Lúc trở về thành phố, tuyết rơi càng lúc càng lớn hơn.
Thần Tinh xuống xe, căn biệt thự rộng lớn trước mặt bởi vì thiếu Lăng Nguyên bỗng trở nên vắng lặng, buồn chán.
Lúc này, dì Tường lạnh lùng bước lại, cầm ô cho cô một cách tượng trưng.
“Phu nhân, hôm nay cô về muộn thế, ông chủ vẫn đang chờ cô về dùng bữa đấy.”
“Ừm.” Thần Tinh quá quen với thái độ lạnh nhạt của dì Tường, khẽ đáp một tiếng.
Trong lòng cô vẫn còn phảng phất nỗi niềm bi ai, nhưng những cảm xúc này, cô chỉ có thể lặng lẽ cất vào một góc khuất nhất trong trái tim, không để cho bất cứ ai nhìn thấy.
Bước vào biệt thự, qua tấm kinh trong suốt cô có thể nhìn thấy Lăng Điền đang ngồi một mình trên sô pha, thần thái khó đoán.
Thực ra, anh không chỉ đơn giản là đợi cô mà còn đợi một người khác nữa… Theo lời Lăng Điền, Thần Tinh thay một bộ váy dài lông cừu màu xanh lam, lúc bước ra khỏi phòng thay đồ, cô nghe thấy tiếng dì Tường cung kính chào khách “Vũ Văn tiên sinh, ngài đã tới rồi.”
Khoảnh khắc Vũ Văn Linh đưa mắt nhìn về phía Thần Tinh, ánh mắt bình lặng thoáng hiện lên nét thiếu tự nhiên.
“Vũ Văn tiên sinh, ông chủ có việc sẽ xuống muộn một chút.” Dì Tường lên tiếng phá vỡ không khí kỳ quái này giữa hai người “Phu nhân, ông chủ nói, cô cứ ngồi tiếp chuyện Vũ Văn tiên sinh một lúc, tôi phải xuống bếp chuẩn bị đồ ăn.”
Dì Tường nói xong liền lui ra đi thẳng vào phòng bếp.
“Vũ Văn tiên sinh, xin mời đi bên này.” Thần Tinh là người định thần lại trước, nói.
Vũ Văn Linh thu ánh mắt, lặng lẽ đi tới bàn ăn, ngồi xuống vị trí đối diện với Thần Tinh.
Ánh đèn vàng dịu nhẹ ấm áp hoàn toàn trái ngược với bầu trời ngợp tuyết trắng bên ngoài, khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn.
Người làm nhanh chóng bê món canh vịt hầm trùng thảo ra. Đây là món canh thích hợp nhất cho những ngày thời tiết giá lạnh, người làm múc ra hai bát bê tới trước mặt Vũ Văn Linh và Thần Tinh, sau đó im lặng lui xuống.
Cả căn phòng rộng lớn tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy hơi thở của ai đó đang không nhịp nhàng, thế nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên như không, chỉ có tiếng thìa chạm vào bát lanh canh.
Không khí tĩnh lặng kéo dài cho đến khi tiếng nhạc du dương bắt đầu vang lên.
Cùng với tiếng nhạc, bàn tay đang định múc canh dùng tiếp của Vũ Văn Linh khẽ run, nước canh trong thìa theo đó sánh ra ngoài.
Thần Tinh dù đang cúi đầu cũng bị tiếng nhạc nhẹ nhàng thu hút. Giây phút cô ngước mắt nhìn lên, liền bắt gặp ánh mắt né tránh của Vũ Văn Linh.
Biểu hiện đó chắc chắn là điều Lăng Điền muốn thấy.
“Vũ Văn tiên sinh?”
Trong lòng Thần Tinh cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Không hiểu sao chỉ cần không ở trước mặt Lăng Điền, không khí dù không tự nhiên đến mức nào cô vẫn có thể bình thản như không.
“Hả?” Vũ Văn Linh đáp một tiếng, lại càng cho thấy sự thiếu tự nhiên của anh.
“Món canh này không ngon sao?”
“Không phải. Chỉ là không biết có phải Steven đang rất bận? Tối nay, có lẽ tôi không nên đến đây làm phiền.” Vũ Văn Linh nói xong lại tiếp tục dùng canh như để che giấu điều gì đó.
“Vũ Văn tiên sinh tới đây vì lo lắng cho vết thương của Steven đúng không? Bây giờ chắc anh ấy đang thay thuốc, chốc nữa là xuống thôi, tôi múc thêm canh cho anh dùng nhé?”
“Làm phiền cô rồi!” Vũ Văn Linh đứng dậy, đưa bát cho Thần Tinh. Nhưng bất cẩn thế nào chiếc bát đang được trao tay bỗng rơi xuống đất, tạo thành tiếng động chói tai.
Cùng lúc họ nghe thấy tiếng Lăng Điền cười. Anh ngồi trên xe lăn, được dì Tường đẩy vào.
“Steven…” Vũ Văn Linh quay người nhìn Lăng Điền, giọng điệu đồng thời cũng trở lại bình thản như mọi khi.
Thần Tinh nhanh chóng thu dọn những mảnh vỡ, chỉ là số nước canh dây ra khăn trải bàn quá nổi bật.
Sau đó, Thần Tinh lại nhìn Vũ Văn Linh rồi nói “Vũ Văn tiên sinh, làm phiền anh dịch sang vài bước.”
Trước thái độ bình tĩnh của Thần Tinh, Vũ Văn Linh thoáng ngần ngừ “Thực là ngại quá.”
“Wilson, cậu trở nên khách khí như vậy từ khi nào thế?” Lăng Điền ngồi một bên đưa lời chế giễu, bất giác đưa mắt nhìn về phía Thần Tinh.
“Lúc nãy là do tôi lỡ tay.” Vũ Văn Linh đáp “Steven, cậu ổn không?”
“Cậu thấy sao?” Lăng Điền nhàn hạ ngồi trên xe lăn, hỏi khẽ.
Tuy Lăng Thị và tập đoàn Thái Hưng là đối thủ cạnh tranh, nhưng quan hệ giữa Lăng Điền và Vũ Văn Linh ở thế rất kỳ lạ. Lần trước Vũ Văn Linh mời Lăng Điền tới dự tiệc đính hôn, còn lần này Lăng Điền bị thương, Vũ Văn Linh liền lập tức tới đây thăm viếng.
Thần Tinh lặng lẽ bước về phía sau Lăng Điền, đẩy anh về phía phòng khác nằm ngay cạnh đó.
“Vết thương của cậu thế nào, khi nào thì có thể đi lại được? Chúng ta vẫn còn hẹn đánh một trận golf đấy.”
“Chẳng qua chỉ là vết thương nhẹ thôi.” Lăng Điền đáp lại đầy ẩn ý.
Trong lúc nói chuyện, ba người đã bước vào phòng khách.
Phòng khách hôm nay được trang trí toàn bằng hoa hồng màu lam, rắc kim tuyến, khi khung cảnh phòng khách hiện ra, gương mặt Vũ Văn Linh tối sầm lại.
“Lạc, Wilson thích dùng Bích Loa Xuân, em đi ngâm một bình đi.”
Không biết là vô tình hay cố ý, Lăng Điền thốt ra từ “Lạc” này. Thế nhưng chỉ một từ thôi đã khiến Vũ Văn Linh cau chặt đôi mày, cũng khiến Thần Tinh lặng người.
Nhưng những cảm xúc đó chỉ diễn ra trong chớp mắt. Khi thấy đôi mắt tươi tắn của Lăng Điền nhìn lại, cô biết tiếp theo mình nên làm gì.
Gật đầu coi như một lời đáp, Thần Tinh đi về chỗ để trà. Tuy tay nghề của cô không giỏi, nhưng trong buổi tối này, trước những người như vậy, kỹ thuật pha trà của cô liệu có còn quan trọng?
Chỉ là Vũ Văn Linh lại thưởng trà rất nghiêm túc, vì vậy bước tối được đẩy lui thêm một tiếng.
Suốt cả bữa ăn, dù Lăng Điền và Vũ Văn Linh nói chuyện không dứt, nhưng Thần Tinh cứ cảm thấy không khí vô cùng lạ lùng.
Lăng Điền nho nhã cầm khăn ăn lau miệng, liếc mắt nhìn bầu trời ngợp tuyết trắng bên ngoài cửa sổ, nói “Tuyết càng lúc càng lớn, hay là tối nay cậu ở lại chỗ tôi đi. Hình như kể từ khi tiếp quản sự nghiệp của gia tộc, lâu lắm rồi chúng ta không hề đánh cờ thâu đêm.”
