Cứ đến cuối tuần là Lương Vũ Tranh lại đến thăm mộ của bố mẹ, nhưng thời gian gần đây, chuyện của Hạ Quân Dật khiến cô không thể đến thường xuyên.
Ở tại nghĩa trang chưa lâu, Lương Vũ Tranh đã lại nhận được điện thoại của Thẩm Gia Tuấn.
- “Lương tiểu thư, vụ án của Hạ tiên sinh chúng tôi đã bắt được hung thủ rồi. Cô có thể đến sở cảnh sát bây giờ không?”
- Tôi sẽ đến ngay.
Vụ án của Hạ Quân Dật có tiến triển mới, Lương Vũ Tranh vội vàng rời khỏi nghĩa tranh để đến sở cảnh sát.
…………………………….
Vừa mới đến sở cảnh sát, Lương Vũ Tranh đã nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều phóng viên. Tất cả mọi người đều đã đến đủ cả, còn có cả Từ Dịch Phàm cũng đến.
- Vũ Tranh, chuyện của Quân Dật anh cũng đã nghe Tôn Hạo nói rồi, cậu ấy bảo anh không cần phải đến thành phố B. Nhưng anh với Quân Dật cùng với những người khác đều là bạn bè, thân thiết như người trong gia đình. Cậu ấy và anh đều cùng gặp chuyện, nhưng anh cũng không thể ngồi mãi ở thành phố A để nghe tin tức được.
- Cảm ơn anh đã đến, Dịch Phàm. Vừa rồi cảnh sát Thẩm gọi điện cho em bảo là đã bắt được tên hung thủ. Mọi người có biết tên hung thủ đó là ai không?
- Bọn anh cũng không biết, chỉ nhận được điện thoại của Tống Thừa Huân thì vội vàng đến đây.
- Cảnh sát lần này cũng rất tận lực.
Ngay lúc này, xe cảnh sát nhanh chóng đi vào. Lương Vũ Tranh quay đầu lại thì nhìn thấy Thẩm Gia Tuấn bước xuống xe. Những viên cảnh sát khác đang áp tải hung thủ vào bên trong. Và kẻ đó không ai khác chính là Lâm Kiệt.
Thẩm Gia Tuấn đưa Lâm Kiệt đến trước mặt Lương Vũ Tranh. Các cảnh sát khác tay vẫn cầm súng để đảm bảo an toàn cho mọi người cũng như để tránh Lâm Kiệt chạy thoát.
- Lâm Kiệt, anh đã giết Quân Dật? – Lương Vũ Tranh nhìn Lâm Kiệt, nhíu mày hỏi.
- Đúng, tôi đã giết Hạ Quân Dật đấy thì sao? Nhưng mà Lương Vũ Tranh, cô không biết là việc gài bom vào máy bay của Hạ Quân Dật dễ dàng như thế nào đâu. Bọn thủ hạ của hắn dù kiểm tra kỹ lưỡng nhưng cũng không thể phát hiện ra. Giờ thì hay rồi, máy bay đã nổ tung, thân xác Hạ Quân Dật cũng nổ tung luôn rồi. Haha…
Nụ cười lớn kia của Lâm Kiệt khiến cho Lương Vũ Tranh càng thêm tức giận. Cô giật lấy khẩu súng của một cảnh sát, nhanh chóng lên đạn và chĩa thẳng vào giữa trán của Lâm Kiệt khiến cho tất cả mọi người giật mình, phóng viên bên ngoài thì chụp ảnh liên tục.
- Lâm Kiệt, tôi nói cho anh biết, nếu như Hạ Quân Dật có mệnh hệ gì, cho dù anh đang ở bất cứ đâu tôi cũng sẽ tìm giết anh bằng được. Còn nếu anh chết rồi thì tôi sẽ đào mộ của anh lên.
Lâm Kiệt vẫn bình thản nhìn Lương Vũ Tranh, nói:
- Lương Vũ Tranh, cô thay đổi rồi. Cô đã không còn là Lương Vũ Tranh mà tôi biết ngày xưa nữa.
- Con người sống ở trên đời đương nhiên là phải thay đổi, nếu không thay đổi thì không phải là con người. Lâm Kiệt anh đã có thể thay đổi thì tại sao Lương Vũ Tranh tôi thì không thể?
- Nhưng mà Lương Vũ Tranh, cô thay đổi thì đã sao chứ? Bây giờ cô thay đổi thì có ích gì? Hạ Quân Dật đã chết, tôi đã có thể trả thù được rồi. Hắn ta hại tôi mất đi Lâm Thịnh mà tôi đã cất công xây dựng mất 3 năm, đẩy mẹ tôi vào ngục tù. Nổ tung xác như thế vẫn còn là nhẹ đấy.
- Anh sẽ phải nhận hậu quả cho những việc mà anh đã gây ra Lâm Kiệt. Tôi vừa nãy cũng đã nói với anh, nếu như Hạ Quân Dật mà có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ khiến cho anh sống không được mà chết cũng chẳng xong. Hiểu không?
Lương Vũ Tranh đưa trả khẩu súng cho vị cảnh sát đứng gần đó, sau đó thì đi thẳng vào bên trong.
- Tôi chẳng quan tâm gì cả, tôi chỉ biết là Hạ Quân Dật đã chết, nổ tung xác rồi.
Tiếng cười lớn của Lâm Kiệt lại vang lên khiến cho Lương Vũ Tranh dừng bước, hai bàn tay nắm chặt lại. Hạ Tuyết Dao đứng cạnh Lương Vũ Tranh thì vỗ nhẹ lên vai cô. Lương Vũ Tranh cố gắng bình tĩnh lại, đi thẳng vào bên trong.
Hành động vừa nãy của Lương Vũ Tranh khiến cho Thẩm Gia Tuấn rất bất ngờ. Quen cô khá lâu như thế, nhưng anh không thể ngờ được rồi có ngày cô cũng cầm súng định giết người.
Quả thật, con người đều phải thay đổi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.