Trương Tử Tinh vừa nghe đề nghị của tiểu Na Tra, lập tức cốc cho hắn một cái vào đầu :
"Tiểu đồ nhi, ngươi thật quá thanh nhàn! Mơ tưởng thừa dịp nhị sư tôn ngươi trị thương, tam sư tôn cùng tứ sư tôn không có ở đây, liền làm biếng! Thuật thân ngoại hóa thân kia, đến nay còn chưa có lĩnh ngộ, còn không mau mau đi tu luyện!"
Trên thực tế, hắn cũng muốn cùng Thương Thanh Quân tỷ thí cơ giáp, chỉ sợ biểu hiện của hắn so với Viên Phương còn không bằng, nếu trước mặt tiểu đồ đệ của hắn mà bị sư mẫu khi dễ, chẳng lẽ không phải là đại mất mặt sao?
Na Tra ôm đầu, khoa trương hô đau một tiếng, miệng vừa mới kêu, nhưng vừa nhìn thấy cự đại cơ giáp tinh mỹ kia, trên mặt lại lộ ra nụ cười "nịnh bợ", xuất ra làm nũng thần công, nói là muốn học cơ giáp. Nào biết Trương Tử Tinh không động tâm chút nào ----- trả lại bộ dáng không quan tâm? Cũng không phải mới vài năm, hiện giờ tiểu gia hỏa này đã "Rèn luyện" thành một tiểu hồ ly tinh quái, rất có thể trò còn giỏi hơn thầy, tuyệt đối không thể để biểu hiện kia mê hoặc.
Na Tra vừa thấy đại sư tôn không thể lay chuyển, liền chuyển mục tiêu về hướng sư mẫu Thương Thanh Quân. Thương Thanh Quân hiện vẫn không có con, tất nhiên xem vị tiểu đồ nhi đáng yêu này là nhi tử, lập tức cầu tình Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh suy nghĩ, rốt cục đồng ý, cho Na Tra mỗi ngày có thể lấy mấy giờ học tập cơ giáp, có điều từ bắt đầu theo quá trình, đến khi nào khảo thí hợp cách mới có thể lên cơ giáp, hơn nữa không được chậm trễ tu luyện, khiến cho tiểu gia hỏa kia mừng nhảy cao đến vài thước.
Thương Thanh Quân mỉm cười nhìn tiểu Na Tra, quay đầu lại, nghiêm nghị nói với Viên Phương:
" Trong tràng huấn luyện, vũ khí đã yếu đi vài chục lần, nếu không như thế, vừa rồi ngươi đã chết mấy chục lần. Ngươi vẫn là lý giải không đủ đối với phương thức chiến đấu cơ giáp, cũng không thể luôn theo phương thức chiến đấu nguyên bản, cũng không thể chỉ dựa vào vũ khí. Phải chú ý phân phối năng lượng cùng vận dụng chiến thuật . . . . . ."
Viên Phương xem như đệ tử đích truyền của Thương Thanh Quân, vừa nghe, vừa tự hỏi, lộ ra bộ dáng thụ giáo, hành lễ nói:
"Chủ mẫu giáo huấn rất phải, lần sau đệ tử nhất định chú ý cải thiện."
Trương Tử Tinh cười cổ vũ nói:
"Viên Phương, nghe Thanh Quân nói, ngươi có năng khiếu trời cho đối với cơ giáp. Phải cố gắng thật nhiều! Na Tra, có lẽ ngươi nên học tập vị viên sư huynh này nhiều hơn."
Viên Phương năm đó bị Linh Bảo đại pháp sư tra tấn khiến cho tu vi mất hết, mặt dù thoát được và chậm rãi phục hồi như trước, nhưng trong lòng thập phần tự ti. Trong một lần ngẫu nhiên, Thương Thanh Quân cùng Trương Tử tinh phát hiện hắn đặc biệt có thiên phú trời cho về phương diện khống chế, liền truyền thụ hắn kỹ thuật cơ giáp. Viên Phương cũng không phụ sự kỳ vọng, tiến bộ thần tốc, do đó như được tái sinh.
Na Tra vừa rồi đã kiến thức được biểu hiện chiến đầu của Viên Phương, thầm nghĩ, hầu tử trước mắt quả thật lợi hại hơn mình nhiều lắm, chờ mình học thành tai xong, nhất định phải tranh thủ đánh bại hắn.
Viên Phương cảm kích nói:
"Chủ thượng! Nguyên bản Viên Phương còn tưởng rằng bản thân đã là một phế nhân, không ngờ còn có kỳ bảo như thế, khiến cho ta phát huy lực lượng còn cường đại hơn so với trước kia! Chủ thượng cứu ta thoát ra khỏi biển khổ, ban thương cho ta họ tên, như có ơn tái sinh, ta chắc chắn kiệt tâm tận lực, học giỏi cơ giáp thuật. Sẵn sang vì chủ thượng máu chảy đầu rơi!"
Trương Tử Tinh thấy Viên Phương vừa muốn bái lại, nhanh chóng trấn an vài câu, bảo hắn cùng Na Tra đi xuống nghỉ ngơi.
Thương Thanh Quân lau đi mồ hôi trên trán, mỉm cười nói:
"Phu quân, Na Tra nói đúng, chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng chàng cùng ta đối chiến một phen?"
"Chính hợp ý ta!"
Trương Tử Tinh thấy chung quanh không người, khẽ cười trộm vài tiếng, khiến Thương Thanh Quân sợ hãi trong lòng,
"Chính là nơi này không nhiều phương tiện, vợ chồng chúng ta vẫn là nên tìm một phòng yên tĩnh, đánh nhau kịch liệt một hồi, được không?"
Thương Thanh Quân vừa thẹn vừa giận, sẵng giọng:
"Phu quân thật không đứng đắn!"
Trương Tử Tinh cười ha hả, cầm tay nàng dắt về phía trước, khi qua giáp khố phòng thì bỗng nhiên đi vào, nhìn các loại sắt thép đang "Ngủ say" trong khố phong, trong lòng Trương Tử Tinh bỗng nhiên xuất hiện những lời Phục Hi nói ở Bích Du Cung, không khỏi thở dài một tiếng.
Thương Thanh Quân thầy vừa rồi tâm trạng hắn vẫn còn vui cười thoải mái, bỗng nhiên đổi thành cảm thán, trong lòng kỷ quái, hỏi:
"Phu quân, có tâm sự gì? Thanh nhi có thể giáp người phân ưu?"
Trương Tử Tinh biết mình trước mặt vị ái thê hồng nhan tri kỷ này gần như là không giấu được tâm sự gì, trầm ngâm nói:
"Mấy thứ này, vốn là năm đó phòng ngừa chu đáo, vì chuẩn bị chống lại thiên số. Nhưng những năm gần đây phát sinh nhiều biến hóa, Xiển Giáo cùng Tây Phương Giáo bị ta phân liệt thành công, thánh nhân Bát Cảnh Cũng Lão Tử cũng có giao ước với ta, Bích Du cung Triệt Giáo Thánh nhân đã là trợ lực lớn nhất bên ta, phản quân đều bị ta bố trí nội gián, nắm trong lòng bàn tay. Tình thế phát triển cho tới bây giờ, đối với Đại Thương ta đều có lợi. Nếu bước tiếp theo của kế hoạch thành công, vượt qua một cửa Tru Tiên Trận kia thì mấy thứ này có thể thành vô dụng. Chẳng qua, hôm nay ở trong Bích Du Cung, nhưng điều Phục Hi thánh hoàng nói với ta, khiến trong lòng ta có cảm giác do dự, cũng không biết nên làm như thế nào cho phải . . . . . . . "
Hắn kể lại hết những lời Phục Hi Tam Hoàng ở Hỏa Vân Động nói trong Bích Du cung, Thương Thanh Quân lẳng lặng nghe, không nói đồng ý hay không, mà chỉ hỏi một câu:
"Phu quân, đến tột cùng người nghĩ ra sao? "
Từ khi ta đăng cơ tới nay, thi hành một loạt biện pháp cải cách, đạt được vô số hư danh. Toàn bộ Đại Thương, nhất là trong quân và dân gian, phần lớn đều cực kỳ tin tưởng ta, cho dù là lúc ta mượn Đắc Kỷ thi hành kế giả ngốc, họ vẫn luôn không hề thay đổi. Bọn họ đều tin tưởng vững chắc rằng, ta là một minh quân chân chính lòng mang thiên hạ, có thể cứu vớt khổ nô, bình dân ra khỏi nước sôi lửa bỏng, có thể dẫn dắt Đại Thương khai sáng một thời đại thái bình thịnh trị trước nay chưa từng có, khiến cho tất cả mọi người đều được an bình, giàu có. Nhưng họ có biết đâu, ta làm sao mà lòng mang thiên hạ? Làm sao mà là minh quân? Ta chuẩn bị bố trí nhiều như vậy, chỉ là để mình có thể an toàn vượt qua sát kiếp, cuối cùng đưa các nàng quy ẩn tiêu dao mà thôi. Một khi vượt qua cửa ải khó khăn đó, tất nhiên sẽ bỏ qua hết thảy để ra đi. Nói cho cùng, ta chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ích kỷ, căn bản không có mặt mũi nào đối diện với thiên hạ vạn dân…"
Loại tâm tình này thực ra đã gây áp lực trong lòng hắn một đoạn thời gian.
Kỳ thật có thể nói như này, loại hiện tượng này chính là cực hạn của sự trung quân trong thời đại này: Như trong nguyên tác của Phong Thần, Trụ Vương mặc dù ngu ngốc như vậy nhưng vẫn có vô số nhân sĩ trung trinh bán mạng cho hắn. Hoặc là cải cách của hắn đã vượt quá mức phát triển của thời đại này, cuối cùng cũng chỉ là để có thể bảo toàn tính mạng bản thân và người nhà, vậy thì quản gì thiên hạ hoặc Tam giới nữa?
Nhưng mà, Trương Tử Tinh dù sao cũng không phải là Trụ Vương trong nguyên tác, một lòng cùng Đát Ky, Hỉ Mị hưởng lạc, không quản thiên hạ chúng sinh. Hắn làm thiên tử nhiều năm như vậy, tại vị trí này, mưu tính nhiều, nhưng cũng không thể không bao giờ xúc động. Hơn nữa đối với mặt ý nguyện của ngàn vạn dân chúng và các thần tử, tướng sĩ, dân chúng, nguyện ý tín nhiệm cùng giao phó tánh mạng khiến hắn không thể xem nhẹ.
Những lời Tam Hoàng cùng hắn đàm luận hôm nay, khiến cho những gì được hắn giấu kín ở sâu trong nội tâm rốt cuộc bị xúc động, cho nên lâm vào tình huống khó khăn hai bề.
Nếu tiến lên thêm một bước, bỏ qua tiêu diêu, cứu lấy thiên hạ chúng sinh, làm một vị quân chủ chân chính của thiên hạ. Lui về phía sau một bước thì sẽ cùng kiều thê mỹ quyến quy ẩn tiên phủ, làm một hảo trượng phu, từ nay về sau không bao giờ quản trần thế hỗn loạn nữa, vui vẻ tự tại.
Một bên là công, một bên là tư, nếu từ ngoài xem, tất nhiên là chọn công bỏ tư. Tuy nhiên khẩu hiệu mỗi người đều có thể hô, nhưng đến lúc thì lại khó khăn vô cùng. Hơn nữa đối với người đến từ đời sau, thích mỹ nhân không thích giang sơn như Trương Tử Tinh mà nói, nghịch thiên cải mệnh, cùng chư nữ quy ẩn, nguyên bản chính là tâm nguyện lớn nhất của hắn, cũng là động lớp để hắn tiếp tục tiến lên. Bỗng nhiên bởi vì "Cái gọi là đại nghĩa" lại thay đổi thì quả thực là khó khăn.
Hắn không muốn được coi là người cứu thế, cũng không nghĩ đến cái gì gọi là đại nghĩa.
Xét cho cùng, hắn, Trương Tử Tinh, chỉ là một người có tâm của thường nhân mà thôi.
Thương Thanh Quân ôn nhu nhẹ nhàng cầm tay hắn, đặt lên trên má mình, nói:
"Phu quân. Người nếu không phải là minh quân, như thế nào lại do dự như vậy? Nếu người không phải là một vị phu quân tốt, như thế nào lại do dự không quyết? Thanh nhi biết trong lòng người có thê tử chúng ta, vì chúng ta không tiếc buông tha cho hết thảy, nhưng trong lòng tỷ muội chúng ta làm sao không có người? Làm sao không vì người mà buông tha cho tất cả? Kỳ thật phu quân cũng không cần băn khoăn về tỷ muội chúng ta, chỉ cần theo tấm lòng của mình thôi."
Thanh âm của Vân Tiêu Từ cửa truyền tới:
"Thanh Quân muội muội nói không sai, mặc kệ phát sinh chuyện gì, mặc kệ người đưa ra quyết định gì, chúng ta đều bầu bạn cạnh người."
Phía sau Long Cát Công chúa cũng thấp giọng bổ sung bốn chữ:
"Sinh tử không rời."
Trương Tử Tinh nhìn Vân Tiêu, Long Cát Công Chúa, lại nhìn Thương Thanh Quân trước măt, kích động gậu đầu:
"Có thể may mắn tìm được nhưng giai lữ như thế này, cuộc đời này còn cầu gì nữa!
Long Cát công chúa tới bên cạnh hắn, lại nói một câu:
"Phu quân, kỳ thật người không cần phiền não như thế, nếu thật sự thiên giới nắm giữ tam giới, đến lúc đó lấy tính nết vị Thiên Đế kia, tất sẽ không để cho người tiêu dao như vậy, chúng ta cũng khó có những ngày sống yên ổn."
Những lời này đã nhắc nhở Trương Tử Tinh: Lấy thù hận của hắn cùng Hạo Thiên, trừ phi có thể được một vị thánh nhân thời khắc nào cũng bảo hộ, nếu không Hạo Thiên cùng Kim Mẫu tuyệt sẽ không để cho hắn sống dễ chịu. Nếu "Công" cùng "Tư" đều chung một chỗ, cần gì phải do dự như thế? Vì những ngày tiêu dao sau này, nhất định phải đối phó thiên giới, huống hồ còn có Tam Hoàng tương trợ, lại có huynh đệ như Khổng Tuyên, Hình Thiên, không phải là không có phần thắng. Đến lúc đó chỉ cần thuận lợi lật đổ Hạo Thiên cùng Kim Mẫu, trừ tận gốc căn nguyên dã tâm của thiên giới, về phần chọn ai làm Thiên Đế, thì để Tam Hoàng tuyển chọn người khác, nhất định có thể tìm được một người càng thích hợp hơn so với hắn.
Hiểu được điều này, Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy trong lòng ngực thông suốt, khúc mắc tiêu hết, một phen ôm lấy Long Cát công chúa, vo vài vòng. Long Cát Công Chúa bị hắn tập kích bất ngờ trước mặt tỷ muội, xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, nhất thời không dám ngẩng đầu lên. Vân Tiêu cùng Thương Thanh Quân thấy thế, trên mặt cũng lộ ra vẻ mỉm cười động lòng người.
Tây Kỳ.
Cơ Phát cùng đám người Khương Tử Nha, Phong Liêm, Dương Nhâm đang ở đại điện thượng nghị chính sự
Có quân sĩ cấp báo:
"Ngoài thành có một vị đạo nhân mặc áo lục bào, tướng mạo hung ác, tuyên bố muốn tìm Khương Thừa tướng cùng Dương Tiễn tướng quân báo thù."
Cơ Phát hỏi Khương Tử Nha:
"Gần đây hai quân ngưng chiến, vẫn chưa có phân tranh, vì sao đạo nhân này bỗng nhiên đến đây? Hay là cừu gia của tướng phụ?"
Khương Tử Nga cũng không biết tại sao, nói:
"Ta chưa từng có cừu gia, huống chi Dương Tiên sư điệt đã sớm trở về núi, người này tuyên bố báo thù, thật là kỳ quái."
Cơ Phát nhíu mày, có chút tức giận nói:
"Tướng phụ vẫn nên ra ngoài nhìn xem, nếu là ân oán cá nhân, thì nên nhanh chóng giải quyết, đừng để liên lụy người vô tội."
Khương Tử Nha thầm nghĩ tu vi bản thân rất thấp, lúc này chư vị đồng môn Xiển Giáo đã trở về núi tu luyện, chỉ còn hai người là Lôi Chấn Tử cùng Long Tu Hổ bên cạnh, hai người này đạo hạnh cũng không cao, nếu đối phương thật sự là cừu gia, việc này e rằng còn có nguy hiểm, lập tức xin Cơ Phát đồng ý, cho gọi thiên tướng quân La Già, cùng ra khỏi thành gặp đạo nhân kia.
Vừa ra ngoài thành, quả nhiên thấy một vị đạo nhân mặc lục sắc đạo bào, quân sĩ đều không dám đến gần, chỉ đem dân chúng sơ tán đi, đề phòng ở xa xa.
Khương Tử Nha thấy đạo nhân này tóc để hai búi, tướng mạo quả nhiên hung ác vô cùng, trên người mặc đạo bào lục sắc, ngay cả râu tóc cũng là lục sắc. Khương Tử Nha cảm thấy người trước mặt có chút quen mắt, dường như đa gặp qua ở nơi nào, còn muốn hỏi, thì đạo nhân chợt mở miệng nói:
"Ngươi chính là Khương Thượng?"
Khương Tử Nha vội vàng trả lời:
"Đúng là bần đạo, xin hỏi đạo hữu tu luyện ở danh sơn nào. Lần đầu gặp mặt, vì sao nói cùng ta có cừu oán?"
Lục bào đạo nhân đánh giá Khương Tử Nha một trận, cười lạnh nói:
"Quả nhiên là ngươi, ngày đó ngươi lấy tên Lữ Vọng, còn mang theo mặt nạ, hiện giờ cuối cùng đã lộ ra hình dáng! Ta hỏi ngươi, Dương Tiễn ở chỗ nào? Mau bảo hắn ra đây! Ta nhất định giải quyết hai người các ngươi để báo cừu cho huynh đệ ta ngày đó!"
