Ngày thứ hai của kỳ nghỉ, Sầm Căng xem liên tục năm bộ phim.
Cô kéo rèm cửa phòng ngủ kín mít, không cho bất kỳ tia sáng nào lọt vào, cả căn phòng tối tăm u ám, chỉ có màn hình laptop sáng lập lòe, giống như cánh cửa của một đường hầm không gian – thời gian, bất cứ lúc nào cũng có thể lôi kéo cô vào một thế giới khác.
Sầm Căng thả người xuống gối, giống như con nghiện bóp chặt lấy thanh năng lượng không còn sót lại bao nhiêu. Sau khi xác định không hút được thêm bất cứ cái gì, cô mới ném nó trở lại đầu giường.
Sầm Căng chưa từng thất tình, mối tình đầu của cô chính là chồng cô.
Nhưng bây giờ cô phải đối mặt với một vấn đề rất nghiêm trọng, đó là chồng cô đã nộp đơn xin ly hôn.
Tất cả mọi thứ xảy ra đột ngột, nhưng cũng không phải chuyện gì bất ngờ. Bởi vì từ nửa năm trước, cô đã mơ hồ ngửi được manh mối.
Ban đầu là do Ngô Phục thay đổi thái độ với cô, cô tự an ủi mình rằng đó là chuyện bình thường, tình nồng mật ý rồi cũng sẽ có lúc đi về phía nước chảy dài mà soi mói lẫn nhau. Nhưng một khi hạt giống ngờ vực vô căn cứ bén rễ thì sẽ chỉ càng ngày càng thêm nghiêm trọng. Cô đã quen với thế giới hai người, cũng từng nghĩ sẽ tự lừa mình dối người, tránh nhắc đến những chuyện đau lòng này, nhưng tổng thể trông cô vẫn luôn giống như đang đứng dưới chiếc quạt trần đã hỏng.
Lung lay, đổ nát, bấp bênh.
Mãi đến cuối tháng trước, cuối cùng chiếc quạt trần này cũng rơi trúng đầu cô. Trong bữa tối, Ngô Phục đặt tờ đơn thỏa thuận ly hôn trước mặt cô.
Hơi thở anh bình thản, môi trên môi dưới chậm rãi mấp máy như thể đang trình bày cái gì đó.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi thứ xung quanh như sụp đổ, sấm sét rền vang trên đầu, não của Sầm Căng lập tức trở nên trống rỗng, biến thành một cái vỏ mục nát. Cô không nghe được bất cứ một lời nào, chỉ ngây người nhìn anh, và cuối cùng, khi miệng anh không nhúc nhích nữa, cô mới ngơ ngác nói: “Cái gì?”
Nhớ đến đây, Sầm Căng mới hoàn hồn, cô cảm thấy mặt mình rất lạnh, đưa tay lên lau, nhưng lại dính nước vào lòng bàn tay.
Mấy ngày nay, thỉnh thoảng cô lại rơi vào trạng thái này, sau đó không kìm chế được mà bật khóc.
Sầm Căng lại dùng mu bàn tay lau đi, rồi lấy khăn giấy bên gối ra, thấm khô từng chút quanh mắt. Làm xong những việc này, cô kéo lùi thanh tiến trình của bộ phim lại.
Nhìn thấy cảnh ấy, cô hồi tưởng lại, nhưng cả người lại choáng váng mờ mịt như thể bị hút vào một hố đen.
Trong khoảng thời gian này, những cảm xúc tiêu cực như dòng nước chảy xiết luôn có thể dễ dàng làm cô tan rã. Sầm Căng mím chặt môi, hít mũi thật mạnh, cuối cùng dừng lại ở một nơi mà chính mình cũng không chắc chắn.
Khi bộ phim sắp kết thúc, điện thoại của cô rung lên.
Sầm Căng cầm lên xem, là tin nhắn của một người bạn: [Cậu xin nghỉ phép à?]
Sầm Căng đáp một tiếng ừm, vừa định đặt điện thoại xuống, tin nhắn bạn bè lại gửi đến: [Thảo nào không có ai đến tìm cậu ăn cơm.]
Bạn: [Khó chịu lắm đúng không, cúi đầu không gặp ngẩng đầu không thấy. Đổi lại là tớ, tớ cũng xin nghỉ.]
