Chỉ thấy bên cạnh Mặc Kỳ Lân của Văn Trọng có một vị đạo nhân đi ra. Đạo nhân này đầu đội ngư vĩ quan (mũ đuôi cá), thân mặc hồng bào viền vàng, mặt đỏ râu hồng, tướng mạo cực kỳ hung ác.
Văn Trọng nói:
- Sư huynh, Thanh Hư Đạo Đức chân quân là kim tiên, xin hãy cẩn thận.
Hóa ra vị đạo nhân này là sư huynh của Văn Trọng, sư phụ của Dư Hóa, Bồng Lai Nhất Khí tiên Dư Nguyên.
Dư Nguyên gật gật đầu xuất trận, ra đứng đối diện với Thanh Hư Đạo Đức chân quân. Nguyên bản hắn có tọa kỵ Thiên Niên ngũ vân đà (lạc đà đó mà), chỉ tiếc đã chết khi tầm bảo ở Đại Dư tiên sơn, hiện giờ chỉ có thể đi bộ mà thôi.
Dư Nguyên tùy tiện chỉ kiếm vào Thanh Hư Đạo Đức chân quân:
- Đạo Đức chân quân, ta là Nhất Khí tiên Dư Nguyên ở Bồng Lai đảo. Ngươi có bổn sự gì cứ việc thi triển ra đi!
Đạo Đức Chân Quân cũng không nói nhiều, vung trường kiếm lên. Hai người đánh nhau mấy hiệp, Đạo Đức chân quân âm thầm xuất Toàn Tâm Đinh đánh về phía Dư Nguyên, lập tức hào quang lóa mắt. Văn Trọng biết vị sư huynh này mặc dù tu vi tinh thâm nhưng tính tình lại đơn giản, quả thực là một người rất hồn nhiên. Lần này thấy Đạo Đức Chân Quân xuất ra pháp bảo đánh lén, không khỏi âm thầm kêu không ổn.
Toàn Tâm Đinh kia hóa thành một đạo kim quang, như tia chớp đánh trúng ngực Dư Nguyên. Dư Nguyên không được trang bị Siêu từ Minh Quang khải như tướng lĩnh Đại Thương mà chỉ mặc một kiện đạo bào, nhưng thân thể hắn còn lợi hại hơn cả khôi giáp. Chỉ thấy tia lửa văng tung tóe, Toàn Tâm Đinh không ngờ bị bắn ra, căn bản không hề tổn thương mảy may tới Dư Nguyên. Hóa ra, Dư Nguyên luyện bất phôi chi thể, mặc dù tứ chi tương đối yếu một chút nhưng đầu và thân thể đều là kim cương bất hoại, pháp bảo cũng khó mà gây thương tổn. Văn Trọng và Hồng Cẩm mấy người đều mừng rỡ, tán dương đạo pháp Dư Nguyên tuyệt diệu.
Đạo Đức Chân Quân thấy hôm nay Toàn Tâm Đinh liên tiếp thất bại, giật mình kinh hãi, thu hồi Toàn Tâm Đinh, định xuất ra Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến, lại nghe Dư Nguyên hét lớn một tiếng:
- Đạo Đức Chân Quân! Hãy tiếp Kim Quang Tỏa của ta!
Kim Quang Tỏa của Dư Nguyên dài một thước ba tấc, cũng kim quang chói lọi, lượn trên không trung, đánh tới Đạo Đức Chân Quân. Tay trái Đạo Đức Chân Quân mở lẵng hoa, Kim Quang Tỏa lại rơi vào lẵng. Dư Nguyên giận dữ, đem Hóa Huyết thần đao mới luyện được ra, ném về phía Đạo Đức Chân Quân. Đạo Đức Chân Quân hơi chủ quan, chỉ nghĩ Hóa Huyết thần đao cũng giống như Kim Quang Tỏa, lập tức lại thi triển lẵng hoa, chẳng ngờ không hề có tác dụng.