Lôi Chấn Tử ở phía sau Khương Tử Nha nghe thế tức giận, cầm hoàng kim côn trong tay bay ra, quát:
"Đạo sĩ hoang dã này rốt cuộc cùng là người phương nào? Sao dám nói khoác như thế! Nếu như Dương sư huynh ở đây, ngươi còn giữ được mạng?"
Lục Bào đạo nhân khinh miệt liếc mắt nhìn Lôi Chấn Tử một cái, cũng không thèm nhìn. Lôi Chấn Tử giận dữ, bay lên không trung, hoàng kim côn trong tay bổ xuống dưới. Lục bào đạo nhân không đợi hắn lao xuống, từ lóng tay bỗng nhiên bay ra một viên châu, đánh vào giữa ngực Lôi Chấn Tử. Lôi Chấn Tử hét to một tiếng, ngã rơi xuống, không ngờ không thể đứng dậy, chỉ hé mắt ra, nằm trên mặt đất thống khổ mấp máy.
Khương Tử Nha lắp bắp kinh hãi, Long Tu Hổ vừa thấy Lôi Chấn Tử bị thương, tay vẩy liên tục, từng tảng đá lớn như cái cối bay ra như mưa. Sau khi bụi tan đi, lục bào đạo nhân vẫn bình yên vô sự đứng tại đó, viên châu trong tay, đánh trúng cổ Long Tu Hổ, Long Tu Hổ đau đớn lăn lộn trên mặt đất, không bao lâu, thanh âm dần dần nhỏ xuống, cả người miệng sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh.
Khương Tử Nha nhìn thấy hạt châu này, lại nhìn tướng mạo lục bào đạo nhân kia, đột nhiên nghĩ ra, kinh hô:
"Ngươi . . . . . . Ngươi chẳng lẽ là Cửu Long Đảo Cao Hữu Kiền? Tại vì sao tướng mạo biến dị như thế này?"
Cao Hữu Kiền lạnh lùng cười nói:
"Khương Thượng, quả nhiên ngươi nhớ ra rồi! Ngày đó bốn huynh đệ ta khuyên ngươi lui binh, không ngờ ngươi lại thi quỷ kế kéo dài, ngầm tìm giúp đỡ, kết quả ba người kia bị sư điệt Dương Tiễn của người giết chết, chỉ còn ta cụt tay bỏ chạy. Hiện giờ ta học được bí thuật của một vị đạo hữu Cửu Long Đảo, công pháp đại thành, hiện giờ tới tìm hai người các ngươi báo thù!"
Cao Hữu Kiền là một trong Cửu Long Đảo tứ thánh. Năm đó khi Cơ Phát thảo phạt Sùng Thành, Cửu Long Đảo tứ thành từng tương trợ Sùng Hầu Hổ, kết quả bị Dương Tiễn giết chết ba người, Cao Hữu Kiền bị chém đi một tay, may mắn trốn được. Sau khi Cao Hữu Kiền quay về Cửu Long Đảo, quyết chí báo thù, không tiếc trả một giá tương đối lớn, tập được một thân bí thuật, khiến cho tướng mạo biến dị, sau khi thành công, lập tức đến Tây Kỳ tìm Dương Tiễn cùng Khương Tử Nha báo thù.
"Đạo hữu, Dương Tiễn sư điệt không ở chỗ này . . . . . ."
Khương Tử Nha vội vàng giải thích.
Cao Hữu Kiền lãnh đạm nói:
"Khương Thượng! Không cần phải dùng kế hoãn binh! Nếu Dương Tiễn nhát gan, không dám ra đây, thì hôm nay ta sẽ giết chết ba huynh đệ các ngươi trước, sau đó mới tiếp tục vào thành tìm Dương Tiễn.
Khương Tử Nha tự biết không phải là đối thủ của Cao Hữu Kiền, nhanh chóng la lên:
"La tướng quân, xin nhanh chóng bắt người này!"
La Già là Tây Phương giáo bát bộ chúng Già Lâu La. Tây Phương Giáo đã sớm không bằng lòng với Xiển Giáo về việc Nhiên Đăng đạo nhân cùng Cù Lưu Tôn, lần này được Cơ Phát mời, bất đắc dĩ mới xuất trận. Vì thế thấy Khương Tử Nha hét lên, tất nhiên là lão không tình nguyện. Bạn đang đọc truyện tại