Sầm Căng không nói lời nào, còn muốn gõ vài chữ để chứng minh sự thờ ơ lạnh lùng của mình, nhưng rõ ràng cô không mạnh mẽ như vậy, cũng không muốn giả vờ nên đành thừa nhận: [Đúng vậy.]
Bạn: [Ở nhà làm cái gì, lúc nào tan ca tớ đến chơi với cậu.]
Sầm Căng nói: [Không cần.]
Bạn kiên trì: [Không tiện sao, cậu vẫn ở chung với Ngô Phục à?]
Sầm Căng: [Ly hôn rồi.]
Bạn: [Bây giờ cậu đang ở nhà riêng?]
Sầm Căng: [Ừ.]
Bạn hơi ngạc nhiên: [Ồ, chuyển đi lúc nào vậy?]
Sầm Căng: [Sau khi anh ta đệ đơn ly hôn, tớ dọn đi ngay ngày hôm sau.]
Bạn: [Hiệu suất của cậu cũng cao quá đấy.]
Cô bạn vẫn không quên trêu chọc: [Người phụ nữ mạnh mẽ à, tốt hơn hết vẫn nên để tớ tới thăm cậu đi.]
Sầm Căng vẫn không chịu: [Không cần.]
Bạn: [Trước tiên cậu xác định mình sẽ không đi tìm chết chứ?]
Sầm Căng: [Không đến mức đấy đâu, đừng lo.]
Bạn: [Tớ cũng thấy vậy.]
Vứt điện thoại ra, Sầm Căng nhấn nút cảm ứng, bộ phim tiếp tục chiếu, nhân vật chính tiếp tục diễn. Lần này cô tạm dừng trước, nên không cần phải vì phân tâm mà tua lại.
Điều đáng tiếc là, cuộc đời không giống như một bộ phim, vui buồn đều là kết cục đã định trước, không có cách nào hối hận, quay trở lại một điểm nào đó và bắt đầu lại từ đầu.
“Nếu như có thể, mình tuyệt đối sẽ không bao giờ yêu rồi kết hôn với Ngô Phục.”
Chỉ trong vòng mười ngày, ý tưởng này đã hiện lên trong đầu Sầm Căng hàng trăm triệu lần. Cô giống như một người đàn bà đanh đá chua ngoa lặng lẽ chửi rủa mắng nhiếc trên đường, rồi ở trong đêm khuya đa sầu đa cảm, tinh thần sa sút say xỉn mua vui, sau đó lại tự trách móc bản thân. Nhưng tất cả những chuyện này cũng chỉ dừng lại trong trí tưởng tượng.
Những cảnh thất tình mà cô tự dàn dựng cho mình chỉ có ở trong phim, nhịn ăn, khóc lóc rồi đóng kịch một mình, không cần khán giả, kể cả bạn bè thân thiết của cô.
Bởi vì cô thực sự quá chật vật, lối thoát tiêu sái trong thế giới người lớn, thực ra chỉ là một các nói hoa mỹ cho sự thất bại chạy chối chết mà thôi.
Nhưng vẫn phải cảm ơn tin tức từ bạn bè đã đưa Sầm Căng trở lại thế giới thực, cuối cùng cô cũng cảm thấy có chút buồn ngủ.
Sau khi căng mắt nhìn một hồi, Sầm Căng thôi phân cao thấp với bản thân đang mơ màng sắp ngủ, đặt laptop sang một bên rồi nằm xuống giường.
Cô trở mình, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi kéo chăn trùm l3n đỉnh đầu.
Khi cô sắp bị cơn buồn ngủ nhấn chìm và được giải thoát trong thời gian ngắn, thì điện thoại trên bàn cạnh giường bỗng rung lên dữ dội.
Sầm Căng vén góc chăn lên, với lấy thiết bị điện tử gây phiền nhiễu kia vào trong tay, tức giận nói: “Không phải đã nói với cậu là không cần đến nữa sao——”
Bên kia nhất thời không có bất kỳ âm thanh nào, thậm chí còn không có hơi thở.
Có vẻ như không phải người bạn kia, nhưng đối phương cũng không lập tức ngắt kết nối.
Sầm Căng cau mày, đổi sang tư thế nằm thẳng, tiện thể liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, là một số lạ, cũng không phải trong thành phố, cô đoán có thể khách hàng đã đổi số, nên im lặng chờ đợi.
