Lang Dã Tiên cho rằng quốc sư vừa chết, quân Thương nhất định sẽ tấn công mạnh mẽ, lập tức khẩn cấp hạ độc tại phụ cận bốn cửa, chỉ cần quân địch vượt qua đoạn này tất sẽ nhiễm kịch độc, thân thể thành hư nhược, không tới ba ngày sẽ chết, cho dù quân địch có vài tên đạo sĩ không sợ kịch độc, nhưng binh lính phổ thông làm sao chống nổi? chỉ cần quá nửa quân địch trúng độc, nguyên khí tổn thất nặng nề, cho dù trận này không thể thắng cũng có thể an toàn rút lui.
Khiến Lang Dã Tiên bất ngờ là, quân Thương không lập tức công thành hay khiêu chiến, mà là án binh bất động, tựa hồ như đang chờ đợi điều gì.
Tại lúc Lang Dã Tiên mang hoài nghi trong lòng thì đột nhiên có quân sĩ vào báo, binh lính trong thành không biết vì sao, cả người phát nhiệt, đau đớn vô cùng, thậm chí không ai không bị. Lang Dã Tiên nghe vậy kinh hãi, ngầm vận khí dò xét, phát hiện thân thể mình cũng chúng độc, chỉ là hắn tu luyện độc thuật nhiều năm, có chút năng lực miễn dịch không tệ, nên chưa thể cảm giác rõ ràng. Lang Dã Tiên mơ hồ cảm giác được tình hình không ổn, nhưng bốn cửa đã bị hắn hạ độc thuật cực kỳ lợi hại, trong vòng mười ngày không thể qua được, cho dù là tự hắn đi giải độc cũng phải cần hai ngày thời gian. Hắn tuy có chút giải dược, nhưng không thể đủ cho cả đại quân, lần này thực đúng là tự trói chân tay mình.
Tại lúc Lang Dã Tiên chạy đua với thời gian giải độc, chuẩn bị cho toàn quân rút lui thì tin dữ lại tới: tướng lĩnh, quân sĩ đều mọc từng hạt đậu trên người, không thể động đậy. Lang Dã Tiên sợ hãi, rốt cuộc hiểu được quân Thương đang chờ đợi điều gì.
Lang Dã Tiên vội vàng phối chế giải dược, nhưng độc thuật của hắn lại không hề có tác dụng nào với loại "độc" kỳ quái này. Thời gian dần trôi đi, hạt đậu trên người binh sĩ dần biến đổi nhan sắc, từ xanh, sang vàng, đỏ, trắng, đen. Thì ra đây chính là Ngũ đấu độc thuật của Dư Đức, hoàn toàn khác với độc thuật bình thường, khiến Lang Dã Tiên bó tay không biết làm sao.
Lang Dã Tiên thấy không cách nào giải độc, đành hạ quyết tâm, mang theo thân vệ nửa đêm rời thánh, ý đồ muốn chạy thoát. Đội thân vệ này có năm trăm người, mấy năm gần đây bị Lang Dã Tiên dùng bí thuật luyện chế, đến lúc sinh tử quan đầu, có thể biến hóa mất đi ý thức, trở thành độc nhân đáng sợ. Tuy truy binh của quân Thương dùng tên lửa tiêu diệt không ít độc nhân, nhưng Lang Dã Tiên thi độc thuật ngăn chặn, không ít truy binh bị trúng độc, sợ hãi không dám đuổi theo.
Trương Tử Tinh biết tin Lang Dã Tiên bỏ chạy, cũng không hề tiếc nuối, chờ chất độc quanh thành Hạp Sơn bị giải trừ, sai Xích Hậu đi điều tra, biết tin hơn hai mươi vạn nhân mã Khuyển Nhung đều đã chết, Trương Tử Tinh không khỏi sợ hãi. Thực may Dư Đức không phải địch nhân, nếu không hậu quả thực không thể tưởng tượng được. Hắn lập tức sai người hỏa thiêu thi thể, tránh cho bệch độc lây truyền, đặt Hạp Sơn thành làm cấm địa, cấm người sống xung quanh không được tới gần.
Trận này đã hoàn toàn đánh bại giặc ngoài Khuyển Nhung, một dải đất Tây an bình trở lại. Cơ Phát cũng ngầm sợ hãi chiến lực cùng kỳ nhân dị sĩ của quân Thương, mà vị "La tướng quân" kia được giáo chủ dặn dò, tiếp tục lưu lại "phò tá" bên người Cơ Phát, nhưng do trận này đại bại, tín nhiệm của Cơ Phát đối với người này cũng giảm đi rất nhiều, đem hi vọng ký thác lên người xuất thân "danh môn" Xiển giáo Khương Tử Nha.
Quân Thương chiến thắng xong, Tam Tiêu cáo từ rời đi, Trương Tử Tinh lưu luyến Bích Tiêu không nỡ rồi, cuối cùng lén lút nói với nàng một câu: "trong vòng ba tháng sẽ lên Tam Tiêu đảo, bắt nàng thực hiện lời hứa".
Bích Tiêu nghe vậy, lấy ra Kim giao tiễn, hươ hươ dọa dẫm trước mặt hắn, rồi nhảy lên Hoa Linh Điêu, cùng hai vị tỷ tỷ rời đi.
Chúng nhân Xiển giáo thấy cho tới lúc Triệt giáo thánh nhân xuất hiện mới đánh bại được Tây phương giáo, cảm thấy không có chút mặt mũi nào, nhất tề hướng Thiên tử cáo từ. Trương Tử Tinh hết sức khách khí bày yến tịch đưa tiễn chư tiên, trên tiệc không nhìn thấy Ngô Bình, mọi người đều hết sức thấy kỳ quái. Trương Tử Tinh nói ả tâm tình phiền muộn đã cáo từ đi trước, mọi người biết Ngô Bình buồn bã chuyện Đặng Hoa, cũng gật đầu không hỏi nữa.
Lại nói Lang Dã Tiên đại bại bỏ chạy, không dám chậm trễ hội họp quân đội các nơi, như chó nhà chạy tang trở về hang ổ. Một đường gian khổ thẳng cho tới đại mạc vương thành, tình cảnh hiện ra khiến cho toàn bộ những người trở về ngây ngốc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại