ôm vẻ mặt sợ hãi nhưng trong lòng lại cười thầm, em đang sợ anh bắt em lôi em bé ra mà em không lôi ra được.
“Đừng sợ, cô gái nào cũng sẽ có ngày như thế này.” Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng rồi từ từ nhìn xuống bụng cô, nhẹ nhàng đặt tay lên đó. “Kỳ diệu thật nhỉ? Hai người make love là tạo ra một sinh linh bé bỏng…” Rồi anh khẽ ôm cô vào lòng, dường như sợ làm đau cô và “sinh linh” bé bỏng đó.
Tự nhiên cô cảm thấy rất dễ chịu khi được anh “nâng niu” như vậy, thế là cô nhắm nghiền mắt để tận hưởng cảm giác đó.
Cô nghe thấy anh vẽ ra viễn cảnh. “Này, sau này anh có hai đứa bé, nếu cả hai cùng khóc thì anh phải bế ai nhỉ?”
Thấy anh nói vậy, cô cũng bắt đầu tưởng tượng. “Đương nhiên là bế đứa lớn rồi, đứa lớn bế được đứa nhỏ, ba chúng ta, mỗi người bế một bé.”
“Nhưng đến lúc đó em sẽ không khóc nữa. Dù là cô gái trẻ con đến đâu, khi đã làm mẹ rồi đền trở thành người lớn, họ chỉ biết chăm sóc đứa con của mình mà thôi, phụ nữ được thiên phú cho thiên chức làm mẹ, không cần học cũng biết. Con gái bọn em từ nhỏ đã thích chơi búp bê, đó không phải tập làm mẹ thì là gì?”
“Nhưng bọn mình đã cưới nhau đâu, hơn nữa bọn mình cũng chưa đủ tuổi.”
Allan ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hình như luật Hôn nhân quy định tuổi nam giới không được dưới hai mươi hai, tuổi nữ giới không dưới hai mươi, nếu vậy thì anh đủ tuổi rồi, chỉ có em hơi thiếu một chút nhưng có thể nhờ người làm giấy khai sinh giả, lão Đinh trước từng làm thế, vợ cậu ta hồi ấy cũng không đủ tuổi, nhưng cậu ta đăng ký ở quê nên có thể dễ hơn chút. Hình như trường có quy định đối với độ tuổi kết hôn của sinh viên, để ngày mai anh đi hỏi.”
“Nếu không làm được giấy khai sinh giả thì sao?”
“Thì đợi đủ tuổi rồi đăng ký sau, Trung Quốc quy định tuổi kết hôn khá muộn chủ yếu là do muốn khống chế dân số, điều này không đồng nghĩa với việc người Trung Quốc dậy thì muộn hơn, rất nhiều quốc gia hơn chục tuổi đã được phép kết hôn. Có phải em sợ bị mọi người đàm tiếu không?”
“Em không sợ. Nhưng ai sẽ chăm sóc con chứ? Em còn đang đi học mà…” Cô vẫn còn một tia hy vọng, hy vọng anh sẽ bảo cô bỏ.
“Anh chứ ai, anh chăm em bé rất giỏi. Anh rất thích bế con của anh trai anh, rồi cả con của cô giáo anh nữa, các bé đều rất quý anh. Nói như các cụ ở quê nhà anh là sau khi có con, bố mẹ phải nói ba năm tiếng trả con. Thực ra nói kiểu trẻ con rất đơn giản, chỉ cần lặp lại tất cả các âm tiết đơn là xong, ví dụ “tay tay”, “chân chân”, “xe xe” gì đó.”
Cô cảm thấy bức tranh mà anh miêu tả vô cùng tuyệt vời, khiến cô cũng bắt đầu mơ tưởng về một ngày xa xôi đó.
Thấy cô không nói gì, Allan tưởng cô lo lắng, bèn an ủi: “Chỉ tiếc là nhân loại không phải là cá ngựa, con đực không thể gánh vác trọng trách sinh nở, nếu không em cứ đặt em bé vào bụng anh. Nhưng em không phải lo đâu, thời điểm con chào đời thì anh cũng đã tốt nghiệp, đi làm, anh có thể chăm con, ngoài ra còn có thể nhờ mẹ anh trông giúp.”
