Trong tiếng ngựa hí, trọng kỵ binh Tây Chu không ngừng ngã xuống. Đội quân trọng kỵ binh cực kỳ thiện nghệ việc tấn công trận hình địch nhân giờ chỉ còn là những kẻ vô dụng, toàn bộ trận hình đã trở nên tán loạn không chịu nổi. Đả kích trầm trọng này lập tức khiến cho Khương Tử Nha không thể phục hồi nổi tinh thần, chỉ cảm thấy như mình thật vất vả mới leo lên được đỉnh cao thì đã đau đớn ngã thẳng xuống vực sâu.
Đây là loại thất bại gì ? Chính là thất bại hoàn toàn.
Khương Tử Nha nào biết đâu rằng, ở N năm sau, Mông Cổ kỵ binh uy chấn Âu Á đại lục hoàn toàn phải dựa vào "An tức nhân xạ tiễn pháp" tung hoành thiên hạ, không ai có thể địch nổi, từng đại phá mười vạn đại quân Hung Nha Lợi (Hungary) bên bờ sông Đa Não Hà (Danube), gần như hoàn toàn tiêu diệt toàn bộ sự kháng cự của châu Âu, lấy máu tươi tấu lên khúc nhạc "Sông Đa – núyp đỏ" (lão tác giả này chơi chữ - đối ngịch lại bài ""Sông Đa – núyp xanh")
Vậy, trọng kỵ binh mà Chu quân ỷ vào tác chiến như thế nào trên chiến trường? Trên thực tế, trước thời Mông Cổ, trọng trang kỵ binh đã dần dần biến mất trong quân đội. Bởi vì trong chiến trận, tính cơ động của quân đội cực kỳ trọng yếu. Uy lực của quân đội bình thường do ba bộ phận tạo thành là sức tấn công, khả năng phòng ngự và tính cơ động. Ba bộ phận đó nếu không thể đạt được cân bằng nhất định thì tổng thể ủy lực sẽ bị hạn chế. Trong khi đó, trọng trang kỵ binh hoàn toàn bị khinh trang bộ đội lợi dụng ưu thế ở tính cơ động, đánh bại trên chiến trường lớn. Về sau, trọng kỵ binh dần dần biến mất, khinh trang kỵ binh cũng trở thành lựa chọn tất nhiên.
Khương Tử Nha tuy rằng cũng có năng lực quân sự nhất định nhưng chưa bao giờ gặp phải chiến pháp và cung kỵ binh lợi hại như vậy. Nếu gặp phải trường hợp khác, kỵ binh chiến đấu ở thời đại này không nhiều, thực ra cũng chỉ có một binh chủng, với những kỹ thuật và trang bị đó của Tây Chu, chắc chắn sẽ đạt được kết quả tốt, có thể nói là kết quả siêu việt thời đại. Trước đây đã từng thắng trận liên tiếp, chưa từng bại trận, chính là nhờ sức uy hiếp vừa uy lực của vũ khí mới. Mà nói đến kinh nghiệm chiến đấu và chỉ huy vũ khí mới thì tất cả mọi người khác đều bằng không. Có lẽ chính vì thế mà Khương Tử Nha cũng đã quá mê tín mù quáng vào vũ khí mới này của mình.
Cho dù có trang bị và binh chủng nhưng thiếu chiến thuật tương ứng, sức chiến đấu đương nhiên cũng giảm rất nhiều. Lúc trước thì coi thường người ta trang bị kém cỏi, không đánh giá đúng thực lực của họ, bây giờ mắc phải miếng xương cứng Thương quân, lập tức bị áp chế gần như không thở nổi.
Lại nói tiếp, sự tình đảo ngược, giờ thì đúng là Thương quân coi khinh Chu quân. Cho dù Khương Tử Nha có phong phú kinh nghiệm chỉ huy, nhưng đối mặt với cung kỵ binh chiến pháp gần như vô địch thời đại vũ khí lạnh, cũng đành bất lực. Nếu nói trọng kỵ binh là vũ khí mạnh siêu việt thời đại thì cung kỵ binh với "An tức nhân xạ tiễn pháp" lại càng cao cấp hơn. Hơn nữa, cánh cung và mũi tên của đội kỵ binh này đều đã trải qua cải tạo đặc biệt, lực cung tên mạnh mẽ đủ năng lực phá giáp, thậm chí còn vượt cả cung kỵ nguyên bản của Mông Cổ.
Thấy đội trọng giáp kỵ binh đã tiêu phí đại lượng tiền tài ngã xuống từng đám, từng đám, Khương Tử Nha nóng lòng như lửa đốt, cũng đành thúc thủ vô sách - bó tay không biện pháp, đành phải mau chóng hạ lệnh toàn quân triệt thoái phía sau, để tránh tổn thất và thương vong lớn hơn nữa.
Liên tục bị đả kích, lúc này sĩ khí của Chu quân giảm xuống nghiêm trọng, nhất là đội trọng giáp kỵ binh. Từ trước đến nay, chúng vẫn kiêu ngạo đập nát tất cả các loại phòng ngự của địch nhân, giờ không còn sức để tấn công nữa, không có cách nào để tiếp cận đối thủ. Hơn nữa, vũ tiễn kia vẫn liên tục đả kích áp bức khiến đám trọng kỵ binh đều có cảm giác bi ai, không chỉ phòng ngự của thân thể mà tinh thần cũng đều suy sụp nhanh chóng.
Ngay khi Khương Tử Nha hạ lệnh lui quân, Thương quân vốn đang rút lui giờ lại xông lên, vẫn bắn tên tầm xa như cũ. Bộ binh phía sau giờ cũng bắt đầu toàn bộ xung phong. Chu quân binh bại như núi lở, chỉ riêng số lượng chết do trọng kỵ binh nhà mình giẫm chết cũng lên tới số lượng kinh người, bị Thương quân truy kích, thảm bại rút về.
Văn Trọng tính thấy tên của cung kỵ binh sắp hết, cũng không đuổi theo, thu binh quay về Kê Minh sơn. Thương quân với tổn thương nhỏ nhất, thu được trận thắng lớn nhất từ trước tới giờ, khí thế của binh sĩ tăng vọt. Ma Gia Tứ Tướng Và Dư Hóa bội phục sát đất đối với Văn Trọng mà không biết rằng trong lòng Văn Trọng cũng đang bội phục người sáng tạo cung kỵ binh là Trương Tử Tinh ---- Đội cung kỵ binh này đã được bí mật huấn luyện từ vài năm trước. Rất nhiều tướng sĩ tinh nhuệ được lựa chọn từ Đông Tề mà huấn luyện thành thần xạ thủ. Hiện giờ được thử thách trong thực chiến một lần, quả thực phát ra khí thế kinh người.
Trong Chu doanh, Cơ Phát sắc mặt xanh mét nghe Khương Tử Nha thỉnh tội, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, trọng giáp kỵ binh - một trong những vũ khí bí mật lớn nhất của mình, đầu tư cực kỳ nhiều tiền tài, lại gặp phải tổn thất thê thảm như vậy. Nếu là do bị địch quân bao vây, khổ chiến mà thất bại thì thôi, vậy mà giờ thậm chí còn không đụng nổi tới thân thể địch quân đã dễ dàng bị bắn chết từ xa, quả thực là thất bại thảm hại.
Tây Chu phạt Thương vốn là vô cớ xuất binh, hiện giờ lại thất bại trận chiến quan trọng nhất, sĩ khí tự nhiên suy giảm tới cực điểm. Chư tướng đều ủ rũ, không dám nhìn thẳng vào Cơ Phát. Trong trướng nhất thời trầm mặc không một tiếng động.
Cơ Phát nhìn Khương Tử Nha đang cúi đầu không nói, hận không thể một kiếm đầu chém hắn xuống, nhưng hắn cũng biết sau lưng lão gia hỏa này có hỗ dựa vững chắc rất lớn, chính mình thật sự còn rất nhiều việc cần nhờ vả hắn. Bởi vậy hiện giờ chỉ có thể trấn an, không thể xử phạt.
Cơ Phát cố gắng tự áp chế phiền muộn và lửa giận trong lòng, lạnh nhạt nói:
- Tướng phụ không cần tự trách, binh thế vô thường, thắng bại là việc không thể đoán trước được. Không ai có thể lường nổi quân địch lại có cung kỵ thuật như vậy. Bây giờ quân ta mới bại, tiếp theo nên nghênh địch thế nào?
Khương Tử Nha cảm kích nói:
- Đa tạ Đại vương khoan thứ cho tội của cựu thần. Theo cựu thần thấy, dưới trướng Văn thái sư có nhiều đạo sĩ. Hôm nay Võ Cát bị Dư Hóa bắt giữ, mà Ma gia Tứ tướng đều có uy danh hiển hách, từng lập nhiều công lớn khi Đại Thương bình định Đông Di ở phương đông và Khuyển Nhung ở phương tây năm xưa. Quân ta mặc dù có dũng lực nhưg cũng không thể nào đánh bừa với những người có đạo thuật. Kế sách hiện giờ, thần chỉ có thể tới một vài danh sơn, thỉnh cầu các vị đồng môn hỗ trợ…
Cơ Phát nghĩ lại lần trước Tiên Đấu thần kỳ đã giải cứu việc thiếu lương, ánh mắt lập tức sáng lên:
- Làm phiền Tướng phụ vất vả vậy.
Khương Tử Nha cáo biệt Cơ Phát, cưỡi Tứ Bất Tướng bay lên không đi mất. Lúc này binh sĩ báo lại:
- Quản đốc lương La Già tướng quân đã vận lương tới, đang đợi lệnh ở ngoài trướng.
Trong lòng Cơ Phát chợt động, nói:
- Truyền La Già vào trướng nhận lệnh, chư tướng còn lại giải tán nghỉ ngơi.
Chúng tướng tuân lệnh, đều tự tán đi, La Già vào trướng, thi lễ nói:
- Hôm nay đốc lương tới, nghe thấy quân ta đại bại, không biết đại vương đã có thượng sách gì chưa?
Cơ Phát vẻ mặt ôn hòa, nói với La Già:
- La tướng quân, ngày xưa Hồng Cẩm cho người ám sát cô vương, lập tức tướng quân và một kỳ sĩ ra tay, giải trừ tai ách của quả nhân, và ám trợ Vũ Thành Vương Hoàng Phi Hổ đả bại Hồng Cẩm. Hiện giờ Văn thái sư đem người đến, dưới trướng có rất nhiều đạo sĩ, không biết tướng quân có cách gì giải quyết nỗi lo này của quả nhân không?
La Già ra vẻ trầm ngâm nói:
- Lữ thừa tướng là đạo sĩ Côn Lôn, sao lại dễ dàng thất bại như vậy? Nếu ngay cả Lữ thừa tướng cũng không địch nổi thì thần cũng chẳng cách nào thắng nổi.