Trường Nhĩ Định Quang Tiên gần đây tâm tình tương đối không tốt, hắn vốn là một trong hai môn nhân được Thông Thiên giáo chủ tuyệt đối tín nhiệm, gần đây không biết vì sao lại cùng Thông Thiên giáo chủ bất hòa, thậm chí còn bị " cho xuống cấp" đếnVạn Tiên Trận chịu sai khiến. Bình thường đối với môn nhân Triệt giáo mà nói, có thể được chọn làm thành thành viên của Vạn tiên trận đã là một chuyện thập phần vinh quang. Đầu tiên là có thể vì Triệt giáo xuất lực, thứ hai có thể dễ dàng có cơ hội thành danh, nhưng đối với Trường Nhĩ Định Quang Tiên mà nói điều này chính là một sự nhục nhã. Hắn tự nghĩ bản thân cùng Kim Linh, Quy Linh thánh mẫu, Ô Vân tiên đều ngang nhau, trở thành chủ trận hoặc nhân vật mấu chốt, không chỉ có thể chứng tỏ địa vị mà còn tuyệt đối an toàn. Bây giờ phải vào trong trận chiến đấu, khó tránh khỏi trở thành mục tiêu bị địch tấn công, hơn nữa vì phải giữ bí mật nên thành viên trong trận không thể hiểu rõ được ảo diệu của trận pháp, giống như bị "Coi thường" khiến hắn trong lòng có sự bất mãn là chuyện đương nhiên.
Trường Nhĩ Định Quang tiên là người tin tức linh thông( ở đây có lẽ là nhiều chuyện ), hắn nghe loáng thoáng mình bị đối đãi như thế chính vì tên Tiêu Dao Tử kia nói gì đó trước mặt chưởng giáo thánh nhân nhưng cụ thể là gì thì không rõ lắm. Nghĩ đến đây, trong lòng Trường Nhĩ Định Quang Tiên không khỏi căm phẫn: Tên Tiêu Dao Tử kia là gì chứ, cho dù có chút ít tu vi bất quá cũng là người ngoại giáo thôi, vì sao lại được thánh nhân tín nhiệm như thế. Hơn nữa mình với hắn không oán không thù, cho dù có đố kị thì cũng để trong lòng thôi, cớ gì lại đâm sau lưng mình. ( tên này ngây thơ cụ ). Trường Nhĩ Định Quang Tiên tuy rằng buồn bực nhưng cũng chỉ có thể nghe theo sai khiến, ngoài Vạn Tiên trận lấy pháp bảo Đoạt Phách Phiến (quạt) làm Đoạt Phách trận, làm một hơi bốn tên Tây Phương giáo vào thí trận, cuối cùng thở ra một hơi ác khí, cuối cùng cũng được Triệu Công Minh truyền lời khen thưởng của Thông Thiên giáo chủ, trong lòng có chút thoải mái.
Tiếp theo lại đụng sấm trận "Bất trường nhãn", trong lòng hắn cố ý muốn diệt thêm vài trận nữa, lộ vẻ ta đây. Trường Nhĩ Định Quang Tiên nghe bốn người nọ nói tên trận là Sấm trận, trong lòng có chút khẩn trương, đến khi nhìn thấy Kim Quang tiên, Linh Nha tiên cùng Cầu Thủ tiên vào trận, không khỏi chửi um lên: "Các ngươi đúng là bọn phản giáo nghịch đồ lại còn vô sỉ, hôm nay lại cả gan đến phá Đoạt Phách Trận của ta, còn không mau đưa tay chịu trói".
Bọn Kim Quang tiên ba người nghe Trường Nhĩ Định Quang tiên mắng, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, không nói gì mà chỉ chống đỡ. Vân Trung tử cười nói: " Tất cả đều là do thiên đạo, Kim Quan tiên ba vị cùng Tây thổ hữu duyên, thuận thiên đạo mà làm, đạo hữu sao lại không hiểu. Hôm nay bốn người bọn ta vì phá trận mà tới, dùng tu vi cao thấp mà định đoạt, cần gì lắm lời ?"
Trường Nhĩ Định Quang tiên biết bọn Kim Quang tiên lợi hại, hơn nữa còn có Vân Trung tử cũng là tiên nhân nổi danh ở Xiển giáo, liền không dám chậm trễ, chỉ huy ba tên đồng môn cầm phiến, theo phương vị tam tài, nhanh chóng đem bọn Vân Trung tử bao vây. Trường Nhĩ Định Quang Tiên cũng không phải chỉ có hư danh, hắn tu hành vạn năm, đạo hạnh thâm sâu. Ngày thường tinh thông các loại pháp bảo về phiến, hiện giờ cùng ba đồng môn Dương Nghĩa, Lưu Phong, Tằng Giản phối hợp, tam hồn phiến trong tay họ đều do hắn tế luyện mà thành. "Tam hồn phiến" phân biệt gồm Mê hồn phiến, Đãng hồn phiến, Khóa hồn phiến, tác dụng gồm: mê hoặc, chấn động và cầm cố tiên thức, đều có công dụng kì diệu, thuộc loại pháp bảo công kích tinh thần, tác dụng chủ yếu là phụ trợ, mà Trường Nhĩ Định Quang Tiên trong tay sử Đoạt phách phiến có diệu dụng phá hủy tiên thức và tiên thể. Ở trận trước bốn tên giáo nhân Tây Phương giáo cũng chết trên tay Đoạt Phách phiến này. Dương Nghĩa, Lưu Phong, Tằng Giản từng được Trường Nhĩ Định Quang Tiên báo trước, bốn người bên kia cực kì lợi hại nên cũng không sử kiếm cận chiến mà trực tiếp thi triển Tam hồn phiên. Đầu tiên, Dương Nghĩa lay động Mê Hồn phiến, tứ tiên chỉ cảm thấy tâm thần dao động vô pháp tập trung, lập tức Lưu Phong lay động Đãng Hồn phiến, tứ tiên lại cảm thấy trong tiên thức có mười con yêu quái xuất hiện khắp nơi muốn phá thể chui ra, đến khi Tằng Giản thi triển Khóa Hồn phiến, tiên thức như thoát li cùng tiên thể, toàn thân không thể di động đừng nói chi là thi pháp. Trường Nhĩ Định Quang Tiên cười ha hả thầm nghĩ, hôm nay nếu có thể vừa tiêu diệt ba tên phản đồ cùng tên kim tiên Xiển giáo Vân Trung Tử thì thật là lập công lớn, không chỉ được đồng môn hâm mộ, có khi Thông Thiên giáo chủ sẽ xem lại, không chừng còn ủy thác trọng trách quan trọng, có khi lúc trận thế biến đổi hắn lại trở thành một trong các chủ trì giả trong Vạn Tiên trận không biết chừng. Nghĩ thì nghĩ, tay Trường Nhĩ Định Quang Tiên cũng không chậm mở Đoạt Phách phiến ra, một đoàn hắc khí từ giữa cuốn lấy tứ tiên. Hắc khí này có thể tùy tâm ý mà biến hóa, hoặc có thể cướp lấy nguyên thần hồn phách hoặc có thể đem ăn mòn tiên thể, hiệu dụng rất cao.
Nhưng đúng lúc đó, tứ tiên nhìn đang bị tam hồn phiến khống chế bỗng nhiên quang mang đại thịnh, Kim Quang tiên ba người trên người hiện ra pháp thân. Kim Quang tiên là kim mao, hình dáng như ngựa, khắp xung quanh là hỏa diễm bao bọc. Linh Nha tiên là một con Bạch Tượng ( voi trắng), ngà dài như móc câu, thân sáng như ngọc, bạch quang lóng lánh.Còn lại là Cầu thủ Tiên hóa thành thanh sư ( sư tử màu xanh), không giận mà uy, kim quang rạng ngời. Vân Trung Tử thi triển lại là thần thông phòng ngự độc môn của Xiển giáo: Khánh vân liên hoa. Loại thần thông này nguyên bản do Nguyên Thủy Thiên Tôn theo tư chất của mười hai kim tiên mà cấp cho, hiện tại đúng là hết sức đắc dụng, lại thêm Vân Trung Tử đạo tâm vững chắc, trước kia lại không bị Nhiên Đăng đạo nhân mê hoặc nên mới được truyền thụ. Tứ tiên đều hiện ra thần thông hộ thân, tam hồn phiến nhất thời mất đi hiệu quả, mà hắc khí ở Đoạt Phách phiến kia trong lúc bốn người phòng bị chu toàn cũng không thể phát huy hiệu lực. Kim Quang tiên, Linh Nha tiên cùng Cầu thủ tiên vừa đầu nhập Tây Phương giáo không lâu đã có thể thi triển ra pháp thân thần thông như thế đã ngoài ý liệu của Trường Nhĩ Định Quang Tiên, hắn lại nhanh chóng rung động Đoạt Hồn phiến biến thành lực ăn mòn nhưng vẫn như trước không thể thực hiện được. Hắn bất chấp ba người Dương Nghĩa, Lưu Phong, Tằng Giản, niệm chú ngữ đem tam hồn phiến thu lại, cùng Đoạt Phách phiến hợp nhất, trở thành Phệ hồn đoạt phách phiến.
