Một năm trước sớm đã phát hiện ra vị trí mả Hiên Viên, nhưng không đả thảo kinh xà, tất cả là vì ngày này, nếu Tô Hộ không phản, Trương Tử Tinh cũng không muốn cùng hồ yêu kết thâm cừu; như giờ Tô Hộ đã phản, vì đề phòng hậu hoạn, chỉ có thể tru diệt tận gốc lũ yêu hồ này. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, hắn không hề biết, ba con yêu tội phạm đầu sỏ nhận mệnh của Nữ Oa Nương Nương, đã sớm rời đi nơi này từ ba năm trước.
Mả Hiên Viên, không có đại quân hay tinh binh định xông vào tấn công, chỉ có hơn mười hũ rượu đặt ở lối vào.
Giấy bao vò rượu đã bị bóc ra, mùi rượu thơm ngát dần dần tỏa ra bốn phía, cho dù là Tỉ Can núp ở đằng xa cũng ngửi được hương vị dụ người này. Tỉ Can vốn giao du rộng rãi, ngày thường cũng rất thích rượu chè, nhịn không nổi đưa mũi hít hà vài cái, than nói: "mỹ tửu thật thơm! Ta tuy là vương thúc song cũng chưa gặp qua loại rượu ngon thế này, bây giờ mang ra dụ chúng, không phải rất đáng tiếc sao?"
Người đứng bên Tỉ Can không khỏi tán thành nói: "rượu này là bần đạo dùng tiên gia bí thuật nhưỡng chế thành, mùi vị ngọt thơm vô cùng, sức rượu lại rất mạnh, nếu mấy yêu nghiệt kia uống vào, nhất định sẽ say đến hồ đồ, dễ dàng một mẻ diệt hết bọn chúng".
Người này toàn thân mặc áo bào che kín, trên mặt đeo một mặt nạ kỳ quái, không chỉ trông rất kỳ cục, giọng nói cũng rất cổ quái, tự hồ như là hỗn hợp của vài thanh âm khác nhau, phảng phất như đến tự bên người, lại cũng như ở ngoài xa mười dặm, có cảm giác thực là cao thâm khó lường.
"Nếu thừa tướng yêu thích, chờ xong chuyện này ta sẽ dâng vài vò tặng cho đại nhân".
Nếu như là tài vật khác, Tỉ Can nhất định thẳng thừng cự tuyệt, nhưng loại mỹ tửu này thực khiến hắn không sao nói lời từ chối, huống chi cũng là vài vò mà thôi. Tỉ Can mừng rỡ: "đa tạ quốc sư yêu quý, Tỉ Can xin cảm tạ trước".
Quốc sư chỉ ra vị trí mấy vò rượu kia, thấp giọng nói: "Nhìn xem, bắt đầu có động tĩnh rồi…"
Tỉ Can tử tế nhìn lại, số lượng vò rượu hình như đang từ từ giảm đi, nhưng không nhìn thấy bóng người nào, không khỏi lộ ra biểu tình nghi hoặc, còn tưởng mình hoa mắt, không bao lâu, mười vò mỹ tửu đã biến đâu không thấy.
Quốc sư cũng không vội vã, giải thích cho Tỉ Can một hồi, rồi cười nói: "Kế này thành rồi! Vương thúc hãy canh ở đây, chờ bần đạo đi xem tình hình phía trước thế nào, chỉ cần mấy yêu tinh kia say ngã, tất có thể không tốn sức lực, một mẻ lưới bắt sạch, lúc đó xin ngài hãy xem ta thi triển diễm hỏa tiêu diệt chúng".
"Quốc sư thực có đại kế! Xin cẩn thận một chút!"
Quốc sư hướng Tỉ Can giơ tay biểu thị đã hiểu, nửa người dưới như biến thành hư vô, hướng mả Hiên Viên phi tới, cỏ cây dưới chân không hề chạm phải, Tỉ Can nhìn thấy thầm hâm mộ không ngớt.
Trong mả, phía tay phải có một cái thạch động, miệng vào rất nhỏ, chính là sào huyệt của yêu tinh. Quốc sư không tiến vào, mà lấy từ trong túi pháp bảo ra một món đồ, đây là một con trùng giáp xác màu vàng kim, to chừng nửa bàn tay, dưới sự chỉ huy của quốc sư, con giáp xác trùng rất nhanh bay vào trong động, không bao lâu, con trùng lại trở ra, đem tin tức thu được truyền cho chủ nhân.
Do cẩn thận, Trương Tử Tinh hóa thân thành quốc sư xong còn mang ma khải trên người rồi mới tiến vào trong động. Bất kể là hình thái hay công năng của ma khải đều được cải biến rất nhiều so với năm xưa, vốn chỉ là một thứ đồ phòng hộ người làm thí nghiệm thường mặc, giờ đã thành một bộ chiến giáp tập hợp công, thủ toàn diện. Công nghệ thiết kế càng thêm khoa học, bề ngoài trông cũng rất giống giáp trụ thời cổ đại này, phần đầu được bảo hộ nghiêm mật, trừ kính ở phần mắt, còn đâu đều được che đi, khiến người không sao nhìn ra chân diện mục, ngoại hình càng đặc sắc hơn, nhìn kỹ còn có vài phần giống mấy "pháp bảo" bây giờ.
Cửa động tuy nhỏ, nhưng bên trong không hề chật chột lắm, Trương Tử Tinh miễn cưỡng có thể đứng thẳng người mà bước, dựa vào kính đêm hồng ngoại, đi qua một dũng đạo quanh co rất dài, phía trước đột nhiên có ánh sáng hiện ra, không gian cũng trở nên rộng rãi hơn nhiều.
Nói chuẩn xác, đây là một cung điện ngầm dưới đất rất lớn, hai bên dựng đầy tượng hình, phù điêu mang hình thù kỳ dị, trên tường còn treo một bó đuốc đang cháy rất lớn, bàn ghế đầy đủ cả. Trên đất, hồ ly say rượu nằm la liệt, có con hóa hình người, có con còn chưa biến hóa, không khí tràn ngập mùi rượu và mùi hôi động vật, Trương Tử Tinh nhăn mũi, khởi động hệ thống cung cấp dưỡng khí sạch trong khôi giáp.
"Lũ yêu tinh này cũng thực giàu có a!", Trương Tử Tinh từ thiết bị giáp trùng trinh sát đã biết toàn bộ hồ yêu đã say rượu ngủ vùi, cũng không vội hạ thủ, mà đưa mắt đánh giá tòa cung điện này, mới khen một câu, trong lòng chợt tỉnh ngộ: "mả Hiên Viên…chẳng lẽ nơi này là lăng mộ Hiên Viên? Không ngờ lại bì hồ yêu chiếm làm yêu động".
Nói cho đúng, mả Hiên Viên không thực sự là lăng mộ của Hoàng Đế, mà là đời sau kỷ niệm Hoàng Đế mà lập nên, bên trong mai táng cùng lắm là mấy món đồ vật Hoàng Đế từng sử dụng qua mà thôi, có chút giống "y quan trủng" thời hậu thế (mộ chỉ chôn đồ vật, không có xác bên trong). Cả thiên hạ còn có vài tòa lăng mộ thế này, tuy đây có thể chỉ là y quan trủng mà thôi, nhưng Trương Tử Tinh từng học qua Hoàng Đế Tố Nữ Kinh, thấy yêu hồ chiếm lấy lăng mộ liền hết sức phản cảm. Lúc này, linh thức trong não hắn đột nhiên sinh ra một tia cảm giác như có như không hết sức kỳ diệu, tựa hồ đang có gì đó kêu gọi hắn. Trương Tử Tinh tĩnh tâm lại, cảm giác dị động của lực lượng Tố Nữ Kinh trong người, tức thì linh cơ chợt động, đem lực lượng song tu phát ra, quả nhiên cảm ứng càng thêm mãnh liệt, nguồn phát ra chính là bức bích họa Hiên Viên Hoàng Đế cưỡi phi long trên bức tường đối diện.
Trương Tử Tinh vừa nhìn lại thì trước mặt chợt lóe lên kim quang, thạch điêu phát sinh biến hóa kỳ diệu, bức vẽ Hoàng Đế và cự long dần dần trở nên rõ ràng hơn, nhìn sống động như thật. Diện mạo của Hoàng Đế vuông vắn, khôi ngô, mình mặc kim giáp, tay cầm Hiên Viên kiếm, cự long toàn thân màu vàng nhạt, cả người to dài vô cùng, móng vuốt như kim câu, còn có một đôi cánh to lớn trên lưng, toàn thân phát ra một cỗ khí thế cường hãn, chính là Ứng Long trong truyền thuyết. Hình ảnh Hoàng Đế nhìn về phía Trương Tử Tinh một cái, tựa hồ cảm ứng được lực lượng Tố Nữ Kinh trên người hắn, liền khẽ hươ kiếm, cưỡi Ứng Long phi tới.
Trương Tử Tinh kinh hãi định tránh né, bỗng phát hiện thân thể không biết vì sao không thể động đậy, tốc độ Ứng Long rất nhanh, nháy mắt đã lại gần, không ngờ lại bay xuyên qua cơ thể hắn, ngay ma khải cũng không ngăn trở được. Tại lúc hai nhân thể chạm vào nhau, Trương Tử Tinh chỉ nghe trong não "oanh" một tiếng, đột nhiên rất nhiều ảnh tượng xuất hiện trọng óc.
Thì ra đây mới là bản Hoàng Đế Tố Nữ Kinh hoàn chỉnh! Không, chuẩn xác mà nói, Tố Nữ Kinh chỉ là nửa bộ đầu mà thôi, còn có nửa bộ sau tên là Huyền Nữ Kinh, hai bộ hợp thành Hoàng Đế Tâm Kinh. Tố Nữ Kinh là ghi lại tâm pháp tu luyện cơ sở, mà tâm pháp song tu trong Huyền Nữ Kinh càng tinh diệu hơn, là công pháp đắc ý của Hoàng Đế. Trương Tử Tinh xem qua Huyền Nữ Kinh, liền rất nhiều điều không hiểu trước đây lập tức rõ ràng. Thì ra Xuân Cung đồ Phí Trọng dâng tặng năm xưa chỉ là cuốn tâm pháp cơ sở, thiếu đi tinh hoa chân chính phía sau. Nếu theo như trước tu luyện, tuy có thể tráng kiện thân thể, điều hòa âm dượng, nhưng lực lượng tăng cường rất hạn chế, tiến độ tu luyện cũng kém xa Chân Vũ Linh Quyết.
Từ trước tới giờ, Trương Tử Tinh chỉ dùng Tố Nữ Kinh áp dụng vào trong bể dục cùng thê tử, cùng lắm cũng chỉ dùng qua một lần tại lúc bình định Đông Di, bình thường không phát huy tác dụng gì. Ngay cả tâm pháp mới lĩnh ngộ Thủy Hỏa Tịnh Dung kia, uy lực Hoàng Đế Tố Nữ Kinh cũng kém xa Chân Vũ Linh Quyết, khiến hắn đành phải giảm mạnh lực lượng Chân Vũ Linh Quyết để phối hợp tên gia hỏa chân yếu này, uy lực tất nhiên bị hạ thấp rất nhiều.
Hoàng Đế Tâm Kinh vô ý bắt được này, bên trong không chỉ ghi lại phép song tu hoàn chỉnh, mà còn có một loại tâm pháp tinh ảo hơn – Hiên Viên Ngự Long Quyết! Loại tâm pháp này tuyệt không phải là phép dưỡng sinh phổ thông, mà là một loại tiên pháp chân chính. Loại tiên pháp này là công pháp tu luyện của Hoàng Đế năm xưa, uy lực kinh người, lấy Hoàng Đế Tâm Kinh làm cơ sở. Chính may Trương Tử Tinh mấy năm này cùng thê tử ân ái, hàng đêm đều "cần mẫn công tác", căn cơ Tố Nữ Kinh đã vững chắc, cho nên tu luyện Ngự Long Quyết này sẽ không gặp trở ngại gì. Hắn biết đây là cơ duyên khó gặp, trong lòng mừng rỡ, vội vàng dụng tâm ghi nhớ cho tới thuộc làu mới thôi.
Khi Trương Tử Tinh từ trong ý thức tỉnh lại, phát hiện ảnh Hoàng Đế và Ứng Long trên phù điêu đối diện đã biến mất, nếu không phải hắn còn nhớ rõ trong đầu, có khi còn tưởng bức tường vốn là trống trơn như thế.
Không ngờ lần này đến mả Hiên Viên trừ yêu còn đoạt được bảo vật như này! Trương Tử Tinh cố nén sự mừng rỡ trong lòng, đem ánh mắt chuyển tới lũ yêu tinh đang say rượu trên mặt đất, cẩn thận nhìn một lượt. Trương Tử Tinh cau mày, mấy yêu hồ này tựa như lực lượng rất kém, nhiều nhất cũng không quá 3 đuôi, xem ra đều là loại tiểu tốt. Ba tên đầu sỏ Cửu Vĩ Hồ, Ngọc Thạch Tỳ Bà Tinh và Cửu đầu Trĩ Kê Tinh đâu rồi? chẳng nhẽ thực tế lại khác với nguyên tác? Hay là vốn không có ba con yêu này?
Trương Tử Tinh không biết ba năm trước Nữ Oa đã triệu hồi tam yêu vào Oa Hoàng Cung, nếu đã không tìm được, hắn cũng không để ý lo lắng nữa, lập tức dùng cánh tay cơ giới của ma khải chuyễn lũ yêu hồ tới gần chỗ ra vào, lại hướng bức tường trống thi ba lễ, sau đó bịt chặt lối vào lăng mộ, rồi mới bước ra ngoài phát tín hiệu cho Tỉ Can.
Tỉ Can thấy hắn đi vào lâu vậy, chính lúc đang lo lắng thì nhận được tín hiệu, tức thì mừng rỡ, lệnh 300 quân sĩ mai phục ở đó lấy ra củi khô, chất đống xung quanh rồi ra lệnh phóng hỏa.
Thế lửa rất mạnh, bừng bừng bốc cháy vài canh giờ mới dần yếu đi, Tỉ Can lệnh người gỡ đống đất cháy đen ra, quả nhiên hồ ly lớn nhỏ đều đã chết, mà mùi xác thịt khô cháy, hôi thối không tả.
Trương Tử Tinh nhìn Tỉ Can cười nói: "nhiều hồ ly còn chưa bị thiêu hết, có thể tiện tay lột da làm một chiếc đạo bào, chờ mùa đông dâng tặng Bệ hạ, cũng là một đạo công lao".
Tỉ Can gật đầu xưng phải, nói: "Hôm nay trừ yêu, quốc sư ngài lập đại công, ta sẽ bẩm rõ với Bệ hạ, hẳn sẽ có trọng thưởng". Bạn đang đọc truyện tại