Thấy Allan đã lôi cà mẹ anh ra, Ngải Mễ sợ anh lập tức gọi điện sang Canada để bảo mẹ về nên biết không thể tiếp tục bịa chuyện, đành ngập ngừng nói: “Em nói cho anh nghe một chuyện, nhưng anh phải cam đoan là đừng chửi em thì em mới nói.”
“Anh đã chửi em bao giờ đâu. Suốt đời anh sẽ không bao giờ chửi em.” Allan nói rồi nhìn cô chăm chú, hỏi: “Em… phá thai rồi à?”
“Không…”
Allan như trút được gánh nặng ngàn cân. “Không thì tốt rồi. Em có biết không, hồi mẹ anh có bầu anh, lúc đầu bố mẹ anh không định giữ đâu, vì lúc ấy họ đã nhận anh trai anh làm con nuôi, anh ấy mồ côi cả bố lẫn mẹ, mẹ đẻ anh ấy là bệnh nhân do bố anh chữa trị, qua đời vì bệnh ung thư, sau đó bố đẻ anh ấy đã tự tử, bố mẹ anh liền nhận anh ấy làm con nuôi. Sau khi mẹ anh mang bầu anh, bố mẹ anh lại sợ nếu mình có con sẽ thiên vị con mình, định phá thai nhưng rồi họ lại băn khoăn, bảo con mình, con người đều là một mầm sống, không có lý do nào để thiên về một phía, kiểu gì cũng phải sinh ra, thế nên mới có anh trên cõi đời này.”
“Thế thì em thực sự phải cảm ơn bố mẹ anh vì hồi đó không phá thai…”
“Có thể hai mươi năm sau, sẽ có một cô gái hoặc một chàng trai cảm ơn em vì hiện tại em không bỏ đi giọt máu của mình.”
Cô thở dài rồi nói: “Em không phá thai nhưng em chưa hề có thai…”
Allan lộ rõ vẻ khó tin, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. “Không có thai?” Thấy cô gật đầu, anh vẫn tỏ vẻ không tin. “Em đang đùa anh hả?”
Cô đành khai thật: “Thật đấy, em không có thai thật mà, em đến ký túc xá tìm anh và bị bạn bè phòng anh nhận ra là “con gái ông Ngải”, em sợ anh trách em nên đã…”
“Nên em đã phải nói dối ư?” Allan lắc đầu. “Hình như việc này khó có thể lấy làm lý do nhỉ, em đến phòng tìm anh thì liên quan gì đến chuyện có thai? Em không nên coi chuyện có thai là một gánh nặng, tưởng chịu đựng một mình là muốn tốt cho anh. Có con là chuyện vui của hai người, có nơi còn gọi có thai là “có tin vui” còn gì, chứng tỏ…”
Cô buồn bã ngắt lời anh: “Em xin lỗi, đúng là em không có thai thật mà. Vừa nãy em chỉ muốn thử lòng anh. Đáng lẽ em không nên nói dối anh. Tự nhiên anh làm em cũng rất muốn có một đứa con.”
Allan im lặng hồi lâu, không biết là an ủi cô hay an ủi bản thân mình. “Không có cũng tốt, em còn đang đi học, đừng để bị trường đuổi học.”
“Liệu em có mắc chứng vô sinh không?” Cô hỏi với vẻ đầy lo lắng.
Anh vỗ nhẹ tay cô, nói: “Lại bắt đầu giở tính trẻ con rồi đấy, mới có mấy ngày ăn thua gì, ít nhất phải một năm trở lên mới được gọi là vô sinh.”
“Sao cái gì anh cũng biết vậy?”
“Làm gì có chuyện cái gì cũng biết? Cũng chỉ biết sơ sơ thôi. Chị dâu anh là bác sĩ khoa sản, anh dịch hộ chị ấy rất nhiều tài liệu. Năm xưa anh chị ấy cũng có một thời gian căng thẳng vì chuyện mãi không có bầu, thực ra là lo lắng quá mà thôi, hiện tại con anh chị ấy đi học cấp một rồi.”
“Rồi bọn mình sẽ có con chứ?”
“Có chứ, rất nhiều là đằng khác.”
Cô tò mò hỏi: “Sao bảo mỗi cặp vợ chồng chỉ được sinh một con mà?”
“Bọn mình có thể sang Canada đẻ, thích đẻ bao nhiêu thì đẻ.”