"Mặc kệ tình huống của cô ta ra sao, đều đáng đời!"
"Chính xác là vậy, tự bản thân cô ta không tự trọng, đây chính là hậu quả."
"Tôi không nhìn thấy cô ta có thái độ biết sai một chút nào. Nếu là như vậy, tại sao chúng ta phải dừng lại ở đây? Tiếp tục chơi, dù sao đêm nay cũng không có ai phát hiện ra cô ta cả."
Tiếng cười bên ngoài quả thật như ác mộng đối với Kỷ Ngôn Tâm.
Nhưng mà, cô hy vọng Tưởng Đình Kiệt sẽ tìm ra cô. Cô hy vọng là anh tới cứu cô rời khỏi nơi này.
Nhưng mà thực tế là, Kỷ Ngôn Tâm bị nhốt trong nhà vệ sinh. Cô bị ném gậy gộc đến mức cô đã không còn sức lực để tránh né thương tổn. Cô bị giội nước lạnh rồi lại bị giội nước nóng, thân thể của cô hiển nhiên có chút không chịu nổi nữa cảm thấy khó chịu, thế nhưng đám phụ nữ bên ngoài đối với cô vẫn tàn sát bừa bãi không ngừng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cùng lúc đó.
Văn phòng giám đốc trên lầu 68.
Tưởng Đình Kiệt lười biếng dựa vào ghế dựa, tất cả trên mặt bàn đều là văn kiện. Anh không có xem, tầm mắt thỉnh thoảng nhìn về phía màn hình nhật ký cuộc gọi trên điện thoại di động, mặt trên rõ ràng là tên của Kỷ Ngôn Tâm.
Lúc này, Địch Nhất gõ cửa đi vào.
"Ngài Tưởng, ngài tìm tôi sao?"
"ŧıểυ Bạch nói để lại Kỷ Ngôn Tâm ở trong công ty chờ lấy ảnh chụp, lúc sau không có liên hệ lại với cậu ấy. Di động của cô ấy gọi không được, đi kiểm tra vị trí của cô ấy."
"Được, ngài chờ một chút."
Ngay lúc Địch Nhất chuẩn bị đi tra vị trí tín hiệu di động của Kỷ Ngôn Tâm, điện thoại trên bàn làm việc Tưởng Đình Kiệt vang lên.
Bỗng chốc, Tưởng Đình Kiệt tiếp nghe điện thoại.
"Nói."
"Ngài Tưởng, đây là phòng an ninh. Tôi theo dõi nhìn thấy bên ngoài nhà vệ sinh nữ ở lầu 7 có gì đó không đúng, có cần chúng tôi đi kiểm tra hay không?"
Những lời này hiển nhiên là nhắc nhở Tưởng Đình Kiệt.
"Không cần, tôi tự mình đi."
"Vâng, ngài Tưởng."
Phòng an ninh biểu hiện bị câu trả lời của ngài Tưởng làm kinh sợ.
Lúc này, Tưởng Đình Kiệt đứng lên, nhíu mày nói: "Địch Nhất, đi xuống lầu 7, có thể là Kỷ Ngôn Tâm."
* * *
Lầu 7, nhà vệ sinh nữ.
Tình cảnh nguy hiểm của Kỷ Ngôn Tâm còn chưa có kết thúc.
Ở ngoài cửa là bốn người phụ nữ, một bên nhục mạ cô, một bên cười dùng các loại biện pháp ngược đãi cô.
Ngay lúc này, khóa cửa nhà vệ sinh truyền đến âm thanh.
"Có người không?"
Đám phụ nữ bên ngoài có chút hoảng loạn.
Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm bỗng nhiên đứng lên, vội vàng lớn tiếng la lên: "Cứu mạng!"
Cũng trong lúc đó, Tưởng Đình Kiệt ở bên ngoài nhà vệ sinh nữ nghe được giọng nói của cô, ánh mắt không thể kiềm nén căng thẳng.
Giờ phút này, bốn người phụ nữ đứng ở trong nhà vệ sinh nhìn thấy người đến là Địch Nhất và Tưởng Đình Kiệt, nhất thời hoảng sợ cả người cứng đờ.
Phút chốc, tầm mắt sắc bén của Tưởng Đình Kiệt nhìn đến gậy gộc trong tay những người phụ nữ, hung ác nham hiểm tức giận vỡ toang trong nháy mắt.
Vào lúc này, Kỷ Ngôn Tâm cũng không biết bên ngoài là người nào, giọng nói khẽ run kêu cứu: "Ai ở bên ngoài? Giúp tôi mở cửa có được hay không!"
Nhưng mà, còn không đợi Địch Nhất tiến lên. Tưởng Đình Kiệt đã bẻ gãy gậy gỗ dùng để khóa trái cửa, mở cửa.
Trong nháy mắt, tầm mắt anh nhìn thấy bộ dạng Kỷ Ngôn Tâm chật vật bị thương, lòng anh giống như bị dần đau đớn. Còn không đợi anh khống chế được loại cảm xúc không tên trong thời điểm này, anh liền nhìn thấy trên đỉnh đầu Kỷ Ngôn Tâm có một cây gậy gỗ lớn rơi xuống.
"Cẩn thận!"
Bỗng nhiên Tưởng Đình Kiệt bước nhanh tới, không kịp suy nghĩ duỗi tay bảo vệ đầu của cô. Vào lúc gậy gỗ rơi xuống, mu bàn tay của anh không thể tránh khỏi bị cây đinh trên thân gậy quẹt thành một vết thương lớn. Hành động của anh chặn cho Kỷ Ngôn Tâm khỏi bị gậy gỗ gây thương tích, thậm chí sẽ bị cây đinh gây nguy hiểm hủy dung.
Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm còn chưa kịp phản ứng với hình ảnh Tưởng Đình Kiệt xuất hiện cứu cô, liền cảm giác được hành động Tưởng Đình Kiệt tới gần bảo vệ cô. Chỉ một thoáng, hơi thở của anh liền tràn ngập trong hô hấp của cô. Thời khắc cô bất lực vô vọng nhất, Tưởng Đình Kiệt dịu dàng với cô tuyệt đối là điểm dựa trí mạng.
Giây tiếp theo, Kỷ Ngôn Tâm nhìn Tưởng Đình Kiệt gần trong gang tấc, cảm xúc mất khống chế nhào vào trong lòng ngực anh.
"Tưởng Đình Kiệt.."
"Ừ, là tôi!"
Tưởng Đình Kiệt thuận thế ôm thân thể Kỷ Ngôn Tâm nhào vào trong lồng ngực. Bàn tay to của anh dịu dàng vỗ về sau lưng cô. Lúc anh nhìn thấy cả người cô ướt đẫm, thân thể phát run, ánh mắt lóe ra hàn ý. Anh biết rõ Kỷ Ngôn Tâm ở chỗ này chịu đựng hành hạ gì, đặc biệt là trên cánh tay của cô đầy những vết thương, hiển nhiên điều này chạm đến cảm xúc của anh.
"Địch Nhất."
Giọng nói lạnh lẽo của anh không giấu được tức giận.
Nghe vậy, Địch Nhất ý thức được nguy hiểm. Bởi vì ngày thường ngài Tưởng không phải là người dễ dàng bị cảm xúc khống chế. Lần này thái độ của anh rõ ràng là không kiềm chế được tức giận, là vì Kỷ Ngôn Tâm. Điều này làm Địch Nhất nhận thấy được tầm quan trọng của Kỷ Ngôn Tâm đối với Tưởng Đình Kiệt. Có thể là bản thân Tưởng Đình Kiệt không cách nào khống chế kết quả ảnh hưởng.
Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm ôm chặt Tưởng Đình Kiệt. Cô không ý thức được hành động này có bao nhiêu thân mật, chỉ là vào lúc sợ hãi, hoàn toàn trốn vào trong lòng anh tìm an toàn.
Tầm mắt cô nhìn thấy bốn người phụ nữ đứng ở ngoài cửa không dám động đậy, lập tức nhíu mày, dán vào bên tai Tưởng Đình Kiệt nói: "Anh phải làm chủ cho tôi, bọn họ khi dễ tôi."
Đây là sự việc rất đáng giận. Nhưng lúc cô đối mặt với Tưởng Đình Kiệt, lời nói của cô như biến thành trút hết oán trách về phía anh.
Bỗng chốc, Tưởng Đình Kiệt dịu dàng mơn trớn khuôn mặt nhỏ của cô, thấp giọng nói: "Ừm, có tôi ở đây, không có việc gì."