Thật vất vả ngưng thần tĩnh tâm, Trương Tử Tinh rốt cục bắt đầu quá trình chữa thương khó khăn. Ngoại trừ lần dẫn thiên lôi nhập thân giải phóng siêu não, lần này cũng là lần bị thương nặng nhất kể từ khi hắn sống lại tại thế giới này, vốn hắn có thể chất đặc thù, trên thân thể thương tổn rất nhanh có thể biến mất, nhưng một tiếng hừ lạnh cuối cùng của Nữ Oa nhìn như là tùy ý, nhưng lại làm bị thương nặng nguyên anh của hắn, không cách nào nhanh chóng khỏi hẳn như thân thể được.
Trương Tử Tinh đột nhiên cảm giác vào thời điểm khẩn yếu này có người vuốt ve thân thể hắn, trợn mắt vừa nhìn, lại là Hoàng Phi Yến, chỉ thấy nàng áo trễ quá nửa, mặt lộ vẻ mị sắc, ngọc thủ vuốt ve tại ngực hắn: "Phu quân…"
Trương Tử Tinh nóng lòng chữa thương, cũng không có suy nghĩ nhiều, vội vàng nói: "Phi Yến, phu quân hiện có chuyện quan trọng, nàng cứ về Tây cung nghỉ ngơi, ta xong việc sẽ tới tìm nàng".
"Phu quân, ta mặc kệ," Hoàng Phi Yến làm nũng nói: "Lần trước chàng cùng Văn Sắc tỷ tỷ thành bộ dáng như vậy, người ta rất hâm mộ, hôm nay Phi Yến cũng muốn như vậy…"
Trương Tử Tinh không có trả lời, một bên thanh âm của Dương Cửu cũng truyền đến: "Phu quân, thiếp cũng muốn…"
Dương Cửu vốn da mặt mỏng, sau khi nói ra những lời này, mắc cở cúi đầu. Trương Tử Tinh thấy trong lòng rung động, dục hỏa bùng cháy mạnh, thiếu chút nữa là không kềm lòng được, cuối cùng hắn vẫn có vài phần thanh tỉnh, lo lắng đến thương thế chưa lành, chỉ phải nói: "Phu quân có thương tích trong người, hai tiểu bảo bối các nàng về trong cung trước, ta trị thương xong sẽ tới".
"Phu quân, người bị thương? Không bằng ta dùng Song tu thuật giúp người?" Khương Văn Sắc từ ngoài cửa đi vào.
Trương Tử Tinh vừa nghe, đúng rồi, như vậy thật ra nhất cử lưỡng tiện, sau khi từ miếu Nữ Oa trở về, không biết tại sao, hắn vẫn cảm giác trong lòng vẫn có một cổ tà hỏa, phải phát tiết trên người phụ nữ. Ở sâu trong nội tâm của hắn, lại hiểu được việc này tựa hồ có chút không ổn, nhưng hay,chính là nói không nên lời là không ổn chỗ nào.
"Phu quân không lẽ cho rằng tỷ muội thiếp không chăm sóc tốt cho người?" Khương Văn Sắc thấy hắn chần chờ, chỉ chỉ ra phía sau: "Xem thiếp đưa ai đến kia?"
Trương Tử Tinh vừa nhìn ra phía sau Khương Văn Sắc thì thấy một mỹ nữ cặp chân thon dài, vui vẻ nói: "Nguyệt Cơ, sao nàng lại tới đây?"
"Phu quân, kinh hãi còn ở phía sau…" Khương Văn Sắc lộ vẻ cười thần bí, chỉ thấy bên cạnh Nguyệt Cơ lại có thêm hai thân ảnh xinh đẹp quen thuộc, lại là Thương Thanh Quân và Đặng Thiền Ngọc, "Thiếp gần đây vẫn để ý đến nhất cử nhất động của phu quân, phu quân và hai gái này ở chung rất vui vẻ, sao lại dấu diếm với tỷ muội thiếp".