Vân Trung Tử cảm giác từ Phệ hồn đoạt phách phiên kia truyền lại tà khí mãnh liệt, trong lòng biết không thể để Trường Nhĩ Định Quang Tiên thi pháp hoàn toàn, âm thầm xuất ra pháp bảo vừa tế luyện Trấn yêu trạc đánh vào trước mặt Trường Nhĩ Định Quang Tiên. Phát đánh này không nhẹ chút nào, đánh cho hắn mắt thấy sao bay tung tóe, ôm ngực lảo đảo thối lui, Phệ Hồn Đoạt Phách phiến cũng rớt xuống. Dương Nghĩa, Lưu Phong, Tằng Giản thấy tình thế không ổn, cầm trường kiếm hướng Vân Trung Tử đánh tới. Kim Quang tiên tự biết không thể khoanh tay đứng nhìn, lập tức xuất ra pháp bảo hình bàn tay, đón gió bay đến lại hóa lớn ra đem Dương Nghĩa khóa chặt lại. Pháp thân sư tử lông xanh của Cầu Thủ tiên hướng Lưu Phong gầm nhẹ một tiếng, một cỗ lực lượng kì dị vô thanh vô tức cuốn tới. Lưu Phong thân hình đột nhiên đình trệ một lúc, hai tay vứt kiếm ôm đầu lộ ra thần sắc thống khổ, cả thân người lắc lư, cuối cùng ngã lăn ra đất. Linh Nha tiên trong lòng còn do dự nên chậm nửa nhịp, bị Tằng Giản lướt qua đánh thẳng đến Vân Trung Tử. Vân Trung Tử sớm đã có phòng bị, trong tay hiện lên một vật đem Tằng Giản vây quanh. Hóa ra pháp bảo này là tám cây cột, mỗI cây cao ba trượng hơn, mỗi cây ấn đúng vào một phương vị bát quái. Bên trong mỗi trụ hiện ra bốn mươi chín con hỏa long, lửa bay đầy trời. Đây đúng là pháp bảo trong nguyên tác đã thiêu cháy Văn Trọng: Thông Thiên Thần Hỏa Trụ. Tằng Giản bị tám cây cột kia vây khốn, phảng phất như lạc vào một hỏa diễm mê cung, tiến thoái lưỡng nan. Tằng Giản tu vi cũng không kém, niệm động tị hỏa bí quyết ( thuật trị lửa), muốn tìm được đường ra. Quyết này ban đầu còn có hiệu quả, dần sau công hiệu ngày càng kém, khiến hắn như kiến bò trên chảo nóng. Vân Trung Tử thúc dục Ngọc Thanh Thần Lôi, xung quanh phát ra tiếng sét, kết hợp với thế lửa hung mãnh, tị hỏa bí quyết của Tằng Giản mất đi hiệu lực, hắn chịu không nổi, hét lên một tiếng hóa thành tro bụi. Kim Quang tiên ba người thấy thế ngầm thở dài.
Bên kia Trường Nhĩ Định Quang Tiên vừa khôi phục lại, bất chấp Lưu Phong cùng Dương Nghĩa đang gặp nguy xoay người bỏ chạy lại bị Trấn Yêu Trạc đánh ngã đồng thời bên người xuất hiện tám cột trụ. Trường Nhĩ Định Quang Tiên vừa trông thấy một màn chết thảm của Tằng Giản, biết pháp bảo này hung mãnh vô cùng, trong lòng khiếp đảm. Trong lúc sống chết trước mắt, hắn cũng bất chấp thể diện cùng Dương Nghĩa hai người còn lại vội vàng hét lớn: "Đạo hữu hạ thủ lưu tình, ta có việc muốn nói!"
Vân Trung Tử lúc trước cũng đã nhiều lần chứng kiến ở Vạn Tiên Trận không ít trận đánh, khẳng khái chịu chết có, đồng quy vu tận có, bỏ chạy không kịp bị giết cũng có, nhưng ngoài sự kiện "Sự sỉ nhục của Xiển giáo" Kiền Khôn lúc trước, đây vẫn là lần đầu tiên thấy người Triệt Giáo đến trước trận xin tha mạng.
Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, Vân Trung Tử bấm một lóng tay lập tức đám hỏa long trong Thông Thiên Thần Hỏa Trụ hiện ra, Trường Nhĩ Định Quang tiên sợ đến mức đũng quần thấy ươn ướt vội hét lớn: "Ta xưa nay ngưỡng mộ thanh danh quý giáo, nếu tha mạng cho ta, ta sẽ tiết lộ bí mật của Triệt giáo thánh nhân."
Dương Nghĩa và Lưu Phong lúc này đã bị bắt giữ, trông thấy Trường Nhĩ Định Quang Tiên vì sợ chết mà phản bội sư môn, không kềm được chửi ầm lên. Kim Quang, Linh Nha, Cầu Thủ tiên nghĩ đến lúc vừa vào trận Trường Nhĩ Định Quang tiên hiên ngang lẫm liệt mắng ba người là phản đồ vô sỉ, bây giờ lại vì mạng sống mà bán đứng sư môn, không khỏi dâng lên ý khinh bỉ mãnh liệt.
Kim Quang tiên đối với Trường Nhĩ Định Quang tiên cực kì miệt thị nói: "Tên này gian xảo khôn lường, chỉ sợ là trá hàng, đạo huynh cẩn thận kẻo mắc mưu, nên giết đi diệt trừ hậu hoạn thì hơn."
Bên kia Linh Nha cùng Cầu Thủ tiên cùng Kim Quang bên này kỳ thật đối với Triệt giáo đều áy náy, không muốn Trường Nhĩ Định Quang Tiên tiết lộ những bí mật trọng yếu.
Vân Trung tử nhíu nhíu mày, âm thầm suy tính: "Lúc trước Xiển giáo diệt trừ Kiều Khôn kia vẫn là một sự sỉ nhục, bây giờ đem tên Trường Nhĩ này mang về cũng cho đồng đạo biết Triệt giáo là như thế nào, đồng thời cũng biểu hiện thái độ rộng lượng: Triển giáo các ngươi người đầu hàng thì đuổi tận giết tuyệt, Xiển giáo ta lại nguyện ý thu nhận người thua, sẽ thấy được khí độ hai bên cao thấp khác nhau lại có thể đả kích được sĩ khí bên trong Vạn Tiên trận. Nếu Trường Nhĩ biết cách phá trận thì xem như là thu hoạch ngoài ý muốn".
Sau khi suy nghĩ xong, Vân Trung Tủ thu hồi Thông Thiên Thần Hỏa Trụ, lấy khổn yêu liên trói Trường Nhĩ lại, Trường Nhĩ sau khi bị Trấn Yêu Trạc đánh trọng thương, cảm thấy khó có thể phản kháng, lại một lòng muốn bảo tồn tính mạng nên đành thúc thủ chịu trói. Dương Nghĩa cùng Lưu Phong cũng bị bắt giữ, tứ tiên sau khi phá Đoạt Phách trận liền trở về hậu doanh.
Nam Cực Tiên Ông nghe nói việc của Trường Nhĩ liền khen Vân Trung Tử xử lý khéo léo. Vì lúc này đông người không tiện thẩm vấn nên cũng chỉ đành đưa Trường Nhỉ thị chúng. Quả nhiên khi chúng tiên nhìn thấy Triệt giáo cũng có phản đồ đều khinh bỉ, mà lúc ấy "Sự sỉ nhục Kiền Khôn" cũng nhạt đi không ít. Còn Dương Nghĩa cùng Lưu Phong kiên quyết thà chết không hàng bị Nam Cực Tiên Ông dùng Ngũ Hỏa Thất Linh Phiến chém thành hai mảnh. Nhìn phương pháp giết gà dọa khỉ này, Trường Nhĩ càng thêm sợ, thầm nghĩ tuy bị khinh bỉ nhưng vẫn còn hơn Dương Nghĩa, Lưu Phong chết oan. Sau đó sẽ tìm cách lưu cái mạng nhỏ tại nơi này.
Lúc này hai phái lại tái hội Tru Tiên Trận, trừ vài trận nhỏ ở ngoài, tình thế là vẫn như cũ, vô kế khả thi, ba lượt phái người tra xét chủ trận bên kia đều là toàn quân bị diệt, mà tình báo thu hoạch được vẫn như cũ không thể là chỗ dựa lâu dài. Cũng may lần này hai giáo chủ đã có phân phó: lấy việc thăm dò hư thật là chính, không được quá nôn nóng, sau đó tập trung lực lượng một kích toàn lực. Nam Cực Tiên Ông cùng Nhiên Đăng đạo nhân thương nghị một hồi, vẫn quyết định là chờ tin báo về.
Nam Cực Tiên Ông cùng Vân Trung Tử áp giải Trường Nhĩ vào Ngọc Hư cung, nói đến phá Đoạt phách trận, Nguyên Thủy Thiên tôn cũng phi thường hài lòng với cách xử lí của Vân Trung tử, ban thưởng tiên đan pháp bảo, để khích lệ.
Nam Cực Tiên Ông nói: "Đệ tử trên đường đi có tra hỏi Trường Nhỉ thực hư. Nhưng hắn cũng không nói rõ, chỉ nói muốn gặp thánh nhân Xiển giáo tự mình bẩm cáo. Vì thế đệ tử đã mang hắn vào cung, hiện đang để Bạch Hạc Đồng Tử trông coi."
Nguyên Thủy Thiên Tôn gật gật đầu, truyền Vân Trung Tử về Chung Nam sơn tĩnh dưỡng, sau đó cho gọi Bạch Hạc Đồng tử áp giải Trường Nhĩ vào Ngọc Hư Cung.
Trường Nhĩ mặc dù đã được giải trừ khổn yêu liên nhưng khi đốI mặt với Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng tự nhiên là không dám có một tý ý niệm chạy trốn nào trong đầu. Hắn quỳ xuống hành lễ: "Đệ tử bái kiến nhị sư bá, chúc thánh nhân thánh thọ vô cương."
Nguyên Thủy Thiên Tôn thản nhiên nói: "Hiện giờ sát kiếp đã đến, ta với thầy ngươi đã vào thế thủy hỏa khó dung, vô luận là đệ tử ai, nếu ứng với sát kiếp thì ta cũng mặc. Ngươi có chuyện gì cần bẩm hãy mau nói, nếu quả thật là người hữu duyên sẽ tự bảo tồn được tính mạng".
Trường Nhĩ liền nói: "Đệ tử với thanh chính chi đạo của nhị sư bá sớm đã ngưỡng mộ, hôm nay nhờ vào cơ duyên, nguyện nhận làm môn hạ, xin nghe thánh dụ."
Nam Cực Tiên Ông quát nói: "Chớ có được voi lại đòi tiên. Chưởng giáo thánh nhân đã có nói: mau mau bẩm cáo, nếu có nữa phần giả dối lập tức hình thần câu diệt."
Trường Nhĩ giật mình vội nói: "Khởi bẩm thánh nhân, đệ tử thật sự có tin tức. Tiêu Dao Tử cùng nhiều môn hạ Bích Du cung có giao tình, lại nhiều lần được gia sư triệu kiến, chắc chắn là có mưu đồ."
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe đến tên Tiêu Dao Tử, ánh mắt chợt lóe,nhíu mày nói: "Tiêu Dao Tử cùng Triệt giáo quan hệ thân mật ta đã sớm biết, ngay cả tam nữ Tam Tiên đảo đều được sư phụ ngươi hứa gả cho hắn, chẳng lẽ ngươi lại bẩm báo việc này?"
Trường Nhĩ nghĩ thầm việc hôm nay mình bị bắt tất cả là do một tay Tiêu Dao Tử gây nên, trong lòng đối với hắn hận thấu xương, lại biết Tiêu Dao Tử cùng Xiển giáo có cừu oán, ý đồ mượn tay Nguyên Thủy Thiên Tôn trả thù, nào biết Nguyên Thủy so với hắn còn biết nhiều hơn, nghe giọng nói khinh thường của Nguyên Thủy, hắn liền cảm thấy thất kinh, lại nói việc của đồng môn với Tiêu Dao Tử đã thấy sắc mặt Nguyên Thủy trầm xuống, hiển nhiên đúng là hắn không có hứng thú trong lòng không khỏi khẩn trương, trước ngực mồ hôi lạnh sũng.
Nam Cực Tiên Ông không kiên nhẫn được như thế, quát: "Thật là lớn gan! Hay là ngươi dám trêu đùa thánh nhân bản giáo?Ngươi hãy thành thật khai báo, có hay không phương pháp phá Vạn Tiên trận?"
