Rượu qua ba tuần, Phí Trọng đã có hơi rượu, ngôn ngữ cũng trở nên lớn mật hẳn lên: "Hôm nay Thiên tử muốn đi Đông Di một chuyến, gọi là đi tuần, thực ra là gặp gỡ cùng Nguyệt phi nương nương, đáng hận là lão thất phu ỷ là nguyên lão ba triều, nắm giữ quyền hành, không biết tốt xấu, cứ bức bách ý trên, thế nào cũng bị Thiên tử ghét, đến lúc đó Thiên tử không gặp được vợ, tất sẽ có đại họa!"
"Hiền đệ nói cực đúng! Thương Dung lão tặc được trọng mà kiêu, ngày thường cũng không để chúng ta vào mắt, sớm muộn cũng cực thịnh mà suy. Hiền đệ cứ tranh thủ tín nhiệm của Thiên tử, đến lúc đó chức Thừu tướng này, chỉ sợ không phải hiền đệ thì còn ai".
Phí Trọng nghe được hết sức thích thú, trong miệng giả ý khiêm nhường vài câu, lúc này, một thân tín của Phi Liêm đi tới, thì thầm với hắn vài câu, Phi Liêm mày cau lại, cáo lỗi với Phí Trọng mà đi ra ngoài, qua một hồi lâu mới quay lại.
Phí Trọng đang đùa giỡn với vũ nữ, thấy Phi Liêm sắc mặt tựa hồ rất khó coi, liền hỏi: "Huynh trưởng, xảy ra chuyện gì vậy, sao lại sắc mặt xấu vậy?"
"Nói đến xấu hổ, ngu huynh ngày thường đối với khuyển tử dạy dỗ không tốt, tính tình ngang ngược, hôm nay trên đường đùa giỡn với dân nữ, lại bị đánh gãy hai tay".
Phí Trọng cả giận nói: "Là đứa nào lớn mật? Lại dám đả thương Ác Lai hiền chất (cháu trai)!"
Nhìn bộ dáng nghĩa phẫn điền ưng (phẫn nộ) của hắn, phảng phất kẻ bị đùa giỡn chính là con của Phi Liêm chứ không phải là "dân nữ", Phi Liêm cười khổ nói: "Nói đến cũng là không may, đối phương lại là con gái của Thương Dung lão tặc!"
Phí Trọng nghe Phi Liêm nói sơ qua một lần chuyện mà Ác Lai gặp tại Đông Thị, mặt chợt đổi sắc: "Nói như vậy, đánh bị thương hiền chất chính là tên nam tử kia? Không biết con gái của Thương Dung với nam tử này có quan hệ như thế nào?"
"Nghe nói rất là thân mật, tựa hồ là tình chàng ý thiếp, chỉ là không rõ lai lịch của nam tử nọ" Phi Liêm lắc đầu than thở: "Thương Dung lão tặc quyền lớn, việc này lại là khuyển tử sai trước, không thể không đi gặp hắn cúi đầu bồi lễ, nếu không lão tặc ngày sau hoài hận trả thù không chừng…"
"Cũng nghe con gái của Thương lão tặc tài học xuất chúng, rất nhiều nhà quý tộc cầu thân cũng phải dội trở ra, nghĩ không ra lại động lòng với nam tử này, vậy thì…" Phí Trọng tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong đôi mắt chợt lóe lên ánh sáng.
Chi tiết biến hóa này không thể dấu được Phi Liêm, lập tức đối với Phí Trọng hành lễ nói: "Hiền đệ luôn luôn túc trí đa mưu, có thể có diệu kế gì chỉ ta?"
"Huynh trưởng nghĩ quá mức rồi, tiểu đệ trí tuệ làm sao so với huynh trưởng được?" Phí Trọng ợ một tiếng, làm ra bộ dáng say mèm.
Phi Liêm thầm mắng Phí Trọng trơ tráo, trong miệng cũng là không ngừng giả vờ năn nỉ. Phí Trọng thấy hắn thành khẩn như thế, cũng không làm bộ nữa, vẻ say mèm thu lại, lạnh nhạt nói: "Đối với tiểu đệ xem ra, lần này hiền chất mặc dù gây họa, nhưng cũng cung cấp không ít tin tức hữu dụng, có thể tạo một cơ hội. Ta có một kế, nếu có thể thành công, Thương lão thất phu ngay cả nếu không chết, cũng sẽ thất thế!"
"Việc này còn phải nhờ huynh trưởng ra mặt" Phí Trọng kề gần Phi Liêm nói nhỏ vài câu, Phi Liêm đầu tiên là nhíu mày, sau đó dần dần dãn ra, cuối cùng hai người cùng cười to.
Đêm đó, sau khi tiệc tàn, Phi Liêm đi tới mật thất trong phủ, nhìn con mình đang vận công chữa thương, hỏi: "Tay ngươi thương thế ra sao rồi?"
"Lần này bị thương không nhẹ, cho dù đã uống đan dược cũng phải ba ngày mới có thể khỏi hẳn," Ác Lai nhớ lại sự việc trải qua tại Đông Thị, khó tránh khỏi lòng còn sợ hãi, "Người nọ thật sự lợi hại, cũng không biết tu luyện huyền công gì, tu vi tựa hồ không cao, lực lượng lại hơn xa ta, ta dùng yêu thân lực, vẫn không địch lại, một kích cuối cùng còn đánh cho xương cốt hai tay ta gãy nát!"
Phi Liêm cau mày giáo huấn: "Nghịch tử ngươi! Ngày thường đaãnói ngươi không nên sinh chuyện thị phi, chuyên tâm tu luyện, lại không nghe, một mặt chỉ biết cậy mạnh hảo thắng, mới có nỗi nhục hôm nay! Hiện nay trên đời người tài rất nhiều, kiêu căng tự đại chỉ có đường chết mà thôi, năm đó Xi Vưu đại nhân nói về thực lực mạnh hơn hẳn Hiên Viên, nếu không phải quá tự cao, cuối cùng cũng sẽ không bại vong! Hôm nay yêu thân của ngươi đã hiện trước mặt người nọ, lại báo ra danh hiệu của nhà ta, việc này chỉ sợ còn có hậu hoạn. Nếu bởi vậy mà làm cho mưu tính nhiều năm của ta thất bại, nhất định sẽ nghiêm trị không tha!"
"Nếu là ta có thể phục hồi tu vi năm đó, cũng không sợ quái lực của tiểu tử này!" Ác Lai đối với lời nói "nghiêm trị" của hắn tựa hồ cũng không để trong lòng, cười lớn nói: "Lão nhân, người chỉ sợ là đã hưởng thụ phú quý nhân gian quá lâu, đấu chí đã chìm nghỉm đi rồi, cho dù thật có một ngày như vậy, cũng bất quá đại chiến một hồi, cùng lắm thì thì vứt béng cái chức Thượng đại phu này đi!"
"Hừ! Ngươi thì biết cái gì?" Phi Liêm đối với con mình xưng hô như vậy cũng không chút nào để ý, "Ngươi cũng đừng coi thường nhân loại, nói về chiến lược chiến đấu, chính là tiên nhân còn xa mới bì kịp. Mới vừa rồi Phí Trọng nghe nói chuyện của ngươi, lập tức đưa ra một độc kế liên hoàn. Mặt ngoài là xuất kế lật đổ Thương Dung cho chúng ta hết giận, nhưng thật ra cũng là vì mơ ước chức vị Thừa tướng của mình, ý muốn để cho ta xuất đầu, ngay cả thất bại hắn cũng không tổn hao gì, quả nhiên âm hiểm!"
"Tên mập nọ vừa nhìn đã biết không phải tốt lành gì, nếu là biết lai lịch của chúng ta, chỉ sợ là sợ đến tè ra quần," Ác Lai cười to, nhất thời động đến vết thương, đau đến cắn chặt răng, giọng căm hận nói: "Lão nhân, lật đổ Thương Dung có tác dụng gì? Cừu nhân của ta chính là tiểu tử nọ, hơn nữa hắn đã biết thân phận của ta, người nhất định tự thân xuất mã, đưa ra hình thần câu diệt, thế ta báo thù!"
