Lúc Hạo Thiên cùng Dao Trì mang Đả Thần Tiên đến nơi, Trương Tử Tinh đã mang Thiên Dao rời khỏi ám ngục. Bởi vì tại trung ương thiên rộng lớn vô cùng, còn có vô số tiên sơn, Hạo Thiên và Kim Mẫu lại mất đi hơn một nửa thiên vị lực nên lúc này không thể cảm ứng được phương hướng mà Trương Tử Tinh vừa rời đi.
Dao Trì giận dữ dò xét xung quanh, còn Hạo Thiên lại đang lo lắng việc khác. Nếu Tiêu Dao Tử có thể vô thanh vô tức lẻn vào đây, nói như thế không chừng hai tên Khổng Tuyên, Hình Thiên cũng đang ở trung ương thiên rồi!
Huống chi Khổng Tuyên và Hình Thiên cùng Tiêu Dao Tử bất đồng, cả hai căn bản là không sợ Đả Thần Tiên. Nếu hai người này tại thời điểm then chốt lúc bố trí đại yên tuyệt trận mà đánh lén, hậu quả hắn không dám nghĩ đến.
Dao Trì nghe Hạo Thiên nói thế, trong lòng cũng không yên: trên thực tế, với tu vi của Tiêu Dao Tử mà lẻn vào đây, bọn thiên binh thiên tướng kia đừng nói việc biết được, cho dù có thể ngẫu nhiên phát hiện được tung tích cũng vô pháp ngăn cản được hắn.
Việc cấp bách hiện giờ vẫn là gia trì phòng ngự tại Lăng Tiêu Thiên phủ đồng thời mau chóng bố trì Đại yên tuyệt trận phòng ngừa vạn nhất.
Kỳ thật hai người cũng không biết ước định giữa Trương Tử Tinh và Dương Tiễn, tiếp tục khẩn trương một hồi.
Trương Tử Tinh rời khỏi ám ngục cũng không dám ngừng lại, thu hồi Càn Khôn Đỉnh rồi không tiếc hao tổn nguyên khí thi triển Xích Huyết Độn Thuật mang Thiên Dao một đường chạy như điên. Sau khi thoát li Dao Trì, hắn mới dần buông lỏng một chút, ẩn độn thân hình rồi tìm một tòa tiên sơn vắng vẻ hạ xuống.
Trong lúc phi hành hắn luôn dùng tiên lực bảo hộ Thiên Dao để tránh nàng bị ảnh hưởng bởi Xích Huyết Độn Thuật. Thiên Dao cảm nhận được sự lo lắng của hắn, khóe miệng hơi lộ vẻ cười.
- Có lẽ đây là duyên phận, cho dù ngắn ngủi giây lát nhưng cũng đủ rồi…
Yêu một người chỉ cần vài khắc, nhưng nếu muốn quên hắn, một năm, ngàn năm hay cả đời nàng cũng không quên được.
Đời người có hạn, cho dù suốt đời không quên cũng bất quá là trăm năm mà thôi, so với Thiên Dao có cuộc sống vô tận mà nói, loại chấp niệm này của nàng chỉ sợ sẽ kéo dài mãi.. vạn năm, hay mười vạn năm, hay bao nhiêu lâu nữa?
Trương Tử Tinh nhờ Côn Lôn Kính mà nghe được câu này, lúc đó đã khắc sâu nó vào lòng, cũng đã âm thầm thề, nhất định phải biến "giây lát" thành "Vĩnh hằng".
Hắn suýt mất nàng, nhưng thật may mắn cũng chỉ là "suýt", lúc này việc hắn phải làm chính là thay đổi số mệnh bi ai của Thiên Dao, cũng như thay đổi số mệnh của Tiêu Dao Tử hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại