Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 411: Ngoài ý muốn! nữ nhân không phải là Đắc Kỷ

Trước Sau

break
Bởi vì biểu hiện bên ngoài của Phong Liêm là không hợp với Dương Nhâm, hơn nữa đều là người tu luyện, cùng Khương Tử Nha có tiếng nói chung, cho nên dù Phong Liêm không có ý tiếp cận, hai người vẫn thành lập mối quan hệ tốt đẹp, thường xuyên ở cùng một chỗ cao hứng đàm luận, uống rượu luận thế.

Trí tuệ cùng kiến thức của Phong Liêm tiên sinh làm cho Khương Tử Nha khâm phục không thôi, mà lại không màng danh lợi, không muốn làm quan, đạo đức tốt làm cho hắn có chút mặc cảm, nhất thời kết bạn tri kỉ.

Sau lưng, Phong Liêm lại bí mật báo lại nhất cử nhất động của Khương Tử Nha cho Cơ Phát, do đó vị Chu Vũ vương này càng thêm tín nhiệm đối với hắn: một trí tuệ mưu trí, tài cán siêu phàm, không có dã tâm lại trung thành tận tuỵ với vua, là người mà mỗi một vị quân vương đều mơ ước.

Đối với việc này, Trương Tử Tinh cũng chỉ có thể bày tỏ vẻ tán thưởng từ tận đáy lòng: không hổ là người nhiều mưu trí và thủ đoạn nhất dưới trướng Xi Vưu năm đó, đã đùa bỡn quân thần Tây Chu ra trong lòng bàn tay mình. Năm đó, nếu không có Hình Thiên khuyên bảo mình và thi triển vô thượng ma thể, thì cũng sẽ không thể bắt người này thật tâm hàng phục.

Việc tiếng đàn từ đầu đến cuối là như vậy: Mấy ngày trước, một lần, Phong Liêm cùng với Khương Tử Nha ngồi uống rượu ở phủ thừa tướng, ngẫu nhiên nghe được tiếng đàn của Ấp Khương. Phong Liêm từng nghe danh tài đánh đàn của Ấp Khương, hiện giờ nghe thấy, tiếng đàn kia quả thật dễ nghe vô cùng, tựa như thanh âm của thiên nhiên vậy.

Phong Liêm xưa nay vốn cẩn thận, cực kì coi trọng tiểu tiết, linh cơ vừa động, lúc này dùng "Pháp Bảo." của Trương Tử Tinh tặng cho hắn mà vụng trộm thu một đoạn ngắn tiếng đàn vào. Sau khi trở về, Phong Liêm tìm tới " Con gái" Phong Đản yêu thích cầm nghệ, kiểm nghiệm cẩn thận, xác định đoạn tiếng đàn này cũng không phải là loại nhạc lưu truyền trong thời đại này, cũng không phải là một điệu nhạc trong Đại Thương nhạc thiên ( các bản nhạc của Đại Thương). Đề phòng bất trắc, Phong Liêm vẫn báo cáo cho Trương Tử Tinh. Dưới sự chỉ đạo của Trương Tử Tinh, Phong Liêm truyền đoạn thanh âm thu được kia thông qua "Pháp Bảo".

Trương Tử Tinh sau khi tiếp nhận tiếng đàn, nhấn nút phát ra tín hiệu, nhất thời tiếng đàn du dương phát ra, tuy rằng hiệu quả thu âm không được tốt lắm, nhưng Trương Tử Tinh lại nghe thấy tiếng đàn quen thuộc. Quả nhiên theo như lời Phong Liêm đã nói, đoạn cầm khúc này đều không phải là các khúc nhạc lưu truyền đương thời hoặc trong dàn nhạc của Đại Thương Nhạc Thiên. Trong Nhạc Thiên phần lớn các bản nhạc là sau đời xuân thu, chiến quốc, mà khúc nhạc này còn sau hơn tới mấy trăm năm.

Bản "Tọa sầu" này là một trong "Thái thị ngũ lộng" do Thái Ung sáng tác những năm cuối Đông Hán, cùng với "Kê thị tứ lộng" của Kê Khang thời Ngụy Tấn, được Tùy Dương Đế đời sau xưng là "Cửu lộng", thậm chí còn coi là một trong những điều kiện khi thi cử sau này.

Đoạn cầm khúc này, năm đó Đắc Kỷ cùng Thương Thanh Quân vì "tranh thủ tình cảm" hai người đều học được. Rồi sau đó Trương Tử Tinh ở Phượng Hoàng Sơn lúc "câu dẫn" Long Cát cũng đã dùng, Bích Vân đồng nhi khen không dứt miệng đối với khúc nhạc này, nhưng cuối cùng nói như rồng leo, làm như mèo mửa (ý nói nói nhiều mà làm không được) mà người học được cuối cùng vẫn là Long Cát công chúa.

Trừ lần đó ra, khúc nhạc Toạ Sầu này vẫn chưa hiển lộ trước mắt người khác. Nghĩ tới đây, Trương Tử Tinh liền khó có thể an toạ, chẳng lẽ thật sự là Đắc Kỷ.

Lần này đi Bích Du Cung, Trương Tử Tinh gặp được Tam Hoàng. Theo như Phục Hi nói, từ lần trước chịu uỷ thác của hắn, đi Oa hoàng cung một chuyến. Thì ra Đắc Kỷ là bị Nữ Oa nương nương triệu hồi về, còn bị trách phạt. Nguyên nhân là do nhiệm vụ gặp bất lợi. Xem ra nể mặt Phục Hi đã được miễn trách phạt, còn nhận là kí danh đệ tử, Nhưng như thế nào lại đi Tây Chu? Còn giả trang hấp dẫn Cơ Phát?

Là chủ ý của Nữ Oa sao? Vẫn là phương pháp của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn sao? Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cùng Oa hoàng cung cùng một chiến tuyến khi nào?

Nếu là Đắc Kỷ trong nguyên tác, Trương Tử Tinh chỉ biết vui mừng khi thấy người gặp hoạ, nhưng Đắc Kỷ hiện giờ lại khác. Nữ tử này cũng chiếm cứ một chút ít tình cảm nhỏ nhoi trong lòng hắn. Bất kể là nàng yêu thương Tiêu Dao Tử hay là vì cảm kích, áy náy mà tiếp đón thiên tử, đều là cùng một người nam nhân là hắn. Kì thật, nàng cũng chỉ là một con cờ đáng thương hại, có tâm kháng lại, nhưng lại lực bất tòng tâm. Nói đến đây, Đắc Kỷ cũng quả thật chưa có phạm một lỗi nặng thật sự nào. Nhất là sau đó, còn chủ động tiến nhập lãnh cung, cái này khác hoàn toàn so với nguyên tác. Có lẽ, loại thái độ tiêu cực này đã biến thành một loại phản kháng của nàng đối với Nữ Oa nương nương rồi.

Mặc kệ như thế nào, Trương Tử Tinh cũng tuyệt đối không thể ngồi nhìn Đắc Kỷ lại trở thành vật hy sinh, cũng tuyệt đối không cho phép nữ nhân của mình bị nam nhân khác chiếm giữ! Theo báo cáo của Phong Liêm, trước mắt Cơ Phát theo đuổi vẫn không có kết quả. Cho nên việc này không thể chậm trễ, lập tức đưa người đi Tây Kỳ. Nguyên kế hoạch của hắn là lo lắng an toàn, làm cho Đắc Kỷ ở lại Oa Hoàng Cung, đợi sau này lấy địa vị người thắng lợi đưa việc này tới Nữ Oa nương nương, hoặc là cầu Phục Hi hỗ trợ. Nhưng hiện giờ xem ra, thế cờ đã bị đảo ngược rồi.

Lần này cho dù không nghĩ tới Đắc Kỷ sẽ thẳng thắn nói ra hết thảy, cũng phải đem nàng trở về, tuyệt đối không thể để nàng ở lại cái chỗ nước sôi lửa bỏng kia.

Mấy ngày sau. Phủ thừa tướng Tây Kỳ, Vũ vương Cơ Phát đi ra từ cổng lớn, Thừa tướng Khương Tử Nha cung kính tự thân mình tống tiễn tới tận xe ngựa, mới hồi phủ. Nhìn mặt của Cơ Phát thì có vẻ như hắn đang có chút phẫn nộ.

Ngay khi Khương Tử Nha đưa tiễn Cơ Phát, một cơn gió mát đã vô thanh vô tức nhẹ nhàng bay vào phủ Thừa Tướng.

Không biết là Cơ Phát cố ý lung lạc hay là Khương Tử Nha này cũng có chút mê muội đối với vinh hoa phú quý, phủ Thừa Tướng này quy mô kinh người. Đừng nói là phủ thừa tướng đơn sơ của Thương Dung, cho dù là Tỷ Can vương phủ hay Vi Tử và Mai Bá cũng đều kém hơn so với Tây Kỳ phủ thừa tướng khổng lồ xa hoa này.

Có điều cái loại xa hoa này mà so sánh với Phí Trọng, Phi Liêm, phủ đệ của Khương Tử Nha vẫn chỉ có thể xem như là hoa lệ mà thôi.

Cơn gió mát này không phải ai khác chính là người đang có tâm ý tìm kiếm Ấp Khương tới tột cùng, Trương Tử Tinh.

Cho dù không phải là vì Mệnh Ngoại Chi Nhân (người ngoài số mệnh), chỉ vì Đắc Kỷ, hắn cũng phải tìm tới.

Bởi vì phủ thừa tướng quá lớn, Trương Tử Tinh vẫn không tìm ra Ấp Khương chính xác ở chỗ nào, chỉ thấy Khương Tử Nha từ ngoài cửa đi vào, vội vàng tiềm thân đuổi theo. Với tu vi hiện giờ của hắn, cho dù là dán sát bên người Khương Tử Nha mà đi, Khương Tử Nha cũng vô pháp phát hiện ra, chứ đừng nói ở cự ly xa như vậy.

Khương Tử Nha đi vào đại sảnh, nhìn đôi lễ vật, thở ngắn than dài một hồi, lấy ra dao cầm, cổ tịch (sách cổ) mấy thứ gọi thị nữ nói:

"Các ngươi đem mấy thứ lễ vật này đưa tới cho tiểu thư ở Thiên Thính, nhẹ nhàng một chút, chớ quấy rầy nàng."

Thị nữ lĩnh mệnh, cầm lễ vật xoay người đi. Trương Tử Tinh thầm đắc ý, không uổng công phu, âm thầm đi theo thị nữ.

Thị nữa đi đông đi tây một hồi, vượt qua một hòn giả sơn, hồ nước, vườn hoa uyển, mới tới được một căn nhà nhỏ mộc mạc.

Căn nhà nhỏ thanh nhã đơn giản, có chút không hợp so với bên ngoài hoa lệ. Thiên Thính ( đại sảnh tên là Thiên Thính) theo lời Khương Tử Nha quả thật không nhỏ, hơn nữa bên trong đặt đầy đủ các lễ vật, từ vàng bạc châu báu cho tới thi hoạ cầm tiêu, đầy đủ mọi thứ. Nhưng nhìn vị trí những lễ vật này bài trí thì hình như là chưa từng động qua.

Thị nữ này được Khương Tử Nha phân phó, đem lễ vật đặt ở đó, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi căn nhà nhỏ. Tiên thức Trương Tử Tinh cảm giác được, toàn bộ căn nhà nhỏ cũng chỉ có một người ở hậu viện mà thôi, còn lại ngay cả một người thị nữ cũng không có. Trách không được Phong Liêm báo cáo Ấp Khương không mong muốn có người ngoài. Nhưng ngay lúc này, tiếng đàn chợt vang lên ở hậu viện.

Tiếng đàn chợt vang lên, như châu lạc ngọc bàn ( châu báu rơi trên bàn ngọc.) dễ nghe êm tai, lập tức lưu loát luân chuyển, tươi mát trôi chảy, đúng là bản "U Cư" cùng được xưng tụng trong "Thái Thị Ngũ Lộng" cùng với bản"Toạ Sầu". Đây cũng là một trong những bản cầm khúc "nội bộ" của Trương Tử Tinh chưa được lưu truyền ra ngoài. Trương Tử Tinh nghe được " U Cư" càng thêm xác định tiên đoán của mình.

Lấy dung mạo Tiêu Dao Tử đi gặp Đắc Kỷ? hay là lấy thiên tử đi gặp? câu đầu tiên khi gặp mặt phải nói như thế nào? Trương Tử Tinh vốn tràn đầy hy vọng mà đến, nhưng khi sắp phải gặp Đắc Kỷ, lại có cảm giác khẩn trương khó hiểu. Trương Tử Tinh nghiêng tai nghe xong tiếng đàn, phát hiện ra kỹ nghệ cầm ca của Đắc Kỷ tịnh tiến khá nhiều. Trong tiếng đàn, để lộ ra một cỗ sầu bi thản nhiên, hấp dẫn lòng người. Linh cơ của hắn vừa động, thi triển Tử la mê chướng ra, bao phủ toàn bộ dãy nhà nhỏ này, lập tức đi ra khỏi Thiên Thính, lấy pháp bảo ngọc tiêu trong túi ra, cùng hợp tấu với tiếng đàn.

Người đang diễn tấu kia chợt nghe thấy tiêu âm, cả kinh, tiếng đàn tạm dừng lại, thấy được tiếng tiêu dễ dàng hòa hợp cùng tiếng đàn của mình càng thêm kinh ngạc, lại vẫn tiếp tục tấu đàn lên. Hiệu quả cầm tiêu hợp tấu khác hẳn so với độc tấu, Trương Tử Tinh có tâm lấy âm thanh gửi gắm tình cảm, trong tiếng tiêu có nhiều ý an ủi, dần dần, sầu bi trong tiếng đàn đã bị hoá giải đi không ít.

Một khúc "U Cư" kết thúc, Trương Tử Tinh không có dừng lại, lại bắt đầu thổi lên một trong ngũ lộng, khúc "Du Xuân". Tiếng đàn kia chần chừ một lát, cũng dần hoà tấu cùng, hai người tiến hành hợp tấu, sự chần chừ lúc trước dần biến mất, phối hợp cũng trở lên ăn ý, toàn bộ làn điệu có vẻ thản nhiên thoải mái không ít.

Trương Tử Tinh âm thầm kinh ngạc: Đắc Kỷ ở Oa Hoàng cung một đoạn thời gian, cầm nghệ lại tiến bộ nhiều như vậy, ẩn chứa phong cách quý phái. Tiếp theo Trương Tử Tinh lại thổi một khúc "Tống Biệt", biểu đạt phiền muộn của mình khi chia lìa Đắc Kỷ, lúc này Đắc Kỷ không có cùng đánh đàn nữa, hình như đang lẳng lặng lắng nghe.

Trương Tử Tinh thổi một khúc Tống Biệt xong, lại giở cổ cầm ra, bắt đầu tấu khúc nhạc Đắc Kỷ thích nhất " Phượng Cầu Hoàng." Tương truyền khúc nhạc này là của Tư Mã Tương Như thời Tây Hán, vì muốn khêu động Trác Văn Quân mà tấu lên, đời sau cũng không ít người mượn cớ, lưu lượng âm tiết, cảm tình nhiệt liệt, không bị cản trở mà chí thâm sâu triền miên, biểu đạt lòng ngưỡng mộ và nhớ nhung.

Khúc đàn này được tấu lên, Trương Tử Tinh thầm nghĩ Đắc Kỷ cũng hiểu được vài phần, quả nhiên, trong tiên thức cảm giác được nàng đang dời bước tới thiên thính.

Trương Tử Tinh thu hồi cổ cầm, đứng dậy đi lên phía trước nghênh tiếp. Đập vô mắt hắn là một nữ tử dung mạo tươi đẹp tuyệt sắc. Nữ tử này dáng người mềm mại, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, mặt mày mang theo một vẻ buồn rầu cố hữu, Trương Tử Tinh không khỏi ngây người.

Hắn kinh ngạc như thế, cũng không phải là vì nữ tử này quá xinh đẹp, nhưng cùng Thương Thanh Quân, Long Cát Công Chúa cũng chỉ sàn sàn như nhau mà thôi, đối với mỹ nữ hắn đã có chút ít lực miễn dịch rồi. Đối với Trương Tử Tinh mà nói, cũng chưa đủ để hắn mê mệt tới trợn mắt há hốc mồm. Nguyên nhân Trương Tử Tinh kinh ngạc là – nữ tử này không phải là Đắc Kỷ! mà là một mỹ nữ xa lạ chưa bao giờ gặp qua.
break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc