Càng quan trọng hơn là giờ phút này, Kỷ Ngôn Lâm bị hai chân Tưởng Đình Kiệt bao vây ở dưới bàn làm việc, tư thế nửa quỳ đối mặt với anh, cho nên Tưởng Đình Kiệt tạo ra một tình huống ái muội, căn bản làm cô khuất phục mà không còn đường sống để cự tuyệt.
Một loạt hình ảnh này giống như Kỷ Ngôn Tâm chơi trò chơi cấm kỵ cùng Tưởng Đình Kiệt.
Hội nghị tiếp diễn, không một ai biết dưới bàn làm việc xảy ra chuyện gì.
Điều quan trọng là không thể phát ra bất kỳ một âm thanh nào.
Ngay lúc này, Kỷ Ngôn Tâm mấp máy môi, loại chịu đựng giãy giụa ở dưới bàn như hút hết sức lực của cô.
Nhưng mà Tưởng Đình Kiệt còn rất hưởng thụ khi bắt nạt cô.
Rốt cuộc ở thời điểm Kỷ Ngôn Tâm chịu đựng không nổi nữa, không hề báo động trước mà dùng đôi tay cầm phân thân của Tưởng Đình Kiệt. Tuy rằng cô ngăn đụng chạm với môi, nhưng lòng bàn tay chạm vào càng thêm nóng rực.
Cho đến khi anh hoàn toàn bùng nổ trong tầm mắt Kỷ Ngôn Tâm.
"Khụ khụ!"
Tưởng Đình Kiệt mất tự nhiên ho khan hai tiếng.
Nghe tiếng động phát ra, giám đốc chuyên môn trong cuộc họp báo cáo công tác, theo bản năng nhìn về phía biểu tình có chút kỳ diệu của boss Tưởng.
"Tiếp tục!"
Giọng nói Tưởng Đình Kiệt phát ra không che giấu được sự khàn khàn trong đó.
Ở phía dưới cái bàn.
Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm không tin rằng Tưởng Đình Kiệt nổi lên phản ứng trong lòng bàn tay cô, trên mặt vậy mà nóng rát như thế này.
Thế mà cô lại làm Tưởng Đình Kiệt đứng thẳng?
Điều này tuyệt đối là loại tâm tình không cách nào hình dung được.
Tuy rằng Kỷ Ngôn Tâm không làm ra vẻ chính mình bị Tưởng Đình Kiệt ngủ qua hai lần, là người sẽ tiếp tục thẹn thùng khi lại tiếp xúc thân thể gần gũi với anh lần nữa! Nhưng trong văn phòng còn rất nhiều người, cô lại bị mắc kẹt trong tình huống này. Nếu cùng Tưởng Đình Kiệt có bất kỳ một hành động sắc tình nào, phòng tuyến tâm lý của cô phải chịu một cú đánh sâu. Cô xấu hổ quẫn bách, mặt đỏ tim đập nhanh đều là phản ứng chân thật.
Đặc biệt là đôi tay cô còn đang nắm nơi nóng rực của Tưởng Đình Kiệt, thoạt nhìn động tác này đã lấy được lòng anh.
Kế tiếp cô nên làm sao bây giờ?
Không biết vì sao đột nhiên Kỷ Ngôn Tâm lại cảm thấy có chút ủy khuất.
Cố tình liếc mắt một cái, Tưởng Đình Kiệt nhìn đến ánh mắt không biết làm sao của cô, sâu kín thở dài một tiếng.
Chính là buổi họp trong phòng hội nghị còn chưa kết thúc.
Sau khi Tưởng Đình Kiệt buông tha Kỷ Ngôn Tâm, hình như là nghiêm túc họp hành, hoàn toàn không để ý tới cô nữa.
Từng giây từng phút trôi qua.
Thời điểm Kỷ Ngôn Tâm chờ đợi để có thể ra ngoài, khiến cô mệt mỏi, chịu đựng ở vị trí dưới bàn làm việc. Cô co hai chân, cong người, đôi tay tiện thể ôm đùi Tưởng Đình Kiệt như gối đầu mà dựa vào, cứ mơ mơ màng màng như vậy mà ngủ thiếp đi.
Cho đến hai tiếng sau, buổi họp kết thúc.
Trong văn phòng an tĩnh chỉ còn dư lại Tưởng Đình Kiệt và Kỷ Ngôn Tâm đang trốn ở phía dưới bàn.
Bỗng nhiên Tưởng Đình Kiệt duỗi tay túm chặt cánh tay Kỷ Ngôn Tâm, đem cô từ phía dưới ném thẳng lên trên bàn, đồng thời anh bá đa͙σ nghiêng người chế ngự cô.