Ngay lập tức, Ngao Quảng mời mọi người vào trong Thủy Tinh cung ngồi, sai người bưng bê phục vụ rượu ngon và hoa quả, mời Trương Tử Tinh ngồi đầu.
Nhìn thấy Viên Hồng có chút không cầm được sự háo hức, Ngao Quảng không dám chậm chạp phân phối thuộc hạ : "Quyết Đô Ti, lấy lệnh bài của ta, tới binh khí khố lấy Cửu thối đại đao lên đây."
Viên Hồng vội vàng nói: "Đại vương, ta không quen dùng đao, ngày thường thích cầm côn, mong ngài cho ta một món đồ tương tự."
Ngao Quảng gật đầu nói: "Lý tổng binh, Thiện lực sĩ, các ngươi vào binh khí khố, lấy ra những cái côn tốt nhất ra đây."
Không lâu sau, mấy thủy tộc tướng quân cùng với vài binh sĩ vác côn đến. Viên Hồng xuất thân từ Mai Sơn hẻo lánh, ngày thường chỉ được dùng côn bổng phổ thông, chưa từng thấy qua tiên gia binh khí, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, đi ra phía trước cầm lấy múa liên tục không buông tay, thể hiện sự thích thú không ngừng.
Trương Tử Tinh thấy thế ho khan vài tiếng. Viên Hồng nhớ tới sự phân phó của sư bá, cố ý trên người thi triển ra lực lượng cầm lấy vài món đồi, sắc mặt đang mừng thì chuyển thành thất vọng nói: "Mấy binh khí này cũng tốt nhưng có điều quá nhẹ."
"Mấy cái này vốn là côn bổng tốt nhất trong binh khí khố rồi", Ngao Quảng đối với lực lượng Viên Hồng cũng giật mình, lại sợ Trương Tử Tinh thấy thế trách móc, vội vàng nói: "nếu vậy xin mời Viên đạo hữu vào bên trong binh khí khố của ta mà lựa chọn vậy, nếu thấy hợp cái nào thì cứ việc lấy đi."
Viên Hồng được Trương Tử Tinh hứa hẹn, vội vàng đi theo thủy tướng quân tới binh khí khố mà đi. Ngao Quảng cẩn thận hỏi: "Xin hỏi bệ hạ, huyện thứ ba thì……."
"Đừng vội", Định hải thần châm chưa thấy đâu, thì Trương Tử Tinh làm sao nói ra cái điều kiện cuối được, lập tức cười nói: "đợi cho sư điệt của ta lấy được binh khí thì hẵng tói tiếp, Long Quân điện hạ, hôm nay phiền toái như vậy, quả nhân trước tiên ngươi một ly."
Ngao Quảng cũng không dám hỏi nhiều, lập tức đứng dậy hồi kính. Trương Tử Tinh cũng kính Tam Tiêu một chén, rồi cùng với Khổng Tuyên, Ứng Long đối ẩm, bộ dáng nhàn nhã không quan tâm, càng khiến cho Ngao Quảng càng bồn chồn nóng vội.
Trương Tử Tinh thấy Ngao Bính đang đứng một bên thì hỏi: "Tam thái tử, ngươi tu luyện loại song tu thuật nào?, vì sao lại cần nữ tử bình thường? Song tu thuật chính cần hai bên đồng lòng mới là đại đạo, cách làm cưỡng bức thải bổ của ngươi chính là đi sai đường rồi."
Ngao Bính cung kính đáp: "Tiểu Long không lâu trước đánh lên Nhị Long sơn, vốn là vì vô tình thấy thiên triệu, biết là có bảo vật xuất thế, bèn tới đó tìm, thấy được một cuốn sách tên là "Âm Dương thư", vừa nhặt lấy thì bị một đạo nhân xuát hiện, tự xưng là Hoàng Long chân nhân Ma Cô động, ngang ngạnh nói đấy là sách của hắn. Tiểu Long không phục, đấu với hắn một phen, kết quả thua bị trói, sau khi tra hỏi biết là Đông hải Tam thái tử nên hắn không có làm thịt, ngược lại nói đạo thư này quá ư là lợi hại, tu vi của tôi còn kém, nếu tu hành có thể bị bị phản phệ, nên truyền cho một bộ song tu thuật cơ bản. Tôi xem trong đó thấy cần đỉnh lô luyện tập, mới để Dạ Xoa Lý Cấn bắt nữ thường dân".
Trương Tử Tinh nghe xong thần sắc khẽ động, theo như Ngao Bính nói thì sách song tu thuật kia không phải là của Hoàng Long chân nhân, mà tên giảo hoạt này ra vẻ thi ân truyền cho Ngao Bính một bộ sách thải âm bổ dương tầm thường, bên này nuốt lấy đạo thư, vẫn ra vẻ người tốt đạo mạo, thủ đoạn thực vô sỉ. Trương Tử Tinh không khỏi có cảm giác gặp được người "đồng đạo".
Thủ đoạn như vậy! thực giỏi cho một gã Xiển giáo Kim tiên, lần sau gặp mặt nhất định phải thử xem ngươi có thủ đoạn hay bần đạo có thủ đoạn.
Đang ngẫm nghĩ thì Viên Hồng đi ra cùng với tướng thủy tộc, tay cầm lấy một cây côn màu đen, tự hồ được làm từ kim chúc, màu đen mang theo sắc xanh thẫm, không hề có đồ án phù chú gì, trông thực tang thương. Bạn đang đọc truyện được copy tại