Phi Liêm lắc đầu nói: "Không thể lỗ mãng! Đối phương lấy lực chống lực có thể đánh ngươi thành ra như vậy, sư môn tất không phải chuyện đùa, quá nửa là môn hạ Xiển, Tiệt hai giáo, tiêu diệt tiểu bối này không khó, nếu động tới sư trưởng sau lưng hắn rất phiền toái, phải biết rằng, sau lưng hai giáo này chính là hai vị Hỗn nguyên thánh nhân, chỉ cần động ngón tay, là có thể làm cho phụ tử ta hóa thành tro bụi. Ta tiềm phục nhiều năm, tuyệt không thể bởi vì việc nhỏ này mà bao nhiêu công sức đem bỏ sông bỏ biển được. Bất quá độc kế của Phí Trọng cũng có liên hệ với hắn, đến lúc đó tự nhiên sẽ không để cho hắn quá hưởng lợi".
Ác Lai cười hắc hắc: "Nha đầu hung ác kia tướng mạo thật sự là thiên tiên, mặt khác mỹ nữ kia mặc dù che mặt, nhưng cũng không thể gạt được con mắt của ta, nếu có thể đem hai cô gái này vào tay, mới tính là tên mập kia có bản lãnh…"
"Ngươi lập tức bỏ ngay cái ý nghĩ đó đi! Trong phủ nhiều con gái như vậy còn chưa đủ cho ngươi hưởng dụng sao? Chẳng lẻ lại muốn ra ngoài tạo thị sinh phi? Con gái của Thương còn có hữu dụng rất lớn, không thể khinh động," Phi Liêm nổi giận quát lên: "Ta đã chung quanh thiết hạ cấm pháp, ngươi mấy tháng này cứ ở yên tại đây mà chữa thương tu luyện, không được bước chân ra khỏi cửa một bước nào!"
Nói xong, phất tay áo đi, không chút quan tâm đến thanh âm bất mãn của Ác Lai ở phía sau.
Ngày kế tiếp sau khi thượng triều, Phi Liêm mang theo các loại lễ vật đích thân đến phủ Thừa tướng.
Thương Dung nghe được là Thượng đại phu Phi Liêm đến tìm, mặc dù bình thường chính kiến bất hòa, nhưng cũng không thể bỏ qua lễ số, lập tức nghênh tiếp vào phủ.
Phi Liêm đem chuyện hôm qua tại Đông Thị đơn giản kể qua một lần, hướng tới Thương Dung cung kính thi lễ, thành khẩn nói: "Khuyển tử có mắt không tròng, mạo phạm tiểu thư, hiện đã bị ta đánh gãy hai chân, nhốt ở trong nhà không cho phép ra ngoài, xin Thừa tướng đại nhân nể mặt hạ thần, tha thứ cho khuyển tử không biết mà làm chuyện ngu dốt".
Ngày hôm qua khi Thương Thanh Quân trở về cũng không có đem chuyện này nói cho cha, Thương Dung nghe Phi Liêm nói như vậy cũng kinh ngạc, lập tức đáp: "Lệnh công tử còn trẻ không biết, cũng đã bị Thượng đại phu trừng phạt, việc này cứ vậy thôi, ngày sau mong đại phu nghiêm gia quản giáo, để tránh lại sinh chuyện thị phi".
"Đa tạ Thừa tướng đại nhân khoan dung!" Phi Liêm lộ sắc mặt vui mừng, "Lễ vật này là tặng cho tiểu thư sử dụng, mong rằng Thừa tướng chuyển giúp cho!"
Thương Dung lắc đầu nói: "Thịnh tình của Thượng đại phu lão phu ghi trong lòng, lễ vật này xin thu hồi. Lão phu cũng không phải là là hạng người đòi hỏi, Thượng đại phu cũng đã làm quan cùng với lão phu đã nhiều năm, chắc cũng hiểu tính của ta".
"Thừa tướng đại nhân liêm khiết, hạ thần xấu hổ" Phi Liêm nhìn một chút đại sảnh Tướng phủ đơn sơ giản dị, trong lòng so sánh giữa Thương Dung cùng Phí Trọng, cảm khái cũng có vài phần bội phục, hỏi: "Xin hỏi Thương tiểu thư đã gả cho ai chưa?"
