Tia sáng mặt trời yếu ớt chiếu qua cửa sổ làm hiện rõ phần nào gương mặt nhợt nhạt của Hạ Quân Dật. Tay anh động đậy nhẹ, mí mắt cũng từ từ mở ra. Tuy rằng hai ngày qua Hạ Quân Dật hôn mê không tỉnh, nhưng Tôn Hạo nói tình hình của anh đã tốt hơn ngoài sức mong đợi, cũng không cần phải dùng đến ống thở nữa.
Hạ Quân Dật liếc nhìn thấy Lương Vũ Tranh đang nắm chặt tay anh, gục đầu xuống cạnh giường. Bờ môi anh bỗng hơi nhếch lên, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên đầu cô, giọng hơi yếu vang lên:
- Vũ Tranh… Vũ Tranh…
Tiếng gọi yếu ớt kia của anh Lương Vũ Tranh đã nghe thấy. Ngẩng đầu lên nhìn Hạ Quân Dật đã tỉnh, Lương Vũ Tranh mừng rỡ càng nắm chặt tay của anh hơn:
- Quân Dật, thật may quá, cuối cùng anh cũng đã tỉnh lại rồi. Anh hôn mê hai ngày nay không tỉnh, anh có biết em lo lắm không?
- Bây giờ anh tỉnh rồi, đừng lo nữa… Nhưng, em không sao chứ? Có bị thương không?
- Không sao, em không sao.
Lương Vũ Tranh nghe rõ từng câu nói của Hạ Quân Dật. Anh vừa mới tỉnh, sức khỏe lại yếu nên không đủ sức để nói rõ ràng một câu.
- Để em gọi điện cho Tôn Hạo, báo cho anh ấy biết.
Lấy chiếc điện thoại ở tủ nhỏ đầu giường, Lương Vũ Tranh vội vàng gọi điện thông báo cho Tôn Hạo biết. Trùng hợp là hôm nay, Tôn Hạo phải trực ở bệnh viện nên khi nhận được điện thoại của Lương Vũ Tranh, anh vội đến phòng bệnh của Hạ Quân Dật ngay.
Sau một hồi kiểm tra, Tôn Hạo nói:
- Nhịp tim đã ổn định hơn rồi nên em cũng không cần phải lo đâu. Điều quan trọng là bây giờ cần phải để cho Quân Dật tĩnh dưỡng, như vậy vết thương mới nhanh hồi phục được. Vì cậu ấy có tận 5 vết thương nên thời gian hồi phục cũng hơi lâu.
- Vậy là tốt rồi, tốt rồi.
- Quân Dật, thời gian này cậu nghỉ ngơi nhiều vào. À phải Vũ Tranh, anh có chút việc nên phải đi, nếu có gì thì em gọi điện cho anh hoặc bác sĩ Phạm cũng được.
- Em biết rồi.
Tôn Hạo nhanh chóng rời khỏi căn phòng rồi đóng cửa lại. Trong phòng lúc này chỉ còn có Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh.
- Thấy đau đầu lắm đúng không?
Hạ Quân Dật nhìn Lương Vũ Tranh, bàn tay chạm lên trán cô, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi.
- Anh cũng biết à?
- Sao lại không biết. Giường có phải là không có đâu mà em phải nằm gục ở bên cạnh anh làm gì. Ngồi như thế mệt lắm.
- Cũng không biết nữa. Tối qua em ngồi bên cạnh anh, chẳng biết ngủ quên lúc nào nữa.
- Vũ Tranh, nếu em mệt thì cứ về Minh viên nghỉ ngơi, ở đây có người chăm sóc anh rồi.
Lương Vũ Tranh lại nắm lấy bàn tay của Hạ Quân Dật, hơi tỳ cằm lên tay, nhìn anh nói:
- Hạ Quân Dật, em hạ lệnh cho anh, anh phải tập trung tĩnh dưỡng. Trước tháng sau anh phải cùng em vào lễ đường làm đám cưới, nếu lâu hơn thì em mặc váy cưới không được đẹp đâu, phải để sang năm đấy.
- Em mang thai?
- Phải, con của chúng ta được 1 tháng tuổi rồi. Em nói cho anh biết, em không thích sinh xong mới làm đám cưới đâu.
Biết Lương Vũ Tranh đang mang thai, Hạ Quân Dật thật sự rất hạnh phúc. Cuối cùng sau bao nhiêu lâu chờ đợi, anh cũng sắp được lên chức bố rồi. Quả là một niềm hạnh phúc khó tả.
Lúc này, anh chạm tay lên gương mặt của Lương Vũ Tranh, mỉm người gật đầu với cô:
- Em yên tâm, vì em và cũng là vì con, anh sẽ cố gắng dưỡng bệnh thật tốt để rồi đưa em vào lễ đường tổ chức đám cưới. Em không biết đâu, đã từ lâu anh rất muốn nhìn thấy em mặc váy cưới. Những bộ đồ bình thường em mặc đã đẹp rồi, mặc váy cưới chắc còn đẹp hơn, đúng không?
- Bị bệnh mà miệng anh vẫn còn ngọt nhỉ? Nhưng mà đúng, cô dâu nào mặc váy cưới mà chẳng đẹp, em cũng thế thôi.
- Vũ Tranh, trông em gầy đi nhiều đấy. Ăn uống không ngon miệng à? Em nên nhớ là bây giờ em ăn cho hai người. Với lại, gầy thế này mặc váy cưới cũng không đẹp đâu.
Nụ cười trên môi của Lương Vũ Tranh trở nên rạng rõ hơn:
- Em biết rồi, em sẽ ăn uống đầy đủ để tăng thêm cân, mặc váy cưới cho đẹp. Quan trọng hơn là muốn cho con của chúng ta phải thật khỏe mạnh cho đến ngày chào đời.
- Phải, em nghĩ phải đấy.
- Cũng sáng rồi, chắc mọi người cũng sắp đến. Em đi rửa mặt đã, anh nghỉ ngơi một lúc đi.
- Ừ.
Lương Vũ Tranh vẫn nở nụ cười hạnh phúc cho đến khi vào phòng rửa mặt.