Năm ngày này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ đơn giản không cần đoán cũng nghĩ ra được, nhưng Bích Vân Đồng Nhi không dám hỏi nhiều, mặc kệ thế nào thì sự tình cũng đã xảy ra rồi.
Trương Tử Tinh quay đầu, nhìn thật sâu vào trong phòng:
- Long Cát, ta đi trước, xử lý xong vụ việc sẽ lập tức về với nàng.
Phía sau cửa truyền đến thanh âm bình tĩnh của Long Cát công chúa, tựa như lạc chủ đề:
- Mộng cuối cùng chỉ là mộng, rốt cuộc vẫn phải tỉnh dậy.
Trương Tử Tinh định nói gì đó, trong phòng Long Cát công chúa đã vang lên tiếng đàn nhẹ nhàng, như không muốn nhiều lời với hắn. Bích Vân Đồng Nhi nghe làn điệu có chút quen tai, cẩn thận suy nghĩ, hóa ra đúng là khúc "Táng Hoa Ngâm" trong Hồng Lâu Mộng mà Tiêu Dao Tử từng diễn tấu. Hiện giờ nghe công chúa nhà mình diễn tấu, chỉ cảm thấy bi thương thê lương, cảm động lây, không hề thua kém gì ngày đó Tiêu Dao Tử đã diễn tấu.
- Hoa tạ hoa phi hoa mãn thiên, hồng tiêu hương đoạn hữu thùy liên? (Hoa cười, hoa nở, hoa khắp chốn; hoa tàn, hoa héo có ai thương?)
Trương Tử Tinh hạ giọng ngâm nga, chậm rãi đi ra.
Thấy Bích Vân Đồng Nhi khi, hắn bỗng nhiên lớn tiếng nói một câu:
- Đồng nhi, ngươi nói cho Công Chúa, tương lai của ta với nàng không phải mộng! Nàng là thê tử của ta, vĩnh viễn là như vậy!
Câu này nói với Bích Vân Đồng Nhi, nhưng thực tế là trả lời câu nói kia của Long Cát công chúa.
Thê tử? Công chúa và hắn…
Bích Vân Đồng Nhi trong lòng khiếp sợ, ngây thơ gật gật đầu, chỉ thấy Tiêu Dao Tử không có do dự nữa, cũng không quay đầu lại, nhanh chóng rời đi. Đợi cho bóng dáng Tiêu Dao Tử hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, tiếng đàn Long Cát Công Chúa cũng xảy ra biến hóa, đúng là khúc mà Bích Vân Đồng Nhi yêu thích nhất – "Hữu Sở Tư"
Dọc đường đi, Trương Tử Tinh tâm thần kích động, trong đầu hiện ra chuyện đã xảy ra mấy ngày nay. Bạn đang đọc truyện được lấy tại