Ma gia tứ tướng thấy Ngô Bình cuồng vọng như vậy, nổi giận đùng đùng, nhất tề lấy ra pháp bảo muốn động thủ, nhưng bị Trương Tử Tinh quát ngăn lại.
Trương Tử Tinh cố giữ vẻ mặt ôn hòa tươi cười, nói với Đặng Hoa: "Đã là Đặng đạo trưởng cần luyện chế pháp bảo, quả nhân cũng vui vẻ hỗ trợ…, có điều hai vị cũng thấy đấy, vì diệt Cửu Anh, tướng sĩ Đại Thương của ta tử thương vô số, tục ngữ có câu "vô công bất thụ lộc", đạo trưởng nên đem một vật trao đổi, nếu không quả nhân cũng khó lòng bắt chư tướng tâm phục. Nghe nói môn hạ Ngọc Hư Cung đều là tiên nhân pháp thuật cao minh, Đặng đạo trưởng lại là người có danh tiếng, hôm nay có vài vạn tướng sĩ ở đây, chắc ngài cũng không định chiếm tiện nghi của quả nhân chứ ?"
Ý tử của Trương Tử Tinh rất đơn giản: đời không có bữa cơm nào miễn phí, ngươi muốn nội đan cũng được thôi, ít nhất cũng phải bỏ ra tí máu, ngươi không phải tự xưng là vị môn nhân thứ năm của Nguyên Thủy Thiên Tôn sao? Nói thế nào cũng phải mang bảo vật gì đó trao đổi mới được, đừng có tưởng ta là "gà" nhé.
Đặng Hoa không ngờ đối phương lại đề nghị như vậy, nghe hết câu không khỏi thầm chửi tên Thiên tử Thương triều này xảo trá, bề ngoài khách sáo nhưng miệng thì đòi tiền, căn bản không cho mình đường lui, chỉ đành nói một câu: "Xin bệ hạ chờ chốc lát, bần đạo cùng sư muội muốn thương lượng một chút."
Đặng Hoa và Ngô Bình đứng lui ra một góc thì thầm bàn luận, khuôn mặt Ngô Bình tràn đầy tức giận, Trương Tử Tinh cố dỏng tai cũng chỉ lõm bõm nghe thấy vài chữ.
"Tên Thiên tử này thật xảo trá…"
"Không được ! Luyện chế Tạo Hóa Đan rất khó…hay là cướp nội đan rồi đi…"
"Đại Thương Thiên tử làm chủ bốn biển, danh vang thiên hạ…sư muội không nên làm vậy…"
"Thiên tử thì sao ?, mấy bữa trước ở Ngọc Hư Cung sư tôn đã nói qua…tam giáo lập bảng Phong Thần, thiên hạ sắp đại loạn…còn phải sợ hắn sao…"
Nghe được câu này, Trương Tử Tinh chỉ thấy đầu óc choáng váng, không cách nào tập trung nghe tiếp được.
Tam giáo đã lập bảng Phong Thần !
Bảng Phong Thần rốt cuộc xuất hiện rồi.
Dù sớm biết sẽ có ngày này, nhưng tới lúc nó đến vẫn thực sự cảm giác khó chấp nhận.
Ta đây trị vì Thương triều tốt như vậy, khắp nơi thiên hạ thái bình, thế mà mấy tên tiên nhân đáng chết các ngươi vì muốn tạo sát kiếp gì đó, vẫn cố ý gây ra tai kiếp chiến tranh tại nhân gian! Chết con mẹ chúng mày đi ! Hắn không nhịn nổi uất ức trong lòng bèn cất tiếng chửi.
Hắn dường như nhìn thấy bách tính đang an cư lạc nghiệp bỗng bị rơi vào cảnh đổ máu, cửa mất nhà tan; dường như nhìn thấy những con dân trung thành của Đại Thương bị giết; dường như nhìn thấy những người vợ ôn nhu xinh đẹp của mình, từng người, từng người chết đi…
Trương Tử Tinh chỉ thấy trong ngực có một nỗi căm hận và uất ức, từ từ nắm chặt hai tay, ánh mắt tràn đầy lửa giận. Lúc này Đặng Hoa và Ngô Bình đã trao đổi xong bước lại gần hắn. Ngô Bình vỗn trong lòng bực tức, nhưng lúc vô ý bắt gặp ánh mắt Trương Tử Tinh đầy hung dữ, bất giác rùng mình, nhất thời không dám nhìn thẳng nữa.
