Cũng đã 3 ngày kể từ ngày đi phỏng vấn, Lương Vũ Tranh vẫn đang nôn nóng chờ đợi kết quả từ phía tập đoàn DCL. Hôm nay được nghỉ, Lương Vũ Tranh lại vào viện thăm mẹ.
Đang định đẩy cửa phòng bệnh đi vào thì Lương Vũ Tranh nhận được một cuộc điện thoại. Cô nhanh chóng nhận máy.
- “Xin chào, cô là Lương Vũ Tranh tiểu thư đúng không?” – Đầu dây bên kia là giọng của một cô gái.
- Là tôi. Xin hỏi cô là ai?
- “Chào Lương tiểu thư, tôi họ Đinh, là quản lý phòng nhân sự của phòng nhân sự tập đoàn DCL. Lần trước cô tham gia phỏng vấn và có kết quả rất tốt nên chúng tôi quyết định mời cô vào làm. Thời gian thử việc là một tháng. Chiều nay Lương tiểu thư có rảnh không, cô đến phòng nhân sự của tập đoàn DCL, chúng ta sẽ nói cụ thể hơn.”
- Vâng, cảm ơn cô, chiều nay tôi sẽ đến.
Cuộc nói chuyện trôi qua rất nhanh, Lương Vũ Tranh cảm thấy rất hạnh phúc khi được nhận vào làm việc. Khi vẫn còn đang rất vui mừng, một cuộc điện thoại khác gọi đến, và lần này là của Hạ Quân Dật.
- “Chúc mừng em, cuối cùng nhờ năng lực mà em cũng đã có thể vào được DCL rồi.”
- Cảm ơn anh.
- “Nghe giọng của em, tôi có thể đoán ra em lúc này đang vui như thế nào đấy.”
Nụ cười hạnh phúc của Lương Vũ Tranh vẫn chưa thể dừng lại. Cô tiếp tục nói:
- Đương nhiên rồi. Em đang rất vui. Nhưng mà Hạ Quân Dật, em vẫn còn nghi ngờ, liệu anh có nói gì với nhân viên của anh để họ nhận em vào DCL không?
- “Hóa ra vẫn còn nghi ngờ à? Nếu như em đã nghĩ là tôi giúp em thì cứ nghĩ như vậy đi. Đã đi cửa sau thì phải đi cho chót, em cũng cần phải báo đáp tôi chứ?”
- Đừng có nói linh tinh nữa. Em chỉ nói đùa thôi mà, anh cho là thật đấy à? Không ngờ anh còn nghĩ như vậy.
Lương Vũ Tranh lại nghe thấy nụ cười của Hạ Quân Dật, một nụ cười khá dễ chịu.
- Thôi không nói chuyện với anh nữa. Em đang ở bệnh viện, có gì tối nay nói sau.
- “Tối nay e rằng không nói chuyện được với em rồi, tôi còn phải đi dự một bữa tiệc.”
- Thế à?
- “Nhưng nếu em không ngại thì cũng có thể cùng tôi tham dự bữa tiệc tối nay.”
Ở đầu dây bên này, Lương Vũ Tranh đang bĩu môi.
- Thôi, em không đi đâu. Em không thích tiệc tùng.
- “Vậy được, tạm biệt.”
- Tạm biệt.
Lương Vũ Tranh tắt điện thoại, trong lòng đầy hoan hỉ.
………………………………….
Đẩy cửa phòng bệnh đi vào, Lương Vũ Tranh để túi xách xuống sofa, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.
- Mẹ, cuối cùng con cũng đã tìm được việc, có thể tự lực cánh sinh được rồi. Mẹ cũng không cần phải lo cho con nữa đâu.
Lương Vũ Tranh nắm chặt lấy bàn tay gầy của mẹ, những gân xanh đã nổi rõ hết lên.
- Chuyện của con với Lâm Kiệt ấy, con cũng đã quyết định sẽ trở lại bên anh ấy rồi. Nhưng mà Hạ Quân Dật cho con thời gian 2 tháng mẹ ạ. Và con đương nhiên đã đồng ý với Hạ Quân Dật. Anh ấy có vẻ rất tốt nên con cũng tin vào lời nói của anh ấy.
Thấy nhiệt độ phòng có phần hơi lạnh, Lương Vũ Tranh với tay lấy điều khiển ở đầu giường, chỉnh lại nhiệt độ. Cô lại nắm chặt lấy tay của bà Lương, tiếp tục nói:
- Ngày trước mẹ thường hay nói với con rằng, con người ở đời ai cũng phải trải qua khó khăn và thử thách thì mới tìm được hạnh phúc thật sự của chính mình. Khó khăn của con sắp qua rồi, chắc là con cũng nhanh chóng tìm được hạnh phúc của mình mẹ nhỉ? Mẹ biết không, khi Lâm Kiệt nói vẫn còn yêu con, khi anh ấy nói anh ấy không quan tâm đến quá khứ của con, con đã rất hạnh phúc. Con đã từng nghĩ, nếu có gặp lại Lâm Kiệt, chắc anh ấy cũng chẳng chấp nhận con của hiện tại đâu.
Lương Vũ Tranh lại trầm ngâm trong giây lát mới nói tiếp:
- Con nghe bác sĩ nói rằng sức khỏe của mẹ dạo này có phần bất ổn. Trông mẹ cũng gầy đi nhiều. Con biết là mẹ rất thương con nên mẹ hãy cố lên. Chẳng phải trước đây mẹ nói, mẹ rất muốn được nhìn thấy con làm đám cưới và sống hạnh phúc sao? Mẹ phải mau mau tỉnh lại mới có thể thấy được con hạnh phúc chứ?
Dù biết tình hình của mẹ không ổn nhưng Lương Vũ Tranh vẫn cứ ôm hy vọng. Cô rất muốn để mẹ nhìn thấy mình hạnh phúc, đó là nguyện vọng duy nhất của cô.