- Được rồi, nếu không còn gì nữa thì cuộc họp kết thúc tại đây. Tôi cũng mong các vị có thể nhanh chóng trong thời gian ngắn nhất tìm ra được cách giải quyết tình hình hiện tại. Với lại đợt khủng hoảng lần này sẽ ảnh hưởng nhiều đến tâm lý nhân viên trong công ty, hãy cố gắng trấn an bọn họ trước đã.
Lâm Kiệt đứng dậy đi ra khỏi phòng.
- Tình hình này thì còn tìm được cách nào mà giải quyết chứ? Đợt khủng hoảng này quá nghiêm trọng.
- Không sợ các vị chê trách chứ tôi nghĩ rằng, Lâm Thịnh sẽ không trụ được lâu đâu.
- Không phải chỉ có ông nghĩ thế, chúng tôi cũng nghĩ như vậy đấy. Khó mà vượt qua được khủng hoảng.
Những cổ đông trong này nói đúng, với tình hình này thì e rằng Lâm Thịnh sẽ chẳng trụ vững được bao lâu nữa.
………………………………………..
Cuộc họp kết thúc mà không tìm được giải pháp thích hợp nào để giải quyết vấn đề. Lâm Kiệt trở về phòng làm việc, cố gắng suy nghĩ để xoay chuyển tình thế hiện tại của Lâm Thịnh.
Hạ Quân Dật, Hạ Quân Dật. Cái tên này thật sự khiến cho Lâm Kiệt phải điên đầu. Nhưng tình hình bây giờ không ổn định, lại không có cách nào giải quyết, Lâm Kiệt nghĩ đến chuyện gọi cho Hạ Quân Dật.
- “Alo”
Đầu dây bên kia chính xác là giọng của Hạ Quân Dật, lạnh lùng và cũng rất trầm tĩnh.
- Tôi là Lâm Kiệt.
- “Ừ. Lâm Thịnh hiện đang trong cuộc khủng hoảng nghiêm trọng như thế, cậu không đi giải quyết mọi việc đi mà vẫn còn nhã hứng gọi điện cho tôi nữa à?” – Nghe rõ ra thì giọng nói của Hạ Quân Dật lúc này đầy mỉa mai và châm chọc.
- Tôi muốn gặp anh.
Lâm Kiệt lại nghe thấy tiếng cười khẽ của Hạ Quân Dật. Anh ta không nói gì, chờ Hạ Quân Dật lên tiếng.
- “Được. Muốn gặp ở chỗ nào?”
- 8 giờ sáng mai tại phòng trà CM.
- “Tôi sẽ đến.”
Nói xong, Hạ Quân Dật lập tức tắt máy. Lâm Kiệt tức giận ném mạnh tay chiếc điện thoại lên bàn.
…………………………………….
Phải hơn 11 giờ đêm, Lâm Kiệt mới trở về nhà. Căn biệt thự tối om, anh ta bật điện phòng khách, rồi nhẹ nhàng đi đến phòng của mẹ mình cũng nằm ngay ở tầng 1.
- Á…………..
Nghe thấy tiếng hét của mẹ, Lâm Kiệt sợ quá vội vàng mở cửa ra. Anh ta chạy đến ôm bà Lâm, hỏi:
- Mẹ, mẹ sao vậy?
Bà Lâm vội vàng ôm chặt lấy Lâm Kiệt, thở hổn hển, giọng run rẩy và nói lắp bắp:
- Kiệt… Kiệt… mẹ sợ quá… Mẹ, mẹ mơ thấy ác mộng, mẹ sợ quá con à. Mẹ rất sợ…
- Mẹ đừng sợ, đã có con ở đây rồi.
Lâm Kiệt cố gắng trấn an bà Lâm, nhẹ nhàng hỏi:
- Mẹ không sao chứ?
- Ừ.
- Được rồi, vậy mẹ ngủ tiếp đi.
Bà Lâm ngẩng đầu nhìn Lâm Kiệt, gương mặt cũng đỡ sợ hơn, hỏi:
- Con à, tình hình của Lâm Thịnh thế nào rồi? Tin tức hôm nay mẹ cũng đã xem hết, có phải là khó khăn lắm không?
- Mẹ, không sao đâu. Con và các cổ đông vẫn đang cố gắng giải quyết mọi chuyện, mẹ đừng lo.
- Trông mặt con có vẻ mệt mỏi quá, mấy giờ rồi, con đã ăn gì chưa? Để mẹ đi nấu cho con nhé?
- Không cần đâu mẹ, con ăn rồi. Với lại chân mẹ hiện giờ vẫn chưa khỏi hẳn, đừng đi lại cũng như làm quá nhiều việc, đã có cô giúp việc nên mẹ cứ nghỉ ngơi đi.
Bà Lâm vỗ nhẹ lên vai của Lâm Kiệt, thở dài:
- Kiệt, mẹ biết tình hình công ty của con hiện tại rất bất ổn, nhưng mà con à, nếu đã không cố được thì dừng lại đi. Những doanh nhân thành công hiện giờ cũng phải trắng tay mấy lần liền. Mẹ biết con có tài năng, mọi chuyện sẽ ổn hơn thôi.
- Con biết rồi mẹ. Bây giờ cũng đã muộn lắm rồi, mẹ mau đi ngủ đi. Con cũng đi ngủ đây.
- Ừ, vậy con đi nghỉ sớm đi.
- Vâng.
Lâm Kiệt đắp chăn cho bà Lâm, rồi ngồi cạnh bà một hồi cho đến khi bà hoàn toàn chìm trong giấc ngủ thì anh ta mới đi ra. Nói với mẹ như vậy nhưng đêm nay anh ta lại thức trắng để giải quyết công việc.