Quần tiên đang ồn ảo thảo luận thì chợt nghe Nguyên Thuỷ Thiên Tôn nói: "chớ tranh cãi nữa, chuyện này ta đã có tính toán, lúc đó ắt sẽ có công đạo, các ngươi tạm trở về đi. Giờ chính đang trong sát kiếp, ai cũng phải hết sức cẩn thận, tuỳ cơ mà làm việc tránh tái diễn chuyện Nguyên Dương động. Nhưng các ngươi phải nhớ không được vọng động chuyện Linh Bảo, nếu không ta tất nghiêm trị!".
Lời này vừa ra, chúng tiên tuy thắc mắc trong lòng song cũng không dám nói nhiều, tuân mệnh rời đi, có Nhiên Đăng và Thân Công Báo bị lưu lại. Thân Công Báo được phân phó đứng chờ ngoài cung đợi lệnh, trong cung chỉ có Nguyên Thuỷ Thiên Tôn và Nhiên Đăng đạo nhân.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn quay qua Nhiên Đăng hỏi: "ngươi có kiến giải gì với chuyện này?"
Nhiên Đăng đáp: "xin hỏi chưởng giáo thánh nhân, có thể thôi toán ra chân tướng chuyện Linh Bảo?"
"Giờ Thiên cơ vặn loạn, ngay cả ta cũng không toán ra tường tận, chỉ được chút bề ngoài mà thôi, song trong lúc thôi toán lại bị một cỗ lực lượng kỳ dị làm nhiễu loạn, không cách nào tiếp tục, hẳn là vị đại thần thông nào thi thuật điên đảo Thiên cơ. Người có thể làm vậy nhất định là Hỗn nguyên thánh nhân, xét ra thực có khả năng là do Tây Phương giáo làm. Ngươi vốn đa mưu túc trí, vừa rồi lại một lời không nói, hẳn có ý nghĩ gì?"
Nhiên Đăng đạo nhân nói: "đã là chưởng giáo thánh nhân hỏi, bần đạo cũng xin nói thẳng, có chỗ nào không phải mong chưởng giáo bỏ qua cho".
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn gật đầu cho phép, chỉ nghe Nhiên Đăng nói: "bần đạo cho rằng, tuy Tây Phương giáo khó thoát liên can, nhưng từ lời Nam Cực Tiên Ông nghĩ lại, chuyện này còn có không ít nghi vấn, không nên dễ dàng nhận định. Chỉ có điều, bất kể Linh Bảo có thực sự chết dưới tay môn nhân Tây Phương giáo không cũng không nên báo cừu. Giờ sát kiếp tới mạnh, các giáo khó tránh khỏi có người lên bảng, làm gì cũng phải cẩn thận. Tây Phương giáo từ trận chiến Hạp Sơn thành t ổn thất không ít tinh nhuệ, huống chi bọn họ ở tận cực Tây cách xa Trung thổ, xét không đáng ngại. Lần tranh đoạt khí vận này thực ra là tranh đấu giữa giáo ta và Triệt giáo. Triệt giáo thánh nhân không chọn môn nhân cẩn thận như chưởng giáo, chú trọng phẩm hạnh căn tính; mà bất kể tốt xấu đều truyền đạo, cho nên môn nhân Triệt giáo đông đảo, hơn xa giáo ta, cũng không ít kẻ thực lực siêu quần, còn có vài người tu vi Huyền tiên, Kim tiên ước chừng trăm người, Chân tiên càng không phải tính. Nếu chính diện giao phong, tuy chưởng giáo có thể địch nổi thánh nhân Triệt giáo, nhưng môn nhân không cách nào ngăn được".
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn thần sắc không đổi, hỏi: "như ý ngươi phải ứng phó thế nào mới phải?"
"Trong ba giáo Xiển, Triệt, Tây phương, Triệt giáo thế lớn nhất, tiếp là giáo ta, cuối cùng là Tây Phương giáo. Nhưng Tây phương giáo đấu chí không nhỏ, sớm đã có ý nhòm ngó Trung Thổ, vậy mới có chuyện hỗ trợ Khuyển Nhung xâm lược. Trong lúc xâm lược, Chuẩn Đề đạo nhân từng bị thánh nhân Triệt giáo đánh bại, khiến cho Bất động minh vương, vài người trong Bát bộ chúng thần bị chết, kết đại cừu với Triệt giáo. Chuẩn Đề đạo nhân cùng Tiếp Dẫn đạo nhân đều không phải người đơn giản, cho dù không nhớ thù cũng biết với đại thế hôm nay, nếu chỉ riêng Tây Phương giáo hoặc Xiển giáo ta đều không phải đối thủ của Triệt giáo…"
Ánh mắt Nguyên Thuỷ Thiên Tôn chớp lên, trầm giọng nói: "ý tứ của ngươi là muốn cùng Tây Phương giáo kia…"
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn không hề nói tiếp, mà Nhiên Đăng cũng không thuyết minh, chỉ im lặng gật đầu, hồi lâu mới nói: "chuyện Linh Bảo lần này có thể coi như một cơ hội, có thể cử người sang Tây thổ,mượn chuyện này thử xem ý Tây Phương giáo. Nếu bọn họ cũng có ý liên hợp, vậy cho dù thực lực Triệt giáo hơn nữa cũng không thể đối phó được ba vị Hỗn nguyên thánh nhân liên thủ. Kế này nếu thành, chưởng giáo có thể chờ sau khi Triệt giáo thất bại, một lần nữa xử lý Tây Phương giáo. Nếu Tây Phương giáo không có ý liên thủ, chưởng giáo cùng thánh nhân Triệt giáo cũng có tình huynh đệ, dựa vào chuyện Linh Bảo cùng Triệt giáo hợp lực tiêu diệt Tây Phương giáo rồi tính tiếp".
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn trầm ngâm hồi lâu, gật đầu nói: "quả nhiên vẫn là ngươi hiểu ý ta nhất. Phải rồi, chuyện kia tiến triển thế nào?"
Nhiên Đăng đáp: "coi như thuận lợi, mấy vị đạo hữu kia đều đồng ý tương trợ giáo ta, còn chuyện nhập giáo tạm thời suy xét".
"Chuyện này nếu thành, công lao ngươi thực không nhỏ", Nguyên Thuỷ Thiên Tôn gật đầu nói: "chuyện Linh Bảo phải khổ công ngươi đi Cực lạc tịnh thổ một chuyến rồi".
Nhiên Đăng đạo nhân tuy là môn nhân Xiển giáo, nhưng bối phận cao hơn mấy người Quảng Thành Tử nửa phần, coi như một dạng khách khanh trưởng lão vậy, nên thái độ của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn với hắn cũng có khác. Nhiên Đăng tức thì mỉm cười, tỏ vẻ nguyện ý không tiếc gian khổ vì bản giáo.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn lại hỏi: "ngươi đã ngộ được ảo diệu của Côn Lôn tinh ngọc kia chưa?"
Nhiên Đăng đạo nhân lắc đầu, thở dài một tiếng, từ lúc đoạt được bảo vật ở Nam Hải tới nay, hắn một mực tìm tòi ảo diệu của tinh ngọc nhưng đều không có kết quả. Bỗng câu nói tiếp theo của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn khiến sắc mặt Nhiên Đăng đạo nhân chợt biến: "đã là như vậy, ngươi hãy đưa Côn Lôn tinh ngọc cho ta dùng thử một lần".
Nhiên Đăng đạo nhân do dự giây lát, cuối cùng lấy ra Côn Lôn tinh ngọc dâng cho Nguyên Thuỷ Thiên Tôn.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn thu lấy tinh ngọc, đem ra một kiện bảo vật khác của Ngọc Hư Cung là "Ngọc Hư Ấn", nói cho Nhiên Đăng mượn tạm. Nhiên Đăng tiếp lấy Ngọc Hư Ấn, chuyển mình rời đi, ánh mắt lại chớp động không ngừng.
Ngọc Hư Ấn là một pháp bảo trứ danh trong Ngọc Hư cung, có ẩn chứa tiên thức cường đại của nguyên thuỷ thiên tôn, cho dù Nhiên Đăng muốn nuốt lấy cũng vô dụng. Nếu Côn Lôn tinh ngọc kia bị Nguyên Thuỷ Thiên Tôn tìm ra ảo diệu, chiếm Côn Lôn kính làm của mình thì Nhiên Đăng cũng không biết làm sao. Hắn khẽ nghiến răng, cuối cùng không dám nói nhiều, cưỡi Mai hoa tiên lộc ngự mây bay đi.
Thân Công Báo thấy Nhiên Đăng đạo nhân rời đi liền vội vàng vào cung bái kiến Nguyên Thuỷ Thiên Tôn. Hắn vốn bị đa số đồng môn trong giáo coi thường bài xích, dù giờ có thêm mác quốc sư Đại Thương cũng không cải thiện được tình huống này chút nào. Mà giờ Thân Công Báo nghe Nguyên Thuỷ Thiên Tôn có "yếu sự" muốn dặn dò riêng hắn, tất nhiên hết sức cao hứng.
Câu đầu tiên của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn không ngờ lại là: "ngươi có quen người tên là Tiêu Dao tử không?"
Thân Công Báo ngây ra một lát mới trả lời: "khởi bẩm sư tôn, Tiêu Dao tử là tán tiên xuất thân hải ngoại, giờ là hữu quốc sư Đại Thương, được Thiên tử rất trọng dụng".
"Ngươi với hắn giao tình thế nào?"
"Đệ tử vốn là chỗ quen biết với quần tiên Kim Ngao đảo, ngày trước tình cờ gặp hắn một lần. Người này tu vi tuy tầm thường nhưng rất trọng nghĩa khí, thực đáng kết giao", ấn tượng của Thân Công Báo với Tiêu Dao tử kể cũng được, lời nói cũng không dấu vẻ tán thưởng.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn hỏi: "vi sư muốn ngươi đi khuyên hắn gia nhập Xiển giáo ta, không biết có được không?"
"Đệ tử từng thu được tin tức, Tiêu Dao tử cùng Triệt giáo đạo hữu Hạm Chi Tiên kết làm đạo lữ, hành tung lại phiêu hốt bất định", Thân Công Báo không rõ vì sao Nguyên Thuỷ Thiên Tôn lại coi trọng Tiêu Dao tử kia như vậy, lại chần chừ nói: "chuyện này chỉ sợ rất khó, nhưng đệ tử sẽ hết sức làm việc".
"Triệt giáo?", Nguyên Thuỷ Thiên Tôn chân mày nhíu lại, mở bàn tay phải ra, một đạo bạch quang từ đó rơi trước người Thân Công Báo: "ta giờ ban cho ngươi một quả Toái tinh truỳ; nếu hắn không đồng ý gia nhập Xiển giáo ta phải…lập tức giết chết".
Thân Công Báo nghe vậy giật mình, sắc mặt lộ vẻ khó khăn, không tiến lên tiếp Toái tinh truỳ mà lại "bụp" một tiếng quỳ rụp xuống đất: "sư tôn! Đệ tử cùng Tiêu Dao tử kia tuy giao tình không sâu nhưng cũng thấy rất hợp. Huống chi Kim ngao đảo Hạm Chi Tiên cũng là một trong những đạo hữu của đệ tử, làm sao có thể làm chuyện bất nghĩa như vậy được? mong sư tôn thu hồi thánh mệnh!".
Tinh quang trong mắt Nguyên Thuỷ Thiên Tôn rực lên, Thân Công Báo tức thì rùng mình một cái, bị áp lực kia dồn tới cơ hồ không động đậy nổi. Hồi lâu, áp lực kia mới dần rút đi, Thân Công Báo cả người ướt đẫm, quỳ trên đất không dám nói tiếng nào.