"Bệ hạ, Bệ hạ…", tiếng gọi của Đặng Hoa rốt cuộc làm Trương Tử Tinh tỉnh táo lại, Đặng Hoa cũng cảm nhận vì Thiên tử này hình như có tu luyện một loại tâm pháp chứ không phải người thường, nhưng lực lượng rất yếu, kém xa bọn họ, không hiểu sao trên người vừa rồi toát ra khí tức rất hung bạo, khiến cả người "thế ngoại cao nhân" như hắn cũng cảm thấy không thoải mái.
Đặng Hoa lấy trong túi pháp bảo ra một cái bình ngọc nhỏ, biểu tình rất tiếc nuối: "bình ngọc này có sáu khỏa Thiên Địa Tạo Hóa Đan, có thể khởi tử hoàn sinh, chỉ cần hồn phách chưa tan, đều có thể cứu được, bần đạo xin đem bảo vật này đổi lấy nội đan của Cửu Anh, không biết ý Bệ hạ thế nào?"
Trương Tử Tinh chả biết Thiên Địa Tạo Hóa Đan này có cái gì hay, hừ một tiếng nói: "chớ có lừa dối quả nhân, cái này chỉ là thuốc trị thương tầm thường thôi…"
Đặng Hoa cố nặn ra một nụ cười: "Bệ hạ nhầm rồi, đan này còn có diệu dụng với người tu luyện, ăn vào có thể củng cố nguyên thần, phòng ngừa tà ma xâm nhập, lại có thể trong nháy mắt khôi phục toàn bộ pháp lực, mấy đan dược trị thương bình thường sao có thể so được."
Nếu quả Thiên Địa Tạo Hóa Đan này có công hiệu như Đặng Hoa nói, giao dịch này xem ra cũng không thiệt thòi gì. Chữa thương cứu mệnh, củng cố nguyên thần không nói, rất nhiều loại đan dược đều làm được, nhưng nếu có thể trong nháy mắt khôi phục toàn bộ pháp lực thì thật là công hiệu tuyệt vời, xem ra giống như bình mana trong đánh game, dễ dàng khôi phục pháp lực. Thử nghĩ xem, hai tu luyện giả tu vi ngang nhau chiến đấu tới lúc sức lực đều suy yếu, tự nhiên một bên uống vào một viên, "nháy mắt làm đầy MP", vậy thì bên kia xem ra có đường vừa chửi vừa bỏ chạy thôi.
Trương Tử Tinh cố tỏ ra không xúc động, nhận lấy bình ngọc, cười tỏ vẻ miễn cưỡng nói: "Đạo trưởng đã khẳng khái thế này, quả nhân sao dám không nghe, đạo trưởng có cần quả nhân sai người giúp lấy nội đan không?"
"Sao dám làm phiền Bệ hạ ? sư huynh muội bần đạo tự làm là được rồi, Thiên Địa Tạo Hóa Đan luyện chế không dễ dàng, mong Bệ hạ chớ khinh thường sử dụng", Đặng Hoa trong lòng thầm thì, sao dám nhờ ngươi cho người giúp chứ? Ai biết tí nữa lại đòi lấy bảo vật thì sao?
Chẳng ngờ lúc này Trương Tử Tinh cũng đang chửi thầm Đặng Hoa, dùng cẩn thận cái đầu mày, tí nữa về lão tử ăn hết luôn ! mới có 6 khỏa dược đan đã ki bo như vậy, thật là tởm! quả kém xa Vân Trung Tử và Đa Bảo đạo nhân, sau này bị Nhiên Đăng đem ra đỡ đạn bị chết cũng đáng lắm.
Hai người rất nhanh dùng tiên kiếm mổ bụng Cửu Anh lấy nội đan, không dám lưu lại, quay về hướng Trương Tử Tinh giơ tay một cái coi như chào, trèo lên bạch hạc bay đi.
Các ngươi cứ từ từ "cưỡi hạc quy thiên" nha! Trương Tử Tinh nhìn bạch hạc biến mất nơi trời xa, cười lạnh không thôi.
Nguyệt Cơ thấy hắn suy nghĩ đến xuất thần, bước lại nhẹ giọng hỏi: "Bệ hạ, người có thụ thương không?"
Trương Tử Tinh nhìn Nguyệt Cơ khóe mắt vương lệ, nhớ tới nàng lúc nãy liều mạng chạy tới định giúp mình, có ý muốn cùng chết, trong lòng ấm áp, lắc đầu nói: "Nguyệt phi không cần lo lắng, quả nhân không sao, vừa rồi chỉ là thoát lực quá thôi, nghỉ ngơi một chút là được ".
"Bệ hạ thần dũng vô cùng, lại có thể thu phục được Phệ Phách bí bảo của Chiến Thần, có điều làm cho thần thiếp kinh hãi một phen".
"Phu quân của nàng còn có chỗ khác thần dũng hơn nhiều a…", Trương Tử Tinh ra vẻ thần bí, nói thầm vào tai nàng: "Nguyệt Cơ có tội nghiệp phu quân mấy ngày nay thi triển "chuyển giá chi thuật" quá mệt mỏi không? Hay là… tối nay nàng dùng thuật song tu giúp phu quân khôi phục nguyên khí được không?"
Nguyệt Cơ đâu ngờ hắn mặt dày như vậy, ngay trước mặt tướng sĩ đề cập tới chuyện này, cho dù nói rất nhỏ chỉ mình nàng nghe thấy, nhưng cũng đỏ bừng gương mặt, đành hàm hồ gật đầu mấy cái, mượn cớ đi lấy Xuyên Vân Tiễn khỏi đầu Cửu Anh, trèo vội leo ngựa phi chạy mất.
Trương Tử Tinh cười to một trận, thấy bực bội trong lòng cũng tan đi không ít.
Đại quân thu dọn chiến trường một lượt, áp tải tù binh về Kham Thành. Lần này Trương Tử Tinh thân chinh Đông Di cuối cùng đã đạt được thắng lợi huy hoàng, hạ lệnh khao quân mở lễ mừng công, chúng tướng người nào người nấy say khướt cho tới lúc tận hứng mới giải tán.
Rượu của nhà Thương nồng độ không cao, lại thêm Trương Tử Tinh hôm nay buồn bã chuyện bảng Phong Thần, không có lòng dạ rượu tiệc, nên cũng không uống say, đang ngồi trong trướng ngẫm nghĩ đối sách, bỗng có quân sĩ vào báo: "Hàng tướng Đông Di, Vu Tế Vương cầu kiến Bệ hạ !".
Trương Tử Tinh cũng có ý muốn gặp Vu Tế Vương thần bí này, liền sai người mang vào trướng, vừa mới trông thấy, tình trạng lão nhân này đã khiến hắn cau mày, không cần nói thần sắc tiều tụy, hình dáng suy sụp, chỉ riêng nơi chân trái biến thành khô quắt đã làm người ta không nỡ nhìn.
Trương Tử Tinh ngăn trở Vu Tế Vương đang run lẩy bẩy muốn hành lễ, sai người mang ghế, chờ hắn ngồi xuống mới hỏi: "Ngươi muốn gặp quả nhân có chuyện gì ?"
"Tiểu nhân đem quân mạo phạm thiên uy của Đại vương, thật tội đáng muôn chết, nhưng tiểu nhân có một chuyện mong đại vương giải đáp, nếu có thể làm tiểu nhân tâm phục, nguyện đem quáng tàng của tộc nhân, bí bảo toàn bộ dâng lên Đại Vương".
Trương Tử Tinh vốn đã để ý tới quáng tàng kia, vội vã hỏi hắn chuyện gì. Vu Tế Vương ngẩng đầu nhìn Trương Tử Tinh, biểu tình nghiêm túc hỏi: "Hôm nay trên chiến trường, Đại vương đại phát thần uy thu lấy bí bảo Phệ Phách của tộc tôi, tiểu nhân to gan hỏi Đại vương vốn tu luyện bí thuật gì?"
Trương Tử Tinh đối với chuyện này cũng khó hiểu, thấy Vu Tế Vương hỏi vậy, biết hắn nắm được điều gì, bèn đáp: "Linh quyết này tên là Chân Vũ, là quả nhân may mắn có được, tự tu hành luyện tập mà thành".