Trường Nhĩ cười khổ nói: "Ta đã mất tín nhiệm của chưởng giáo sư tôn, bị điều xuống lâm trận nên cũng không biết được bí mật của chủ trận, nếu không ta há lại bị Vân Trung Tử đạo hữu bắt dễ dàng thế sao?"
Nam Cực Tiên Ông cười lạnh: "Đã như thế, lưu ngươi lại làm gì ?"
Trường Nhĩ nghe ra sát ý trong giọng nói của Nam Cực Tiên ông, hoảng sợ vô cùng, vội vàng đem nội sự Bích Du cung nhớ lại, tìm chuyện trọng yếu nhất nói ra, mong muốn Nguyên Thủy tìm được sự tình hứng thú nhưng Nguyên thủy sắc mặt trước sau đề giữ vẻ âm trầm, bất động thanh sắc.
Nam Cực Tiên Ông vốn định lần này bắt giữ Trường Nhĩ có thể biết được ảo diệu bên trong Vạn Tiên trận, lập công đầu trong việc phá trận, Nguyên Thủy sẽ không truy cứu hắn chuyện chỉ huy bất lực, không thể đắc thủ trận hư thực chi quá, lại còn được khen ngợi một phen. Nhưng hiện giờ nghe Trường Nhĩ nói linh tinh nãy giờ nhưng đối với chủ trận không biết gì cả, không khỏi lửa giận bốc cao, đang muốn hướng Nguyên Thủy đưa hắn vào chỗ chết, không ngờ Nguyên Thủy vốn bất động thanh sắc lại khẽ nhúc nhích, mở miệng hỏi: "Ngươi vừa mới nói, Hỏa Vân động Tam Hoàng đang ở tại Bích Du cung?"
Trường Nhĩ Định Quang Tiên vừa nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn đối với việc này có hứng thủ, giống như chết đuối vớ được cọc, vội vàng nói: "Tam Hoàng đúng là có làm khách ở Bích Du cung, dường như có cùng đại sư huynh Đa Bảo đạo nhân ra ngoài một thời gian, cũng không biết đi đến nơi nào, sau đó lại phản hồi Bích Du cung, hiện nay không rõ đang hạ lạc ở đâu."
"Cùng Đa Bảo Đạo Nhân ra ngoài một đoạn thời gian?" Nguyên Thủy Thiên tôn nghĩ đến việc từng nghe Tây Phương giáo chủ Tiếp Dẫn nói về lúc cùng Tiêu Dao Tử đánh cược, mất đi lục phẩm liên thai trong lòng khẽ động: "Chẳng lẽ Tiêu Dao Tử cùng Tam Hoàng cùng một duộc, đánh cược lấy từ Tây Phương giáo một bộ phận tiên thiên kỳ vật, còn chủ nhân của Oa Hoàng Cung cũng giữ một bộ phận. Mà với thực lực Tam Hoàng còn cùng Đa Bảo đồng hành, chẳng lẽ nơi ba người cùng Đa Bảo đi là bí địa của thánh nhân. Hơn nữa nơi đó có bộ phận cuối cùng của"Nó", chẳng lẽ…"
"Kỳ quái ở chỗ, sau khi Đa Bảo đạo nhân trở về, gia sư liền đem nơi đó liệt vào hàng cấm địa trong cung, trừ Đa Bảo Đạo Nhân cùng Vô Đương thánh mẫu, còn lại không ai được phép tiến nhập." Trường Nhĩ Định Quang Tiên giỏi về việc xem lời đoán ý ( nịnh bợ đây mà, thằng này làm quan thì … ), nhìn ra Nguyên Thủy Thiên Tôn đối với việc Tam Hoàng quả nhiên có hứng thú, lúc này tất cả những gì mình biết từ chân tơ kẽ tóc đều nhất nhất nói ra.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe xong, gật đầu nói: "Quả nhiên ngươi có vài phần thành tâm, hôm nay ta tạm tha cho ngươi."
Trường Nhĩ Định Quang Tiên, như trút bỏ được gánh nặng sợ hãi, lại xin được tham gia Xiển giáo, hắn trong lòng hiểu rõ ràng: "Nếu bây giờ không tìm được một điểm tựa vững chắc, cho dù trước mắt có thể bảo toàn được tính mạng thì tương lai cũng bị nghìn vạn đồng môn Triệt giáo đuổi giết". Nguồn truyện: