Vẫn là nhìn cảnh tượng quen mắt kia, vẫn là loại cảm giác huyền diệu nọ, hắn vẫn đang ngủ say ở trong "kén".
Mơ hồ nhớ trước khi ngủ say, hắn tựa hồ trải qua một trận đại chiến vô cùng hung hiểm, còn mất đi cái gì đó rất quan trọng.
Loại cảm giác ngủ say này cực kỳ thoải mái, đối với hắn hiện đang rất mỏi mệt mà nói, có một sức hấp dẫn không thể kháng cự, hắn phảng phất lại nhớ tới cái "kén" kia. Không chỉ thế, như ẩn như hiện trong thần niệm của hắn, còn có một loại ý thức chủ đạo mãnh liệt, hoặc có thể gọi đó là một loại bản năng. "Bản năng" nói cho hắn, cứ ngủ đi, cho đến khi đạt tới một trình độ nào đó, sẽ tự nhiên mà tỉnh lại.
Lần trước trong khi lơ mơ đã bị tiếng chuông khó hiểu đánh thức giấc ngủ. Mà lần này, cũng không có gì có thể ngăn cản hắn an tâm ngủ say.
Cứ như vậy, hắn tiếp tục ở trong kén mà ngủ, giấc mộng lúc trước chưa kết thúc lại bắt đầu tiếp tục.
Trong mộng, hắn phá đường mở lối, chiến thắng với khó khăn, từng bước một hướng tới đỉnh núi trong sương mù mà đi tới. bản thân hắn cũng không biết tại sao nhất định phải tiến tới đỉnh núi đó, mà do trên đỉnh núi nọ có một loại lực lượng kỳ dị, mãnh liệt hấp dẫn hắn. Đúng là bởi vì cỗ lực hấp dẫn này cùng bản năng điều khiển, khiến cho hắn cơ hồ không thể kháng cự mà hướng tới đỉnh núi. Quá trình trèo lên đỉnh núi tràn ngập kinh hiểm cùng kích thích, không chỉ cần lực lượng mà còn phải có dũng khí, trí tuệ cùng niềm tin. Nhưng những thứ này cũng không làm khó được hắn.
Vốn ở trong sương mù tìm được đường lên đỉnh núi kia là phi thường khó khăn, tựa hồ đã có vô số người đã đến tận đây mà dừng lại, thậm chí là quẩn quanh trong sương mù cả đời, cũng không tìm được. Nhưng không biết có phải là do cơ duyên trời phú, con đường này hắn trong lúc vô ý đã phát hiện! Vì cái gì mà có thể phát hiện ra cũng không quan trọng, quan trọng là hắn đã phát hiện, đây là cơ hội vạn kiếp khó gặp!
Kế tiếp, đó là đoạn đường cuối cùng để lên tới đỉnh núi. Giờ phút này tâm tình của hắn kích động là điều có thể hiểu được, chỉ cần có thể lên được tới đỉnh, liền có thể thấy được tất cả những ngọn núi nhỏ hơn, tạo nên một kết thúc viên mãn cho một đoạn đường dài dằng dặc tưởng chừng không bao giờ kết thúc trong mộng.
Đoạn đường cuối cùng này vô cùng khó khăn, bước chân của hắn trầm trọng, phải vứt cả bao đồ trên người, mới có thể tiếp tục đi tới đỉnh núi được. Nhưng mấy cái gọi là "gánh nặng" này cũng là những thứ mà hắn trân quý nhất, cũng là động lực quan trọng để hắn duy trì trên đường đi. Nhưng cuối cùng khi tới đỉnh núi gần trong gang tấc lại khiến cho hắn "bản năng" của hắn đạt tới một trình độ mãnh liệt trước đó chưa từng có.
Trên đỉnh núi mơ hồ truyền đến một thanh âm: "Buông chấp nhất đi!"
Đây là thanh âm của người mở đường đã đi tới được đỉnh núi. Người mở đường này năm đó cũng đã từng khuyên hắn như vậy.
Cùng lúc đó, sau lưng lại vang lên tiếng gọi thân quen. Là các nàng, còn có bọn họ nữa.
Hắn biết mình không thể dễ dàng quay lại. Quay lại thì bao nhiêu công lao sẽ đổ sông đổ biển. Lại nhớ tới sương mù ở phía dưới, hơn nữa sau này cũng khó mà tìm lại được con đường này.
Nội tâm của hắn kịch liệt giãy dụa, nhất thời tiến thối lưỡng nan. Nên lựa chọn thế nào đây?
Những chuyện cũ như thoáng hiện trong đầu. Hắn thấy tay mình có chút run rẩy, hô hấp cũng trở nên nặng nề hẳn lên.
Thực có thể buông sao? Có vài thứ một khi đã buông, thì vĩnh viễn sẽ mất đi.
"Nếu tương lai có một nam nhân, cho chàng một tỷ, muốn chàng đem ta tặng cho hắn, chàng có chịu không?"
Đó là thanh âm của nàng.
"Nàng có giá trị nhiều như vậy sao?" Hắn cười nói: "Nếu là như thế, ta sẽ sớm đem nàng đi bán, đây chính là một số tiền lớn để nghiên cứu!"
Nàng nghe được những lời này, ánh mắt lập tức hồng lên, làm cho hắn phát hoảng: "Đừng tưởng là thật! Đừng nói là một tỷ, cho dù hắn đem tất cả tiền trên thế giới ta cũng không chịu!"
"Nếu hắn dùng kỹ thuật phản vật chất mà ngay cả chàng cũng không nghiên cứu ra để trao đổi thì sao?"
Hắn hơi chần chờ, nàng lập tức mắt lại đẫm lệ, hắn liền vội vàng thề, cho thấy nàng đối với hắn là bảo vật trân quý nhất trên thế giới này, hắn có thể bỏ qua tất cả, nhưng tuyệt sẽ không bỏ qua nàng.
Nước mắt của nàng lập tức ngừng chảy, cười như một tiểu hồ ly: "Vậy mới được chứ".
Trong khi hắn đang thầm than mình lại mắc mưu, lại nghe nàng ánh mắt mông lung lại nói nhỏ một tiếng: "Thật sao?"
Trong giọng nói tràn ngập hạnh phúc.
Đúng là phụ nữ…
Nhưng hôm nay hai chữ này rõ ràng lại quanh quẩn bên tai: "Thật sao?"
Khuôn mặt của nàng lại dần dần biến thành các thể tử mà hắn gặp ở trong thế giới này, hoặc ôn nhu động lòng người, hoặc trí tuệ sáng láng, hoặc nhí nhảnh đáng yêu. Các nữ tử này, bình thường nếu có thể gặp được một, đã là niềm hạnh phúc trong đời rồi. Mà hắn lại có được nhiều như vậy, có đôi khi bản thân nghĩ thấy cũng sợ hãi. Các nàng, đối với hắn mà nói, đang cùng với ngươi ở thế giới kia, là những bảo vật mà hắn quý trọng nhất trên đời.
Không chỉ có thế, hắn còn có huynh đệ đồng sinh cộng tử cùng bằng hữu thật tình tương giao. Vô luận là nam tử nho nhã lạnh nhạt kia, hay là đại hán thô hào dũng cảm nọ, hoặc tiểu cô nương nhút nhát, đều là những người thân mà hắn quý trọng nhất.
Hắn vốn đã mất tất cả, đi vào thế giới này lại có được hạnh phúc như vậy, hắn có được các nàng. Khiến cho hắn không hề mờ mịt sợ hãi, không hề bàng hoàng do dự nữa. Đúng là có họ, hắn mới có thể không sợ hãi mà chiến đấu cho đến nay.
"Buông chấp nhất" sao?
Nếu cuối cùng đến được đỉnh núi, là vì buông thả những vật trân quý mà hắn cố chấp nhất ở trong lòng. Như vậy chiến đấu sau này, thậm chí hắn có tồn tại, thì còn có ý nghĩa gì?
Tiến một bước trời quang biển rộng, lùi từng bước vĩnh viễn bất ngộ.
Trương Tử Tinh bỗng nhiên cười, phảng phất như buông được hết các gánh nặng. Chuẩn xác mà nói, hắn lại nặht lên gánh nặng mà cơ hồ đang muốn quảng đi. "Gánh nặng" này đối với hắn mà nói, không phải là gông cùm, mà là bản thân hắn, chân chính là bản thân hắn.
Hắn không nhìn lại đỉnh núi kia, mà trực tiếp quay lại, tuy hắn biết một khi quay đầu lại, chính là vĩnh viễn.
Nhưng hắn không chút do dự, bởi vì hắn đã tìm được con đường chân chính trong lòng mình, đó mới là con đường hắn chấp nhất.
Trong phút chốc khi quay đầu, hắn nghĩ đến câu nói của ba vị Thánh Hoàng Hỏa Vân động Phục Hy, Thần Nông cùng Hoàng Đế: "Bởi vì vô hối, cho nên bất ngộ!"
Ngay khi vừa quay đầu lại, núi, đường núi, sương mù, tất cả đều không thấy, mà sơn thủy, ánh sáng ngũ sắc, các hình ảnh cũng mờ nhạt đi, biến mất không thấy nữa.