"Xin lỗi, Văn Sắc" Trương Tử Tinh dù sao cũng không phải là người của thời đại này, cước đạp đa thuyền dũng khí cũng khó tránh khỏi không đủ, nhất là ở nhà điều kiện tiên quyết là có thê tử, đối với loại hành vi "hôn ngoại tình" cũng có chút hối hận.
"Phu quân, thiếp rất cao hứng nữa là đằng khác, lại có thêm hai vị muội muội," Khương Văn Sắc cười một tiếng, bắt chuyện với chúng nữ vây quanh, "Cũng được, hôm nay để cho tỷ muội sáu người chúng ta cùng nhau tới hầu hạ hoang dâm hôn quân này".
Trương Tử Tinh mừng rỡ, đột nhiên nghĩ đến Đặng Thiền Ngọc cùng với mình còn chưa tới mức thân mật như vậy, đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy nàng mặt lộ vẻ thẹn thùng, một bộ dáng rụt rè, mặc dù mơ hồ thấy khác thường, nhưng rất nhanh đã bị dục hỏa trong lồng ngực hừng hực che lấp.
VÌ vậy, một hồi hương diễm kích tình đại chiến diễn ra trên giường, Trương Tử Tinh phấn khởi hùng phong, sau khi liên tục sắp xếp chúng nữ, trong đầu đột nhiên truyền đến một cổ thanh lương khác thường, đột nhiên nhớ tới: mình không phải đang ở trong Tử la mê chướng sao? Khương Văn Sắc các nàng vào bằng cách nào? Chẳng lẻ…
Trong nháy mắt ngay khi suy nghĩ, cảnh vật chung quanh nhất thời xảy ra biến hóa kinh khủng, Thanh Phong cung biến thành một nghĩa địa đầy những bia mộ, mà chúng nữ kiều diễm động lòng người vừa rồi tất cả đều biến thành những bộ xương trắng, làm cho Trương Tử Tinh sợ đến hồn bất phụ thể. Lúc này phụ cận vang lên một trận quỷ kêu làm cho kẻ khác lạnh xơng sống, trên mộ bia đều mọc lên sương khói quỷ dị, xông lên tận trời, trong sương khói mơ hồ có thể thấy được một gương mặt hung lệ, tại không trung gầm thét bay múa, đem cả bầu trời biến thành màu tro, áp lực cùng tràng cảnh kinh hoàng này làm cho sự sợ hãi từ chỗ sâu nhất trong nội tâm của người ta trỗi dậy, phóng đại lên.
Nếu là trước kia, thân là nhà khoa học Trương Tử Tinh đối với loại quái lực loạn thần gì đó này rất khinh thường, song từ khi đến thế giới này cho tới bây giờ, quỷ thần đã tồn tại,có thật, làm sao hắn không sợ hãi cho được. Hắn cũng hiểu được hương diễm trước dó nhất định là ảo giác, nhanh chóng vận khởi Chân vũ linh quyết, muốn xua tan quỷ hồn này, nhưng lại phát hiện không đề nổi nửa phần lực lượng, ngay cả nhúc nhích cũng không thể, phảng phất như ăn phải cái gì "nhuyễn cốt tán" trong tiểu thuyết võ hiệp.
Quỷ hồn này càng ngày càng đến gần, Trương Tử Tinh đã có thể chứng kiến gương mặt âm trầm kinh khủng, tựa hồ mang theo oán niệm mãnh liệt, Trương Tử Tinh liều mạng giãy dụa, muốn miễn cưỡng xuất ra lực lượng, nhưng thủy chung không cách nào thành công, đảo mắt quỷ hồn đã đoàn đoàn vây quanh hắn, kêu to rồi xông tới, bộ dáng nhe nang múa vuốt, tựa hồ muốn đem Trương Tử Tinh toàn bộ thôn phệ đi.
Vô số quỷ hồn bao quanh lấy con mồi là hắn, đảo mắt đã xếp thành một tòa núi nhỏ, cho dù là người làm bằng kim cương, cũng sẽ bị chúng nó xé thành từng mảnh nhỏ. Bạn đang đọc truyện tại