Phải đến sáng sớm hôm nay, Lương Vũ Tranh mới có thể ngủ được. Đến khi cô tỉnh lại thì cũng đã 9 giờ sáng. Bên cạnh lạnh lẽo, Hạ Quân Dật đã đi làm từ lâu nhưng mùi hương của anh vẫn còn thoang thoảng trong căn phòng này.
Lương Vũ Tranh gọi điện cho Vương Nhã Đồng hỏi tình hình của cô thế nào, cô ấy nói rằng vẫn ổn. Thấy giọng bình thường của Vương Nhã Đồng, cô cảm thấy yên tâm hơn.
………………………………
Cả chiều hôm qua không ăn gì, Lương Vũ Tranh cảm thấy hơi đói. Cô bảo Tiểu Hoa gọi đặt cho mình một chiếc pizza hải sản. Mọi chuyện dù sao cũng đã qua, Lương Vũ Tranh cũng chẳng muốn nghĩ nhiều đến nó nữa.
Lương Vũ Tranh ăn sáng xong thì đúng lúc đó thím Lý đi chợ về.
- Thím Lý, sao thím mua nhiều đồ quá vậy?
- Tiên sinh sáng nay có dặn tôi, bảo tôi nấu nhiều món một chút để tẩm bổ cho tiểu thư.
- Không cần phải làm như vậy đâu ạ.
Lương Vũ Tranh giúp thím Lý nhặt rau, còn Tiểu Hoa đang rửa đồ chuẩn bị nấu bữa trưa.
- Lương tiểu thư, cô và tiên sinh không có xích mích gì chứ?
- Không có ạ.
- Thật ra, hôm qua lúc nhận được cuộc gọi nghe tin tiểu thư bị bắt cóc, tiên sinh đã rất lo lắng.
Bàn tay đang nhặt rau của Lương Vũ Tranh bỗng dừng lại khi cô nghe thấy thím Lý nói.
- Tiên sinh đã nhanh chóng gọi điện cho trợ lý Trần Kiên và người trợ thủ đắc lực Tống Cường, bảo bọn họ dù có phải lật tung cả thành phố B này lên cũng phải đưa cô an toàn trở về. Khi những người đi tìm gọi điện thông báo cho tiên sinh là họ không tìm thấy cô, tiên sinh suýt nữa đã đập vỡ chiếc điện thoại.
Lương Vũ Tranh thật không ngờ, Hạ Quân Dật anh cũng có những hành động như vậy. Hóa ra, anh cũng thật sự lo lắng cho cô. Không hiểu sao, trong lòng của Lương Vũ Tranh lúc này cảm thấy ấm áp vô cùng.
- Vậy nên Lương tiểu thư, tôi biết là giữa cô và tiên sinh chắc chắn có khúc mắc. Tiên sinh không phải là không lo lắng cho cô đâu. Trước đây, bên cạnh tiên sinh có rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa có một ai khiến cậu ấy lo lắng như cô.
- Cảm ơn thím, cháu biết rồi.
……………………………………….
Trưa hôm đấy, bỗng dưng Hạ Quân Dật trở về Minh viên. Anh nói rằng anh muốn ăn cơm với Lương Vũ Tranh.
- Em ăn nhiều vào, trông gầy quá. – Vừa nói Hạ Quân Dật vừa gặp một miếng sườn vào bát cho Lương Vũ Tranh.
- Hạ Quân Dật, tôi…
Hạ Quân Dật ngẩng đầu nhìn Lương Vũ Tranh, không đoán ra được cô muốn nói gì.
- Tôi xin lỗi.
- Em làm gì mà phải xin lỗi tôi?
- Xin lỗi vì đã hiểu lầm anh. Hôm qua tôi không biết anh vì muốn cứu tôi nên mới nói nhưng lời như vậy. Buổi sáng nay tôi có nghe thím Lý nói, thật ra khi biết tôi bị bắt cóc anh đã rất lo lắng.
- Ừ.
Tiếng “Ừ” này của Hạ Quân Dật khiến Lương Vũ Tranh nhíu mày. Anh quả thật rất kiệm lời.
- “Ừ” của anh nghĩa là gì thế?
- Không có gì. Coi như là tôi đã nhận lời xin lỗi của em. Như vậy đã vừa ý của em chưa?
- Anh chấp nhận lời xin lỗi của tôi?
Hạ Quân Dật gật đầu. Lương Vũ Tranh cảm thấy trong lòng thoải mải hơn rất nhiều.
- Nhưng sao hôm nay anh lại về nhà ăn cơm?
- Vì muốn gặp em thôi.
- Nói linh tinh. À phải, chiều nay anh nhớ về sớm một chút nhé, tôi sẽ nấu cho anh một bữa cơm thật ngon.
Hạ Quân Dật nghe vậy thì cười hỏi:
- Em cũng biết nấu cơm à?
- Nghe giọng của anh có phải là coi thường tôi quá hay không? Tôi nấu ăn rất ngon đấy.
- Được, chiều hôm nay tôi sẽ về sớm để thưởng thức tay nghề nấu ăn của em.
Thấy Lương Vũ Tranh cười, Hạ Quân Dật cảm thấy rất dễ chịu.
- Sao em còn không ăn đi, đồ ăn nguội hết bây giờ. Nhìn em thế này, tôi sẽ bảo thím Lý làm thật nhiều đồ ăn ngon cho em, để em mau béo lên, gầy quá, xương cốt yếu, ở trên giường chán lắm.
- Hạ Quân Dật anh…
Mặt Lương Vũ Tranh đỏ bừng lên. Biết cô đang ngượng nhưng Hạ Quân Dật vẫn cứ cười vui vẻ.