Đứng dưới sơn nhai, Hạn Bạt toàn thân mặc đồ trắng lành lạnh nhìn một kẻ mặc giáp đen phía đối diện, khí vụ màu vàng tuyệt không thể che dấu đặc trưng nữ tính trên người, đáng tiếc là, dù thân thể mỹ diệu thế nào cũng không thể che dấu khuôn mặt khủng bố kia.
Đầu ả trụi thùi lụi, không hề có một sợi tóc, đôi mắt vầng trăng nhìn qua cũng được, đáng tiếc con ngươi tuyền một màu đỏ, một vết sẹo dài chạy dọc hai bên má, không biết là tu luyện sai lầm hay vết thương cũ, trong miệng còn thè ra hai chiếc răng nanh đáng sợ, khiến người không rét mà run. Tử tế nhìn kỹ, thì ra trên thân thể yểu điệu kia còn bị vô số lân phiến bọc lấy.
Người mang giáp đen không hề khách khí chọc vào chỗ đau của ả: "nghe nói Nữ Bạt vốn là thượng cổ thiên nữ, vì sao lại biến thành xấu xí thế này? Hay là xấu đẹp cũng không biết?"
Nữ Bạt tức giận hét lớn: "tên tặc nhân kia! Dám mở miệng đả thương người! chờ ta bắt được sẽ xé ngươi làm trăm mảnh!"
"Nói suông thì có tác dụng gì?" người giáp đen không khỏi cười lạnh nói: "bây giờ ngươi có thực lực đó không?"
"Ngươi là đồng bọn với Phi Liêm?", Nữ Bạt thấy đối phương không hề sợ hãi, cũng bình tĩnh lại mở miệng hỏi một câu, âm thanh khó nghe xem ra cũng hợp với diện mạo.
"Tùy ngươi lý giải, có điều ngươi lập tức sẽ chết", người giáp đen nói lời này chém đinh chặt sắt, không có nửa phần thương lượng.
Nếu là bình thường, Nữ Bạt đã sớm không thèm nói mà trực tiếp giết chết, nhưng hôm nay không biết vì sao, một thân đạo thuật của ả không thể thi triển cho nên không dám manh động, một bên nói chuyện kéo dài thời gian, một bên cẩn thận quan sát tình huống xung quanh.
"Ngươi và Phi Liêm là quan hệ thế nào? Vì sao muốn thay hắn xuất đầu?", Nữ Bạt ngầm ngưng tụ lực lượng, phát hiện tuy pháp thuật mất linh, nhưng lực lượng bổn thân vẫn có thể vận dụng, cũng thêm yên tâm phần nào. Ả có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, quyết định trước hết tận lực kéo dài thời gain, chờ cấm chế của đối phương giảm đi uy lực, pháp lực bản thân khôi phục sẽ trừng trị đối thủ.
"Chuyện này ngươi không cần biết, cũng không cần phải kéo dài thời gian, nơi này đã bị thánh nhân đặt cấm chế, tu vi dưới Huyền Tiên không thể sử dụng đạo thuật", câu này của người giáp đen khiến Nữ Bạt kinh hãi: "ngươi biết không? Kỳ thực ta cũng đang kéo dài, dù sao bố trí của ta cần thời gian khống chế…"
Dứt lời, người giáp đen lăng không nhấc người, bay về phía sau. Nữ Bạt chấn kinh: thánh nhân hạ cấm chế? Dưới bực Huyền Tiên không thể thi triển đạo thuật? sao đối phương lại có thể ngự không phi hành, chẳng nhẽ có thực lực huyền tiên? Nếu là như vậy, hắn muốn giết mình quá dễ, sao còn muốn chạy?
Nữ Bạt trong lòng nghi hoặc, đột nhiên cảm thấy cả người dường như nặng hơn mười lần, ngay chút động tác cũng thấy hết sức khó khăn, tựa hồ bị kẻ nào ở phía dưới tóm chặt hai chân. Không chờ ả kịp kinh hãi, đã lập tức linh mẫn cảm giác được tiếng xé gió truyền tới trong không trung.
Cung tên ư? Định đem thứ này đối phó tiên nhân? Thực là buồn cười! huống chi thân thể mình cường hãn hơn phổ thông tiên nhân rất nhiều, có lẽ chỉ có một số yêu tộc mới so sánh được, đâu thèm để ý tới cung tiễn này? Nữ Bạt cười lạnh, khuôn mặt càng trở nên đáng sợ.
Nói thì chậm nhưng lại rất nhanh, tiếng âm thanh xé gió đã gần bên tai, so với dự kiến của Nữ Bạt nhanh hơn nhiều, chỉ nghe "păng" một tiếng, Nữ Bạt trúng thương lảo đảo lui lại vài bước, từ từ rút ra trường mâu đang cắm vào ngực mình, nghiến răng bẻ thành hai đoạn, đôi mắt đỏ rực tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Trương Tử Tinh đứng ở phía xa cũng thầm kinh hãi, vừa rồi sử dụng chính là tiên nỗ do Pháp Giới căn cứ vào Cự Khuyết Kiếm nghiên cứu mà chế ra, lại được Trương Tử Tinh cải tiến nguyên lý thêm, uy lực vô cùng, ngay cả thuẫn sắt cũng dễ dàng xuyên thủng, không ngờ lại không thể xuyên qua người Nữ Bạt, nhục thể thực quá cường hãn.
Ánh mắt hắn như đuốc, nhìn ra trường mâu bị Nữ Bạt rút ra không hề vấy máu, mà vết thương trước ngực cũng đang rất nhanh khôi phục nguyên trạng, tựa hồ không bị làm sao, lòng thầm nói nữ quái vật này thực không thể lấy tiêu chuẩn của người thường ra mà đánh giá.
Kỳ thực trạng huống của Nữ Bạt không có tốt như hắn tưởng tượng, ả cảm giác uy lực của trường mâu không chút nào kém một kiện pháp bảo hạ cấp, tuy không thể tạo thành thương tổn thực sự, nhưng cũng khiến nguyên khí hao tổn không ít. Lúc này, tiếng xé gió đầy trời lại rít lên, Nữ Bạt rốt cục động dung, vận lực nhảy lên, nhưng sao hai chân nặng nề vô cùng, độ cao nhảy lên cũng không được như ý. Trong nháy mắt bị bắn thành như con nhím. Nữ Bạt cuồng rít một tiếng, vụ khí màu vàng quanh người càng dày đặc, hóa những thanh mâu gỗ trên người thành củi khô, vô lực rơi xuống trên đất. Nhưng mưa mâu như đầy trời vô cùng vô tận, lực lượng trong người Nữ Bạt cũng bị tiêu hao không ngừng.
Nữ Bạt nghiến răng chịu những trường mâu bắn trúng, gia tốc xông tới tiếp cận địch nhân.
Phi Liêm rất muốn xem Thiên tử đã an bài gì để đối phó Hạn Bạt, đang định tìm cớ rời khỏi Ám Ảnh, bỗng tiếng bạo tạc kinh khủng từ xa truyền tới như muốn xé rách màng tai khiến hắn kinh hãi tức thì.
"ngươi tính toán không sai, muốn tiếp cận để ta không phóng được tiên nỗ, đáng tiếc…ta đã chuẩn bị lễ vật sẵn cho ngươi ở dưới đất", Trương Tử Tinh nhìn Hạn Bạt trúng ám lôi thành tàn phế, ngữ khí càng thêm lạnh lẽo.
Nữ Bạt trầm hô một tiếng, vận khởi dị lực, tay chân lại hồi phục như trước, hồng quang trong mắt càng thịnh, không ngờ lại mạnh mẽ phá được trói buộc của thiết bị tạo trọng lực dưới đất, bật người nhảy cao, nhắm hướng Trương Tử Tinh chộp tới. Ả bị ám lôi đả thương, hận không thể đem đối phương xé thành từng mảnh. Lần này Trương Tử Tinh lại không hề có ý muốn thối lưu, phần giáp bên hông bỗng hiện ra hai vật thể kỳ quái nhô lên, vật thể kia từ từ mở ra lớp bọc bên ngoài, lộ ra từng viên cầu màu đen phía trong.
Lúc này Nữ Bạt đã xông lại rất gần, chỉ cần nhảy thêm một lần nữa là tới được mục tiêu, lúc ả lăng không nhảy lại, một viên cầu đã rất nhanh bắn ra, dẫn theo một tia hoàng sắc, nhanh như chớp bắn tới Nữ Bạt giữa không trung. Nguồn truyện: