Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 190: Triều Ca Mị Nương

Trước Sau

break
Triều Ca, Hiển Khánh Điện, Tử Giao cùng Tử Hồng đang hưng phấn bừng bừng xem biểu diễn ca múa.

Do Trương Tử Tinh xuất hiện, giúp cho một số nhạc khí sớm xuất hiện, mà thiên "Nhạc" trong Đại Thương Lễ Nhạc còn có một chương "Nhạc khí", giới thiếu đầy đủ nhạc khí mới. Một đoàn cung nữ theo tiếng nhạc dìu dặt bước ra ca vũ, từng bước theo nhịp điệu, giọng hát thánh thót vang: "kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương. Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương. Tố hồi tòng chi, đạo trở thả trường. Tố du tòng chi, uyển tại thủy trung ương…"

Lúc này, một cô gái tuổi trẻ xinh đẹp xuất hiện giữa đám cung nữ, có vẻ là người múa chính, nàng vừa xuất hiện, tư sắc và vũ đạo của cung nữ xung quanh lập tức bị lu mờ. Thiếu nữ này dung mạo tuyệt sắc, tuy mặc váy dài kín đáo, nhưng không che nổi thân hình nóng bỏng kia, điệu múa càng tuyệt vời ưu mỹ, như một con chim nhỏ sắc hồng, hướng bầu trời cất tiếng ca chào đón.

Một khúc qua đi, thiếu nữ phập phồng hít thở, yểu điệu đi tới bên người Tử Giao, ôn nhu cúi người hành lễ. Tử Giao nắm tay ngọc nàng, dẫn tới ghế trên, thương yêu lau đi mồ hôi nơi trán nàng. Thiếu nữ nở nụ cười động lòng người, thuận thế ngã trong lòng hắn, thay Tử Giao châm đầy chén rượu. Tử Giao vui vẻ nhận lấy, một hơi uống cạn.

Tử Hồng ở một bên thấy cảnh này, vẻ mặt không khỏi lộ ra vài phần ghen tị, cố ý mở miệng nói: "hoàng huynh thực có phúc khí, đi Đông Giao săn bắn mà cũng có thể gặp được vị tuyệt sắc giai nhân như Mị Nương đây, có điều…chỉ sợ hoàng tẩu Lam Ngọc sẽ không vui a". "Hồng đệ nếu còn nghĩ đến tình anh em, đừng đề cập tới con đàn bà kia nữa!", vừa nhắc tới chánh thê nguyên phối của mình, Tử Giao liền không nhịn nổi tức giận trong lòng. Vị chánh thê Sùng Lam Ngọc kia chính là cháu gái của Bắc Bá Hầu Sùng Hầu Hổ, lớn hơn Tử Giao ba tuổi, được Thiên tử tứ hôn lúc Tử Giao làm lễ thành nhân. Sùng thị này tướng mạo đoan trang, kể cũng xứng với hắn. Theo lý thuyết, phu thê trẻ tuổi, mới hưởng mùi vị ân ái, tình cảm phải rất không sai mới phải. Nhưng Tử Giao hết sức khó chịu loại hôn nhân chính trị này, tiếc là hắn bị thân phận bắt buộc, tuy là hoàng tử được chúng nhân kính ngưỡng, nhưng cũng không thể phản kháng.

Do tâm lý khó chịu ngay từ đầu, khiến cảm tình giữa hai người rất không dung hợp, lại thêm Sùng Lam Ngọc có một cái tính Tử Giao rất ức chế, đó chính là hay ghen, mà ghen rất dữ, không chịu nổi bất cứ nữ nhân nào ghé vào người trượng phu.

Nếu đây là xã hội một vợ một chồng vài nghìn năm sau, chuyện này thực rất bình thường, nhưng ở thời đại này, đó lại bị coi là điển hình đố kị. Sùng Lam Ngọc không chỉ đố kị, mà còn rất hay ngờ vực trượng phu, thủ đoạn trong tay cũng không vừa. Ví như Tử Giao không cẩn thận nhìn cô thị nữ nào nhiều vài cái, thị nữ kia lập tức bị Sùng thị trừng phạt một cách đáng sợ, thậm chí là xử tử. Kết quả đem lại, chính là Tử Giao càng ngày càng chán ghét và xa cách nàng.

Tử Giao tuyệt không phải loại đàn ông nhu nhược, dù Trương Tử Tinh từng dạy hắn phải đối xử tốt với thê tử, nhưng nhiều lúc không nhịn nổi, cũng khó tránh hành vi bạo lực gia đình phát sinh. Tại thời đại nam nhân làm chủ này, Sùng thị không thể phản kháng Tử Giao, nhưng nàng cũng có cách trút giận, đó là nhận trách phạt của Tử Giao xong, liền đem lệ khí trong lòng trút lên đầu thị nữ trong cung. Tử Giao từng nhiều lần định bỏ Sùng thị, nhưng do nàng là cháu của Bắc Bá Hầu Sùng Hầu Hổ đang được Thiên tử "trọng dụng", đoạn hôn nhân chính trị này không thể dễ dàng kết thúc, lại thêm gần đây phụ hoàng độc sủng Đát Kỷ, không màng gia sự, khiến cho hắn có khổ cũng không dám kêu. Sùng thị chính là ngắm chuẩn điểm này, cho nên không hề sợ hãi.

Tử Giao bất đắc dĩ, đành tuyên bố chiến tranh lạnh với Sùng thị, ngày thường dù ở trong phủ gặp mặt, cũng coi như không nghe không thấy, có lúc thì tới phủ đệ của đệ đệ Tử Hồng qua đêm luôn ở đó. Thẳng cho tới lúc Trương Tử Tinh chinh Tây, đem sự vụ trong triều giao cho hắn, ẩn ý ngày sau lập làm thái tử. Tử Giao tuy theo một đoàn thái phó, thái sư học tập nhiều năm, nhưng dù sao là lần đầu lo việc triều chánh, cũng hết sức coi trọng sự tín nhiệm của phụ hoàng, hàng ngày đều cẩn thẩn xử lý mọi chuyện lớn nhỏ, tuy rất mệt ỏi, nhưng cảm giác thoải mái hơn trước nhiều, cũng có thể danh chính ngôn thuận không về phủ.

Nhóm đại thần như Tỉ Can, Hoàng Phi Hổ thấy vị Thái tử tương lai này cố gắng như vậy, so với Thiên tử gần đây trầm mê nữ sắc thì tốt hơn nhiều, thầm mừng Đại Thương có người kế tục, cũng hết sức tận tâm phò tá, một đoạn thời gian, trong triều mưa thuận gió hòa.

Một ngày nghỉ triều, Tử Giao đi Đông Giao săn bắn, bất ngờ làm bị thương một nàng thiếu nữ. Thiếu nữ này tên Mị Nương, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đi theo nàng còn có một vị lão nhân tùy tòng. Lão phó nói Mị Nương là con nhà khanh sĩ, vì gia cảnh suy tàn, cha mẹ bệnh ặng qua đời, ẩn cư nơi phụ cận. Tử Giao thấy rất có lỗi với việc ngộ thương nàng, vời nữ tử vào cung, gọi ngự y tới chữa trị, lại lưu lại trong cung trị thương. Trong lúc đó, hai người dần sinh tình cảm.

Không bao lâu, lão phó kia chợt bệnh nặng qua đời, một thiếu nữ yếu đuối như Mị Nương càng khó một mình xoay xở, Tử Giao lập tức mượn cớ lưu nàng lại bên người.

Mị Nương không có tính xấu như Sùng Lam Ngọc kia, lại cũng không hay sợ sệt như Tôn Du, có một loại mị lực khiến người nhìn mà muốn thân cận. Trước Tử Giao hàng ngày đều kiên trì luyện tập Ngọc Thanh tiên quyết do Quảng Thành Tử truyền dạy, xử sự cẩn thận, đầu óc thanh minh, được Tỉ Can hết sức tán thưởng. Nhưng không biết vì sao, từ lúc gặp Mị Nương, hắn liền sinh ra cảm giác mê luyến mãnh liệt, phảng phất có thể vì nàng vứt bỏ hết thảy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc