Trương Tử Tinh lộ vẻ kinh hãi, đột nhiên đứng dậy: "Vân đệ, thực không ngờ…chúng ta tuy quen biết không bao lâu, song ta đã coi ngươi như anh em, vì sao ngươi…"
Thải Vân đồng tử càng tỏ vẻ xấu hổ, vội vàng giải thích: "vừa rồi không phải tiểu đệ nói là hiểu nhầm mà! Chuyện này bên trong rất phức tạp, tiểu đệ có nỗi khổ trong lòng, không tiện nói rõ, xin đại ca ngàn vạn lượng thứ. Tiểu đệ nguyện vì đại ca đi tìm giải dược cho tẩu tẩu".
Trương Tử Tinh do dự một hồi, cuối cùng thở dài một tiếng: "Vân đệ, chúng ta đã là huynh đệ, ta cũng không làm khó, chỉ mong ngươi mau đi sớm về, tìm giải dược cứu tẩu tẩu ngươi".
"Đại ca yên tâm, độc này tạm thời không có gì đáng ngại, tiểu đệ lập tức đi ngay, xin đại ca ở đây chờ một chút", Thải Vân đồng tử không dám chậm trễ, vội vàng cáo từ.
Ước chừng nửa giờ sau, Thải Vân đồng tử rất nhanh đã trở lại biệt viện, lấy ra một đạo ngọc phù đưa cho Trương Tử Tinh: "Tiêu Dao đại ca, chỉ cần rót tiên lực vào phù này, cho tẩu tẩu đeo trên người, không tới hai ngày sẽ tự động giải độc, lúc bình thường đeo trên người cũng có thể phòng độc".
Trương Tử Tinh vội vàng thu lấy cất vào người, hỏi: "phù này có thời hạn bao lâu? Vi huynh bổn tính phong lưu, dù tu luyện đã thành xong vẫn không sửa được, tẩu tẩu ngươi không chỉ có một người".
Thải Vân đồng tử lại lấy ra vài tấm ngọc phù đưa lại: "Tiêu Dao đại qua quả là người tiêu diêu, phù này mười ngày sau sẽ mất linh, không biết có đủ dùng không?"
Trương Tử Tinh nhẩm qua một chút, gật đầu hỏi: "Vân đệ, đủ thì đủ rồi, chỉ có điều không biết lúc nào thì độc phát? ta sợ không kịp đi chữa trị". Bạn đang đọc truyện được lấy tại