"Ngươi hãy đứng dậy…", giọng nói của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn hoà hoãn lại: "ngươi trọng tình với đạo hữu, lẽ ra vi sư phải nên tán thưởng. Nhưng Tiêu Dao tử này số mệnh đặc thù, thậm chí liên quan cả tới khí vận giáo ta trong sát kiếp. Nếu chúng ta không thể sử dụng người này, tất thành đại hoạ, không thể lưu được. Vi sư biết trước đây có ít để ý đến ngươi, cũng nên biết vi sư thân là người đứng đầu một giáo, môn nhân đông đảo, không thể nào chiếu cố chu toàn. Vi sư cũng từng nói, bất kể thế nào ngươi cũng là môn hạ đệ tử của ta. Chuyện này vi sư cũng không miễn cưỡng, lựa chọn thế nào tuỳ ngươi".
Thân Công Báo khó được sư tôn đối xử hiền hoà như vậy, trong lòng không khỏi kích động, nhưng nghĩ đến phải tự tay đi giết Tiêu Dao tử lại không khỏi đầy mâu thuẫn, nhất thời thần người ra.
Chỉ thấy vẻ mặt Thân Công Báo biến đổi liên tục, trên mặt đầy mồ hôi, so với lúc bị áp lực của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn ép tới còn nhiều hơn vài phần. Rất lâu, đôi tay run rẩy kia mới từ từ cầm lấy Toái Tinh truỳ.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn thấy Thân Công Báo rốt cuộc nhận lấy Toái Tinh truỳ, hài lòng gật đầu rồi truyền cho bí pháp sử dụng: "Toái Tinh truỳ này luyện chế rất khó song bù lại uy lực cực lớn. Nếu không đề phòng, một kích đánh trúng, cho dù là thân thể Huyền tiên cũng lập tức chết ngay. Nhưng chỉ có thể sử dụng được một lần, ngươi phải nắm chắc cơ hội mới có thể ra tay".
Thân Công Báo vận tiên lực bình hoà hô hấp rối loạn, gian nan gật đầu. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn lại dặn dò hắn một trận, hắn im lặng đứng nghe. Nghe xông, Thân Công Báo cũng không nhiều lời, cúi người thi một lễ rời đi Ngọc Hư cung, sắc mặt hết sức trầm trọng, không còn vẻ hí hửng như lúc đầu đi vào.
Trương Tử Tinh sớm đã trở lại Triều Ca, hồn nhiên không biết một chuyện uy hiếp cực lớn đã gần tìm tới mình. Ngày hôm qua kết minh được với Thông Thiên giáo chủ là một thành công quan trọng. Cũng không biết kế hoạch kia có thành công không? Nếu có thể để Xiển giáo và Tây Phương giáo khiêu chiến với nhau là tốt nhất. Bước tiếp theo, phải tìm cách lung lạc thánh nhân Bát Cảnh Cung Lão Tử, cho dù không được Lão Tử ủng hộ cũng phải khuyên lão ta đứng ngoài tranh đấu, tránh cảnh "tứ thánh đánh Thông Thiên" trong nguyên tác tái hiện. Còn làm thế nào gặp được Lão Tử, rồi khuyên bảo ra sao từ từ tính đã, giờ phải tìm cách nhanh chóng hiểu rõ lực lượng trong cơ thể rồi tính.
Lúc tại Bích Du cung, Thông Thiên giáo chủ ánh mắt như đèn pha, dễ dàng nhận thấy Ma thể mới có của hắn, lại nghe chuyện Hình Thiên, cũng thập phần cảm khái với tao ngộ của Trương Tử Tinh, cho nên nhất thời tử tế dùng Thượng thanh tiên quyết hỗ trợ hắn một chút. Được Thông Thiên giáo chủ giúp đỡ, lực lượng của Vô thượng Ma thể đã hoàn toàn dung hợp, cảnh giới Kim tiên trung giai của hắn hoàn toàn được ổn định. Bạn đang đọc truyện được copy tại