Bất đắc dĩ giằng co thêm lúc lâu không có động tĩnh gì, Sầm Căng hết kiên nhẫn, định coi như cuộc gọi rác, đang định cúp máy thì bên kia đột nhiên truyền tới một tiếng: “Xin hỏi.”
Là một giọng nam, xuyên qua ống nghe không chuẩn xác lắm, chỉ cảm thấy cực kỳ trẻ trung, giống như một làn nước trong vắt, nhỏ giọt trong căn phòng ngủ sa đọa này.
Sầm Căng đặt điện thoại dán lên vành tai, giọng nói đầu dây bên kia cũng được khuếch đại, tầng tầng lớp lớp rõ ràng mở ra: “Chị Sầm Căng phải không?”
Cậu phát âm chuẩn xác nhưng giọng điệu lại thận trọng.
Sầm Căng ừ một tiếng, lạnh nhạt hỏi: “Đúng vậy, cậu là ai?”
“Tôi…” tự giới thiệu với cậu mà nói có vẻ hơi khó khăn. Sau vài giây ngập ngừng cùng im lặng, cậu mới nói ra tên của mình: “Tôi là Lý Vụ.”
—
Lễ vật*?
*Lễ vật (Lǐwù) đồng âm với Lý Vụ (Lǐ wù)
Phản ứng đầu tiên của Sầm Căng chính là như vậy, sau đó cô liên tưởng ngay đến công việc kinh doanh bạn trai ảo nổi tiếng trên mạng Internet, theo bản năng cho rằng đó là một trò đùa dai của bạn bè.
Nhưng thái độ của nam sinh kia rất nghiêm túc, không có chút dính dáng gì đến đùa cợt, Sầm Căng thấy không giống lắm, tiến thêm một bước khẳng định nói: “Ai vậy?”
Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi mới mở miệng: “Chị còn nhớ tôi không, tôi là học sinh được vợ chồng chị giúp đỡ.”
Sầm Căng sững sờ, một bóng đen lướt qua tâm trí cô, thiếu niên gầy gò đứng sau cánh cửa nhìn cô và Ngô Phục. Cô không nhớ rõ dáng vẻ của cậu, chỉ nhớ ánh mắt cậu sáng ngời quật cường, giống như một chú bê hoặc một chú nai con yên tĩnh nằm ngủ đông trên núi.
Giọng điệu của Sầm Căng nhu hòa thêm vài phần: “Là cậu à, tìm tôi có chuyện gì sao?”
Thiếu niên nói: “Tôi muốn tiếp tục đi học, chị có thể giúp tôi không?”
Sầm Căng nghi hoặc, nhíu mày: “Không phải cậu đang đi học sao, hay tiền của học kỳ này cậu chưa nhận được? Theo tôi nhớ là vào khoảng tháng tám thì số tiền này đã được chuyển vào trong tài khoản của ông cậu rồi.”
Giọng nói của thiếu niên trở nên nặng nề: “Ông ấy mất vào đầu tháng mười.”
“À…” Sầm Căng im lặng, trong lòng dâng lên một cỗ bi thương: “Hiện giờ trong nhà còn mỗi một mình cậu sao?”
“Tôi tới nhà cô ở, mỗi ngày… Không có cách nào để học.” Cậu nói thêm: “Tôi đã gọi cho anh Ngô, anh ấy bảo tôi tới tìm chị.”
Sầm Căng bị nửa câu sau chọc tức, ngồi bật dậy: “Anh ta có ý gì?”
Người thiếu niên có lẽ là rất giỏi giữ im lặng, trầm mặc một lát mới nói: “Tôi cũng không biết, anh ấy nói hai người chia tay rồi, sau đó cho tôi thông tin liên lạc của chị.”
“…”
Sầm Căng cong hai chân lên, dùng một tay vén lọn tóc rối ra sau tai, giọng điệu lạnh lùng vô cảm: “Cho nên cậu tìm đến tôi?”
Cậu tinh ý nhận ra những thay đổi trong cảm xúc của cô, thấp giọng nói khẽ: “Thật xin lỗi.”
Sự yếu ớt của thiếu niên khiến Sầm Căng quay đầu lại: “Để tôi gọi cho anh ta một cuộc điện thoại, cậu chờ chút.”
Thiếu niên có chút khó xử: “Điện thoại là tôi đi mượn.” Nếu đợi thêm lúc nữa thì có khả năng sẽ không nghe máy được.