Thương Dung không hiểu Phi Liêm hỏi có ý gì, không lẽ hắn thừa dịp cầu thân cho con mình, hàng lông mi trắng hơi nhíu lại: "Tiểu nữ đã quá tuổi cập kê, nhưng vẫn chưa có ai, muốn tự tìm kiếm một vị nam tử tài hoa, ngày xưa rất nhiều người đã bị nó mời đi, đến nay cũng chưa từng gả cho ai, lão phu bất quá cũng chỉ có nó, cũng phải tùy theo ý mà thôi".
"Từ xưa hôn nhân là do lệnh của cha mẹ, Thừa tướng đại nhân lại để cho tự lựa chọn, quả nhiên là thương yêu ái nữ! Hạ thần bội phục!" Phi Liêm biết Thương Dung hiểu lầm ý của mình, lại nói: "Khuyển tử không tốt, bất học vô thuật, sao dám hỏi cưới tiểu thư]! Cho nên câu hỏi vừa rồi, là vì cảm kích đại nhân tha thứ cho khuyển tử, muốn báo đáp Thừa tướng mà thôi".
Báo đáp? Chẳng lẻ là muốn vì Thanh Quân mà tìm một người tốt? Thương Dung trong lòng mơ hồ không rõ ý của Phi Liêm, không thể làm gì khác hơn là nói đã đáp ứng cho nữ nhi lựa chọn phu quân của mình, Phi Liêm nói một câu "Đến lúc đó Thừa tướng sẽ hiểu", cũng không nói nhiều, khách sáo vài câu, rồi cáo từ rời đi.
Thương Thanh Quân cũng không biết chuyện Phi Liêm đến phủ Thừa tướng phủ, lúc này nàng và Đặng Thiền Ngọc đang đang hội họp với Trương Tử Tinh đi Đông Giao, gặp mặt vị danh y Vu Phiết nọ. Vu Phiết ở tại một trang viên nhỏ ở ngoại ô Đông Giao, Trương Tử Tinh bình thường cùng ba người Khương Văn Sắc cũng hay đi qua đây, từng nhiều lần đi ngang qua trang viên này, nhưng chưa từng biết bên trong có một vị danh y như vậy.
Bởi vì quan hệ của Thương Thanh Quân và Đặng Thiền Ngọc, Trương Tử Tinh rất thuận lợi gặp mặt vị danh y cao ngạo này. Vu Phiết ước chừng năm mươi tuổi, tướng mạo tầm thường, thân hình gầy nhỏ, cặp mắt lấp lánh có thần.
Thương Thanh Quân đối với Vu Phiết làm lễ vãn bối, cũng giới thiệu Trương Tử Tinh cho Vu Phiết. Vị danh y này sau khi cẩn thận đánh giá Trương Tử Tinh một hồi, đột nhiên mặt lộ vẻ kinh hãi, khi Thương Thanh Quân nhắc tới Trương Tử Tinh là hậu duệ của vương triều trước không muốn làm quan, Vu Phiết nhướng mày, không có nói gì, quay đầu đi, trong mắt lại xẹt qua một tia hàn quang.
Trương Tử Tinh không rõ Vu Phiết tại sao lại có phản ứng như vậy, không khỏi kỳ quái.
Cũng may sự chú ý của Vu Phiết lập tức dời sang hỏi thăm bệnh tình của mẹ Đặng Thiền Ngọc. Dưới sự chuẩn đoán của Vu Phiết, mẫu thân của Đặng Thiền Ngọc chính là bị phế lao, đưa ra bổ hư bồi nguyên, kháng lao sát trùng trị liệu phế lao chính là nguyên tắc cơ bản trị liệu. Cũng "trùng" với lý luận diệt khuẩn trong "Bách thảo kinh", Vu Phiết vì Đặng mẫu luyện chế Nguyệt Hoa hoàn nhằm vào bồi bổ khí âm bị tổn thương cũng không sai, xem ra đối với Bách thảo kinh có lĩnh ngộ tương đối, tại thời đại này xem như là nhân vật không tệ. Bất quá kết quả phán đoán của siêu não về chứng trạng theo lời Đặng Thiền Ngọc nói là: bệnh đã ăn sâu nhiều năm, xem ra Vu Phiết dùng dược vật cũng không cách nào trị dứt được. Bạn đang đọc truyện tại