Đồng thời, động tác của Tưởng Đình Kiệt càng ngày càng hung mãnh điên cuồng, như muốn nghiền nát hạ thân Kỷ Ngôn Tâm. Cho đến khi phóng thích kết thúc.
Tưởng Đình Kiệt liếc nhìn Kỷ Ngôn Tâm đã không còn tỉnh táo. Anh không rút ra, mà ôm Kỷ Ngôn Tâm xoay người, lười biếng gối lên cánh tay nằm xuống. Đồng thời bàn tay to khống chế Kỷ Ngôn Tâm ngồi trên người anh, nơi tư mật hai người vẫn gắt gao dính chặt không có chút kẽ hở.
Lúc này đây, anh không hung mãnh vận động, mà ôn nhu ma sát va chạm vị trí mẫn cảm của cô.
Với tư thế này, trong tầm mắt Tưởng Đình Kiệt có thể nhìn thấy toàn bộ biểu tình và phản ứng trên thân thể Kỷ Ngôn Tâm. Anh cười giống như là đang thưởng thức cô.
Hơn nữa, lần ngủ này so với lần trước càng hung ác hơn!
Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm nhăn mặt, giãy giụa bò khỏi chăn. Cô nhặt quần áo bị xé rách ở dưới mặt đất lên che chắn thân thể, bước chân thẳng đến phòng tắm. Khi cô nhìn thấy phòng tắm xa hoa liền ý thức được nơi này là biệt thự riêng của Tưởng Đình Kiệt. Biệt thự riêng của ngài Tưởng là nơi phóng viên truyền thông thành phố A đều đồn rằng không thể chụp được. Cô có thể tận mắt nhìn thấy, không biết là may mắn hay là bất hạnh.
“Cái eo của tôi……”
Lúc này, trong bồn tắm Kỷ Ngôn Tâm ngâm thân thể sức cùng lực kiệt của cô bằng nước ấm.
Khi cô nhìn bên cạnh bồn tắm, phát hiện trên mặt đất là chiếc áo khoát bên trong có điện thoại di động mà tối hôm qua cô mang ra khỏi cửa. Cô còn chưa kịp duỗi tay, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân đi tới.