Sầm Căng: “Hai phút.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Sầm Căng lập tức gọi cho Ngô Phục. Từ khi dọn ra khỏi phòng tân hôn, cô không hề liên lạc lại với anh thêm lần nào.
Cuộc gọi đầu tiên, Ngô Phục không chịu bắt máy, cô gọi cuộc thứ hai, lần này, cuối cùng cũng kết nối được.
Bên tai không còn biệt danh quen thuộc, chỉ có sự xa lạ đi thẳng vào vấn đề: “Gì vậy?”
Sầm Căng đặt tay lên chăn hỏi: “Đứa nhỏ chúng ta từng hỗ trợ, anh đẩy cho một mình tôi?”
“Đó là chủ ý của ba mẹ cô.”
Đường viền môi của Sầm Căng mím chặt, hô hấp chợt trở nên căng thẳng: “Cho nên?”
“Ai là người mở đầu, thì đi mà thu dọn cục diện rối rắm.”
“Chẳng lẽ anh không phải người tham gia?”
“Chúng ta đều phải.” Ngô Phục dù bận vẫn ung dung: “Cho nên tôi giao quyền kết thúc chuyện này cho cô, đương nhiên cô cũng có thể tiếp tục làm người tốt. Sự thật chứng minh, việc làm mê tín và tư tưởng phong kiến của ba mẹ cô đều không dùng được, nên cuộc hôn nhân của chúng ta mới trở nên tồi tệ như vậy.”
Lồ ng ngực Sầm Căng phập phồng kịch liệt, trong mắt tràn đầy tức giận: “Anh đang nói gì vậy?”
“Tôi đang nói sự thật.”
Sầm Căng sắp nổi trận lôi đình: “Mặc kệ cậu ấy? Anh không thấy tàn nhẫn sao?”
“Đứa nhỏ đó là con ruột của chúng ta sao Căng Căng?” Thỉnh thoảng trong vô thức, Ngô Phục vẫn theo bản năng gọi nhũ danh của cô, bởi vì thói quen lâu năm không thể thay đổi trong thời gian ngắn: “Tôi đã xem hợp đồng rồi, nếu như nhà tài trợ có thay đổi ngoài ý muốn, thì có thể sớm chấm dứt mối quan hệ tài trợ. Bây giờ tôi với cô đều mặc kệ, thì sau đó tự có người khác sẽ tiếp nhận.
Thì ra anh và cô, anh và bọn họ, những dòng chữ đen trắng từng tràn đầy cảm xúc, chỉ là hợp đồng lạnh như băng có thể chấm dứt bất cứ lúc nào.
Sầm Căng nghĩ đến mình, toàn thân ớn lạnh, từng lời thốt ra gần như run rẩy: “Ngô Phục, anh thật chẳng ra gì.”
Ngô Phục: “Tôi bận rồi, không có thời gian để cãi nhau, cúp máy đây.”
Cụp một tiếng, đầu dây bên kia không còn âm thanh gì. Sầm Căng tức đến ngực đau nhói, cô nắm chặt tay, xiết chặt xoang mũi, ép bản thân lấy lại cảm xúc, sau đó gọi lại cho Lý Vụ.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, nhưng đã thay đổi thành người khác, có vẻ già hơn nhiều, giọng hơi khàn, nói bằng giọng địa phương mà cô nghe gần như không hiểu.
Sầm Căng trở nên khó chịu, nôn nóng hỏi: “Thằng nhóc mượn điện thoại của anh đâu rồi?”
“Đi rồi.” Người đàn ông nói: “Còn chuyện gì không?”
Sầm Căng liếc nhìn đồng hồ, như bị gậy sắt đánh cho một kích, không kìm chế được mà rơi nước mắt, chỉ nói “không có gì”, rồi cúp máy.
Sau khi ngồi ngây ngốc một lúc, Sầm Căng nằm ngửa ra, cố gắng nuốt những tiếng khóc nức nở đó xuống.
Cô khoanh tay áp điện thoại vào ngực, vừa đau lòng vừa mê man.
Hai năm trước, hai người bọn họ vừa mới đính hôn thì Ngô Phục gặp tai nạn xe hơi, mặc dù không quá nguy hiểm, nhưng cũng khiến mấy người lớn trong nhà lo lắng không thôi, sợ ngày kết hôn lại xảy ra chuyện tương tự.
Lúc đầu cô với Ngô Phục không quá quan tâm, nhưng sau đó, cô mang thai lần đầu và mất con, ba mẹ cô mất ăn mất ngủ, sau đó bắt đầu trả giá cao cho sự giúp đỡ của những người được gọi là thầy bói, mà Ngô Phục cũng trở nên nghi thần nghi quỷ, đành thuận theo chủ ý của hai ông bà.
Phương pháp hóa giải mà thầy bói đưa ra là để hai vợ chồng bọn họ đi đến phía Nam trợ giúp cho một đứa nhỏ.
Sầm Căng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bị nài ép lôi kéo, đi theo đến một ngôi làng hẻo lánh miền núi ở Thắng Châu.
Trong thôn có một cậu học sinh nghèo được thiết kế riêng cho bọn họ. Đứa nhỏ kia vừa tốt nghiệp trung học cơ sở, không đủ tiền đóng học phí cấp ba trên huyện. Gia cảnh cậu bé đó rất nghèo, bố mẹ đều mất từ khi còn nhỏ, cậu cùng ông nội liệt nửa người sống nương tựa lẫn nhau. Một bên vừa chăm sóc ông vừa đọc sách, cuộc sống khổ sở quá mức chịu đựng của người bình thường.
Thấy có quý nhân chủ động tới cửa, trưởng thôn vô cùng háo hức, nói rằng Lý Vụ vừa học giỏi, lại hiểu chuyện. Sau đó dẫn họ vào nhà cậu bé kia xem thử.
Trong nhà đứa nhỏ nghèo khó ngoài mức dự đoán của mọi người, chỉ có một gian nhà gỗ nhỏ xây bằng bùn đất thấp bé đơn sơ, căn nhà vỏn vẹn chỉ có bốn bức tường, bóng đèn treo trên đỉnh đầu là thiết bị điện duy nhất ở đây.
“Đứa nhỏ đâu?” Ngô Phục hỏi.
Chủ nhiệm cũng khó hiểu, phun ra một tràng tiếng phổ thông vụng về: “Tôi cũng thấy kỳ quái, Lý Vụ đâu, Lý Vụ!” Ông ta vừa gọi tên thằng nhóc vừa đi vào: “Lão Lý —— cháu của ông đâu… Cháu trốn ở đây làm cái gì?”
Sầm Căng quay đầu lại, cũng là giờ phút này, cô và ánh mắt trong khe cửa đối diện nhìn thẳng nhau.
…
Toàn bộ quá trình đã được xác nhận rất nhanh chóng.
Cuối cùng, chủ nhiệm còn dẫn đứa nhỏ đi chụp ảnh chung với bọn họ, đứng trước ngôi nhà đất nhỏ không cao hơn Ngô Phục bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, Sầm Căng mở album ảnh trong điện thoại ra, xem qua những bức ảnh từ năm 2017. Không lâu sau, cô tìm được bức ảnh chụp chung.
Ngày đó mặt trời nắng chói chang, cô và Ngô Phục đứng chia ra hai bên trái phải, khuôn mặt tươi cười của Ngô Phục bị ánh nắng chiếu đến trắng bệch, mà cô cũng khẽ híp mắt lại, khóe môi cong hiện ra ý cười.
Đứa trẻ tên Lý Vụ đứng giữa bọn họ, thấp hơn cô nửa cái đầu, khuôn mặt không có cảm xúc, là người duy nhất duy nhất không cười. Cằm thiếu niên hơi vểnh lên nhưng không hề sợ hãi trước ống kính, ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương, trắng đen rõ ràng, ẩn chứa sự kiên nghị sắc bén không hợp với tuổi tác, giống như có thể cách màn hình nhìn thấu lòng người.
Ánh mắt của thiếu niên quá mức mạnh mẽ, giống như có thể vớt người từ trong hồ băng lên. Sầm Căng phóng to nhìn một hồi, cũng bị làm nóng, trong người cứ như có một khối nhiệt lượng tụ lại. Cô tắt màn hình, xoay người xuống giường, đi về hướng nhà vệ sinh, mái tóc dài tán loạn được buộc chặt bằng dây chun.
Cô muốn đi đến ngọn núi đó, cô sẽ giúp cậu ấy thêm một lần nữa.