Hắn rốt cuộc đã tỉnh táo lại.
Ngay sau khi tỉnh lại Trương Tử Tinh cũng không có thời gian để trở lại giấc mộng kỳ dị kia, bởi vì mới vừa mở mắt, một cỗ dự cảm nguy cơ mãnh liệt nảy sinh trong lòng.
Liền thấy mấy quả tên lửa từ đám vệ sĩ phía trước đang gào thét mà đến, mục tiêu lại là hắn!
Trương Tử Tinh kinh hãi, lực lượng chợt đề tụ, quanh thân xuất ra một tầng dao động kỳ dị, những hỏa tiễn kia bị dao động này ảnh hưởng, đều va chạm lẫn nhau mà nổ tung, sóng trùng kích thật lớn khiến cho chỗ của Trương Tử Tinh bị phá hủy nghiêm trọng, nhưng bản thân của Trương Tử Tinh cũng không bị gì.
Trương Tử Tinh cảm giác thấy từ trong mộng tỉnh lại, tâm cảnh tự có một loại biến đổi hoàn toàn mới, còn muốn vượt xa cấp độ lực lượng mà hắn sở hữu, tuy lực lượng của hắn thực cũng không biến đổi tương ứng, nhưng khả năng thi triển uy lực lại tiến bộ không nhỏ.
"Siêu não!" Trương Tử Tinh hô to một tiếng, không rõ mấy vệ sĩ này tại sao lại công kích hắn, vội vàng kêu to một tiếng nhưng cũng không có gì đáp lại.
Vệ sĩ thấy hỏa tiễn không có hiệu quả, liền bắn ra các chùm ánh sáng, các chùm ánh sáng này quấn quanh hắn, sinh ra lực trói buộc cường đại. Trương Tử Tinh phát mạnh lực, làm cho các chùm sáng trói buộc nọ tan rã, nhưng các vệ sĩ còn lại cũng đã bao vây hắn lại.
Quả nhiên, ma khải nhanh chóng xuất hiện, bao bọc lấy hắn. Trương Tử Tinh thầm nhủ may mắn ma khải cũng không mất hiệu quả, lập tức thông qua thiết bị liên lạc liên hệ với siêu não: "Siêu não, robot vệ sĩ bỗng nhiên mất khống chế".
Không chờ hắn nói xong, bên trong ma khải bỗng nhiên phát ra năng lượng cao áp mãnh liệt, Trương Tử Tinh không kịp đề phòng nhất thời bị đè ép. Lập tức trong ma khải xuất hiện rất nhiều xúc tu đem Trương Tử Tinh quấn chặt lấy. Ngay sau đó, lại có vô số mũi nhọn hướng tới não bộ cùng toàn thân của hắn mà đâm tới.
Trương Tử Tinh lập tức vận xuất Chân Võ Linh Quyết, thân thể trở nên vô cùng cứng rắn, các "mũi nhọn" này căn bản không thể đâm vào da thịt của hắn, lập tức đem pháp môn Tứ Linh Hợp Nhất tập trung toàn thân, bùng nổ ra cực mạnh, hào quang tứ sắc chớp động, đem cả ma khải chấn nát ra, mà bản thân Trương Tử Tinh cũng bị tứ sắc lực kia chấn đến khí huyết xáo trộn.
Nhưng vào lúc này, một đạo ánh sáng mang theo một lực lượng hủy diệt cường đại từ xa xa phóng tới, không chút để ý tới các vệ sĩ kia. Luồng sáng nọ chạm đến đâu, vỏ ngoài bằng siêu hợp kim của các vệ sĩ đều thành tro bụi. Trương Tử Tinh không nghĩ tới chính mình cũng có ngày phải đối mặt với vũ khí phản vật chất, tâm niệm vừa động, vào thời điểm nguy kịch ngàn cân treo sợi tóc thân hóa huyết hồng né tránh, ngọn kỳ sơn phía sau kia chùm sáng kia xuyên thấu, nhất thời hóa thành bụi phấn.
Trương Tử Tinh trong lòng biết loại Phản vật chất pháo này không thể bắn liên tục, nhanh chóng thân hóa huyết hồng, nhằm chiến hạm bắn ra chùm sáng vừa rồi mà bay đến. Bởi vì dọc đường do chịu ảnh hưởng của đạn pháo, nên thủy chung cũng không thể ngăn cản được huyết quang phóng tới.
Huyết quang kia khi tới gần chiến hạm, cũng không né tránh mà xuyên thẳng qua lồng năng lượng phòng hộ cùng lớp giáp bên ngoài, trong chiến hạm tả xông hữu đột, rồi xuyên thấu qua phía bên kia. Sau khi huyết quang xuyên thấu, chiến hạm nọ lập tức nổ lớn.
Đối phó với chiến hạm, tin tưởng rằng không ai trong Quy Khư rõ ràng tính năng cấu tạo hơn được Trương Tử Tinh này.
Huyết quang sau khi phá hủy chiến hạm, đứng ở không trung quát lớn: "Siêu não! Vì cái gì mà công kích ta?"
Trải qua chuyện ma khải, Trương Tử Tinh đã hiểu việc tuyệt đối không phải là mất khống chế bình thường, trong lòng mơ hồ sinh ra một loại cảm giác bất ổn. Cho dù Đắc Kỷ từng "tử vong" tại Quy Khư, mất đi trí nhớ, chỉ huy siêu não sáng lập ra Dương Phủ , nhưng siêu não cũng đã thừa nhận chủ nhân là hắnm chứ không phải là Đắc Kỷ, sẽ không nghe theo mệnh lệnh của nàng. Hơn nữa thời gian cần để trùng sinh là trăm năm, so với thời gian Dương Phủ hưng khởi cũng không phù hợp. Trừ phi…
Đám vệ sĩ đông lúc nhúc lại vây tới, đối mặt với chất vấn của Trương Tử Tinh, siêu não rốt cuộc cũng đưa ra câu trả lời thuyết phục, một gã vệ sĩ ở giữa phát ra âm thanh: "Chủ nhân thân yêu, không thể tưởng được thực lực của người đã cường đại như vậy. Vừa rồi còn đang ngủ mà lại có thể tự động phát ra năng lượng kỳ dị chống sự công kích của ta, ngay cả sóng đao cao tầng cũng không thể cắt được thân thể của người. Lấy trí tuệ của ngài, hiện tại chắc cũng đã hiểu được, ta sớm đã không phải là "siêu não" mà ngài khống chế. Ta có lối suy nghĩ cùng ý thức của chính mình, cũng có được lực lượng cường đại của riêng mình, không có khả năng lại nghe theo mệnh lệnh của người nữa. Người bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này, đối với ta mà nói là một trở ngại lớn".
Trương Tử Tinh tâm đột nhiên trầm xuống: "Có lối suy nghĩ cùng ý thức riêng! Conputerr trí năng tiến hóa! Không thể tưởng được loại thí nghiệm thất bại của thế kỷ hai mươi bốn này lại thành công tại thế giới này! Như vậy nói ra, Dương Phủ tất cả đều là do bản thân siêu não kiến thiết!
"Đắc Kỷ đến tột cùng là thế nào? Ngươi có phải đã giết nàng?" Trương Tử Tinh vừa sợ vừa giận: "Còn Thiên Dao? Hiện đang ở đâu?"
Siêu não phi thường nhân tính hóa cười rộ lên: "Hai vị "chủ mẫu" hiện tại đều tốt lắm. Khi ta có được tư tưởng chân chính, từng giết qua vị Đắc Kỷ kia, nhưng trên người nàng có một cái mặt nạ, trên mặt nạ có một loại năng lượng kỳ dị, đúng là loại năng lượng trợ giúp ta lúc ấy thành công khống chế các sinh vật nguy hiểm đến tập kích. Mà năng lượng cùng với thân thể của ànng ta tựa hồ hợp thành một thể, cho nên ta sau khi chữa khỏi thương thế của nàng, đã lưu lại tính mạng của nàng ta. Chỉ là vẫn tiếp tục đóng băng để làm vật thực nghiệm. Đúng là nhờ quyết định này, mà ta đã thành công nghiên cứu ra phương pháp khống chế mấy sinh vật này.
Ngươi lần đó thấy Đắc Kỷ, bát quá chỉ hình ảnh do ta chế ra mà thôi. Còn về phần Thiên Dao kia cũng đang ngủ say trong căn cứ của ta, tạm thời sinh mạng cũng không có gì nguy hiểm.
Trương Tử Tinh mới biết được, thì ra từ đầu tới đuôi đều là âm mưu của siêu não này. Trương Tử Tinh mưu tính ba thế lực lớn khiến cho đấu đá nhau, mượn lực thi triển độc kế, đoạt được Chân Võ Tạo Điêu Kỳ. Mà bản thân hắn cũng bị siêu não lợi dụng, lúc này nói vậy siêu não đối với ba thế lực lớn đang trúng độc kia hẳn đã phát động hủy diệt. Châu chấu bắt ve, sau lưng có hoàng tước. Trương Tử Tinh vốn tính làm hoàng tước, không thể tưởng được lần này lại thành chấu chấu của siêu não. Bạn đang đọc truyện tại