Lẵng hoa của Đạo Đức Chân Quân là một loại pháp bảo có tính thu dụng, nhưng bản thân có hạn độ, nếu pháp bảo của đối phương có địa vị và đẳng cấp cao hơn thì không thể thu được. Điểm này hoàn toàn khác với Lạc Bảo kim tiền. Diệu dụng của Lạc Bảo kim tiền chính là chặt đứt liên hệ của đối thủ với pháp bảo, hấp dẫn mà đánh rơi, bất chấp ngươi là tâm huyết luyện chế cũng không thể tránh nổi. Nhưng Lạc Bảo kim tiền cũng có điểm yếu chính là rất "Kén ăn", chỉ đánh rơi loại cao cấp hóa, còn pháp bảo binh khí thì lại không đánh được. So với Càn Khôn tán của Ma Lễ Hồng thì tương đương nhưng uy lực lại thua kém xa.
Nguyên bản lẵng hoa của Đạo Đức Chân Quân cũng là một kiện pháp bảo khó lường, nhưng Hóa Huyết thần đao này của Dư Nguyên lại được Sư phụ là Kim Linh Thánh Mẫu hiệp trợ, lấy bí thuật Triệt giáo, tổn hao rất nhiều tâm lực để luyện chế. Nếu xét về phẩm chất thì cao hơn hẳn lẵng hoa kia. Hóa Huyết thần đao này không gì sánh nổi, tiên nhân có tu vi từ trung giai trở xuống, bất luận bị vết thương lớn nhỏ thế nào, toàn bộ thân thể đếu hóa thành huyết thủy trong khoảnh khắc. Nếu là tu vi cao hơn cũng khó duy trì được lâu, cuối cùng vẫn là tử lộ khó thoát.
Hóa Huyết thần đao bay rất nhanh như một tia điện quang. Lẵng hoa của Đạo Đức Chân Quân lỡ nhịp, không thể né tránh kịp, lập tức trúng đao vào sườn, đau đớn hừ một tiếng, quay người bước đi. Dư Nguyên quả nhiên là người đại lượng, hoặc là cho rằng Đạo Đức Chân Quân hẳn phải chết không thể nghi ngờ nên không hề đuổi theo, thu hồi Hóa Huyết thần đao, đắc ý cười ha hả.
Khương Tử Nha thấy Đạo Đức Chân Quân sắc mặt xanh mét, vội hỏi:
- Sư huynh. Thương thế như thế nào?
- Vật kia… rất lợi hại…
Đạo Đức Chân Quân lắc lắc đầu, miễn cưỡng nói một câu, đã thấy từ miệng vết thương ở sườn chảy ra đầy máu đen, lấy đan dược đắp vào cũng không hề có tác dụng. Khương Tử Nha biết rõ đạo hạnh của Thanh Hư Đạo Đức chân quân, không thể tưởng được ngay cả hắn cũng bị thương đến nỗi này, còn lại ai có thể nào địch nổi Dư Nguyên?
Dư Nguyên kêu lớn về phía Chu trận:
- Thanh Hư Đạo Đức chân quân chẳng qua chỉ thế mà thôi, vậy mà cũng tự xưng là đạo sĩ sao? Còn dám tiến lên đánh một trận nữa không?
Cơ Phát thấy tiên nhân Khương Tử Nha mời đến bị thua, sĩ khí bên mình suy giảm, lúc này mới đánh mắt về phía La Già. La Già gật gật đầu với Cơ Phát, vung trường đao, chạy tới, quát:
- Ta là quan đốc lương La Già ! Dư Nguyên đừng vội càn rỡ, xem đánh !
Dư Nguyên nghe thấy tên La Già lạ lẫm, mặc dù nhìn qua có chút đạo hạnh nhưng chẳng qua cũng chỉ là quan đốc lương, trong lòng không hề coi trọng:
- Chỉ là một kẻ hèn mọn không sợ chết! Ta liền đứng bất động ở đây cho ngươi chém ba đao xem sao!
La Già mắt sáng lên, tiến nhanh đến. Dư Nguyên quả nhiên thành thật không lùi lại, cũng không công kích, ra vẻ " Ngươi cứ thoải mái chém ta". Văn Trọng đứng bên nhìn, lắc đầu: vị sư huynh này cái gì cũng tốt, chỉ có điều đầu óc hơi thẳng quá.