Vũ Văn Linh hớp một ngụm sô đa, cười nhạt “Tình hình cậu hiện nay có thể thức thâu đêm được thì tôi sẽ vui vẻ tiếp nhận.”
“Vậy được. Dì Tường, đã chuẩn bị phòng nghỉ của Wilson chưa?”
“Ông chủ, tôi đã chuẩn bị xong phòng cho Vũ Văn tiên sinh từ trước rồi ạ.”
Thần Tinh khẽ cau mày, vừa hay nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Lăng Điền đưa tới.
Tối nay, anh cười rất nhiều, thế nhưng ẩn sau nụ cười đó cô biết tuyệt nhiên khong hề đơn giản.
“Wilson, cậu đi ngâm nước nóng một lúc trước đi, rồi chúng ta thảnh thơi đánh cờ.”
Vũ Văn Linh mỉm cười gật đầu rồi đi theo dì Tường bước lên cửa phòng khách đã được chuẩn bị.
Lúc này Lăng Điền mới vẫy tay gọi Thần Tinh rồi nói “Mau đẩy tôi vào phòng thay thuốc.” Thường Lăng Điền không bao giờ gọi tên cô trừ khi có mặt người ngoài.
Mãi cho tới khi Thần Tinh đẩy anh vào phòng ngủ, Lăng Điền mới thu lại nụ cười “Tối nay, cô biểu hiện rất tốt.”
“Có phải qua đêm nay, anh sẽ thực hiện lời hứa của mình?” Thần Tinh thẳng thắn hỏi.
Trước đó, Lăng Điền lấy việc cô cùng dùng một bữa tối với Vũ Văn Linh làm điều kiện trao đổi. Nghe ra thì rất kì cục, thế nhưng anh đã đưa lời, cô chỉ có thể chấp nhận, cũng chẳng có thời gian ngẫm kĩ xem rốt cuộc nó có ẩn ý gì. Nhưng có lẽ như vậy lại càng thoải mái hơn.
Vấn đề ở chỗ, Thần Tinh không ngờ rằng, nhanh như vậy, anh đã sắp xếp xong bữa tối gặp gỡ đó.
“Đương nhiên. Ba tháng sau, cô có thể lấy lại được sự tự do của mình.” Lăng Điền không hề phủ nhận, chỉ khẽ quay đầu lại rồi nói “Có phải cảm thấy quá dễ dàng không? Những lời tôi đã hứa, xưa nay chưa từng không thực hiện.” Dứt lời Lăng Điền liền tự cho xe tới gần hộp đựng thuốc.
Công việc thay thuốc xưa nay đều do bác sĩ gia đình làm, có điều hôm nay sẽ do Thần Tinh đảm nhiệm.
Thần Tinh chìm trong im lặng, tuy rằng mấy hôm Lăng Điền gặp nạn, cô có học qua cách thay thuốc, các bước cũng không quá khó, thế nhưng khi thực sự động tay, liền khó tránh khỏi lạ lẫm.
Lăng Điền bị thương ở phần đùi, nên Thần Tinh phải khom thấp người xuống mời bôi đươc thuốc cho anh. Vì còn lúng túng nên cô thay thuốc rất chậm, chóp mũi lấm tấm mồi hôi. Vì thời gian thay thuốc khá lâu, Lăng Điền khẽ động chân cho đỡ mỏi, tay Thần Tinh liền bị hẫng, bất ngờ ngã chúi xuống đất, kéo theo cả hòm thuốc đổ tung.
Lập tức Thần Tinh nghe thấy từ trên cao dội xuống tiếng càu nhàu của Lăng Điền “Tay chân vụng về.”
Dứt lời, Lăng Điền chồm người, nhặt hòm thuốc, tự thay thuốc cho mình.
Lúc Lăng Điền cúi người, Thần Tinh có thể nhìn thấy một vết sẹo khá rõ trên cánh tay của anh.
Có biết quá khứ mỗi người đều tồn tại những vết sẹo xấu xí, có cái ở bên ngoài, có cái lại khắc sau trong tim, hơn nữa, hầu hết đều là những vết chỉ vô tình chạm vào là sẽ đau đớn vô cùng.
Lăng Điền thay thuốc khá thuần thục, làm xong liền lạnh nhạt nói “Cô ra ngoài trước đi.”
Thần Tinh thoáng ngập ngừng, vừa rồi có lời muốn nói mà chưa dám, sau cùng không nhịn được “Tại sao tôi luôn cảm thấy điều kiện mà anh đưa ra không chỉ đơn giản như thế nhỉ?”
Nghe Thần Tinh nói vậy, Lăng Điền có chút bất ngờ, không khỏi nheo mắt nhìn cô. Thế nhưng khi nheo mắt, đôi mắt anh dài hẹp trông cực kỳ quyến rũ.
“Rốt cuộc điều kiện chỉ đơn giản là cùng dùng chung một bữa tối hay là thông qua bữa tối đó…”
Những lời sau đó, Thần Tinh đã đắn đo, suy tính kĩ càng, thế nhưng khi sắp phải nói ra lại cảm thấy có chút lúng túng, cùng lúc, Lăng Điền đã chen ngang “Hay là thông qua bữa tối này bắt cô phải làm chuyện gì đó với Vũ Văn Linh?”
Mặc dù đã nghĩ đến điều này, nhưng khi nghe Lăng Điền nói vậy, khuôn mặt cô không khỏi đỏ ửng lên. Màu đỏ không phải vì xấu hổ mà vì tức giận.
“Cô cũng biết tức giận hả?” Đợi đến khi Thần Tinh định thần lại liền phát hiện gương mặt điển trai, tuyệt mỹ của Lăng Điền đang ở rất gần mặt mình “Hay là trước đó cô đã nghĩ tới điều này rồi?”
Khoảnh khắc Lăng Điền nói ra những lời này, không khí xung quanh họ bắt đầu nhuốm mùi nguy hiểm.
Thần Tinh bất giác lui về sau một bước, mãi cho tới khi lưng chạm vào cánh cửa “Tôi chưa từng nghĩ đến việc này. Anh nên biết không phải tất cả mọi người đều tồi tệ như anh nghĩ đâu.”
“Ý của cô chính là tôi rất tồi tệ? Lẽ nào, lấy một người vợ được thay thế, lại còn bắt tôi phải diễn vai người chồng tốt đẹp cả trước và sau lưng người đời?”
Lăng Điền càng lúc càng ghé sát mặt về chỗ Thần Tinh. Ở khoảng cách gần như vậy, anh có thể nhìn thấy rõ, những hạt mồ hôi lấm tấm trên mũi Thần Tinh.
Xem ra cô đang cực kỳ căng thẳng. Chỉ là nếu trong lòng không suy nghĩ điều gì khác, sợ bị người ta vạch trần thì có cần thiết phải căng thẳng đến vậy hay không?
Phụ nữ, suy cho cùng vẫn là miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.
Nghĩ vậy, Lăng Điền liền kéo giãn khoảng cách với Thần Tinh, trước khi Thần Tinh kịp nói gì, anh đã lên tiếng “Cho dù cô nghĩ thế nào, nếu cô đã cùng dùng một bữa với Vũ Văn Linh, tiếp theo đây nếu xảy ra chuyện gì, cô phải theo tới cùng mới được.”
Lúc nói ra câu này, giọng điệu Lăng Điền cực kỳ khinh miệt khiến sắc mặt Thần Tinh lập tức đỏ phừng phừng.
“Ý của anh chính là bắt tôi phải giống anh, dù xảy ra bất cứ chuyện bẩn thỉu gì cũng chẳng bận tâm?”
Sắc mặt Lăng Điền nhanh chóng sầm lại, buông những lời sắc nhọn như sao “Bẩn thỉu? Thế nhưng ông bố cô, Thần Đỉnh lại phải cầu cạnh một người không sạch sẽ như tôi đấy!”
Câu nói này ẩn ý chỉ khẩn cầu sáng nay của Thần Đỉnh, cũng đồng nghĩa với việc Lăng Điền đã biết được tình hình hiện nay của Thần Thị.
Thần Tinh mím chặt môi, lại nghe Lăng Điền bật cười lạnh lùng “Thế nào? Tôi có thể tăng thêm một điều kiện phụ, đáp ứng cả cho những gì mà bố cô cần, thế nào?”
Thần Tinh nắm chặt hai tay, nở nụ cười bình thản “Sau đó thì sao? Lăng Điền, tôi thừa nhận, đồng ý lấy anh, vì tôi muốn mẹ mình có thể ở bên người bà yêu thương. Thế nhưng điều này không có nghĩa là tôi bằng lòng bán rẻ mọi thức một cách vô liêm sỉ. Nếu đây là điều kiện để anh gộp chung tự do với thứ mà Thần Đỉnh cần thì tôi chẳng thể nào đồng ý được.”
Lăng Điền liếc mắt nhìn Thần Tinh, thu lại nụ cười trên môi “Cô nghĩ tôi bắt cô phải làm cái gì? Hay là cô tự nhận bản thân sắc đẹp tuyệt mỹ, có thể khiến Vũ Văn Linh siêu lòng? Là cô đã nghĩ quá nhiều đấy thôi, điều mà tôi muốn nói chỉ giới hạn trong nửa tháng mà thôi. Đương nhiên, trong nửa tháng này, nếu cô cảm tâm tình nguyện để xảy ra chuyện gì đó, tôi tuyệt đối không can thiệp. Chỉ một điều kiện đơn giản như vậy, cô không chỉ lấy lại được tự do của bản thân mà còn cả món tiền mà bố cô đang rất cần nữa.”
Lăng Điền chậm rãi nói, lại lần nữa khiến Thần Tinh đỏ mặt bừng bừng. Chỉ là lần này cô đỏ mặt vì xấu hổ mà thôi.
“Cô có thể tin hoặc không tin, nếu không muốn, vậy thì, cô không chí mất đi tự do mà còn cả phần tâm huyết suốt cuộc đời của người mẹ cô yêu thương nhất.”
Nói hết câu, Lăng Điền mở cửa đi ra, tư thế thảnh thơi và thản nhiên.
Thần Tinh lại lần nữa nắm chặt đôi bàn tay, trước khi bánh xe lăn chạy ra hẳn ngoài phòng, cô khẽ đáp lại một tieengs “Được.”
Đêm nay, tuyết vẫn không ngừng rơi, gió càng lúc càng lớn. Hôm nay Thần Tinh được dr dẫn tới phòng ngủ của Lăng Điền. Trong lòng cô biết sắp xếp như vậy chẳng qua là để hỗ trợ cho màn kịch vợ chồng giữa hai người mà thôi.
Đến giữa đêm, gió càng thổi lớn hơn, Thần Tinh xưa nay chưa từng bị lạ giường, hôm nay cứ lật qua lật lại, ngủ không yên giấc.
Trong mờ tối, ngoài hành lang truyền lại tiếng bước chân, cùng tiếng cười nhẹ nhàng của Vũ Văn Linh, Thần Tinh đột nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng, cả người thẳng đờ. Cô đưa tay nắm chặt chiếc gối ôm cạnh giường, nghe tiếng bước chân dừng lại rồi tiếng vặn khóa mở cửa truyền tới.
Tiếng bước chân dần tiến lại, chỉ cần đi qua ghế sô pha là tới được chiếc giường lớn cô đang nằm.
Thần Tinh co người, khi tiếng bước chân dừng lại trước ghế sô pha, cô đột nhiên dựng bật người dậy, giả bộ như người bị mộng du, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Nhưng cũng chính vào lúc dựng đứng người dậy, liếc mắt nhìn qua, cô có thể thấy rõ người bước vào không phải Vũ Văn Linh mà là Lăng Điền.
Là cô đã nghĩ quá nhiều. Thế nên chỉ có thể tiếp tục giả vờ mộng du bước ra ngoài. Có điều, không hiểu sao lại đâm sầm vào một bức tường mềm.
Không đúng, tường làm sao lại mềm được, chắc chắn là cô đã va trúng ai rồi. Tình huống này cô không biết phải giải quyết thế nào. Cách tốt nhất chỉ có thể giải ngất đi thôi.
Rồi cứ thế Thần Tinh ngã xuống, không có người đỡ nên cơ thể tiếp cận thân mật với mặt đất, kèm theo đó là cơn đau đớn truyền khắp châu thân. Lại nghe Lăng Điền lạnh lùng nói “Ngốc nghếch, người mộng du sẽ không nhắm mắt.”
Nghe vậy Thần Tinh mở choàng mắt, liền bắt gặp ánh mắt tươi tắn của Lăng Điền, đương nhiên cũng ý thức được bản thân vừa bị ‘mắc lừa’
Chỉ có điều, phát hiện này quá muộn đồng nghĩa với việc tối nay cô phải từ bỏ chiếc giường lớn êm ái, ấm áp để co quắp trên chiếc sô pha gần đó…
Trong đêm tối dưới khoảng trời ngợp tuyết trắng xóa, trong một căn phòng gần đó, có một người mãi chẳng thể ngủ nổi.
Sau khi đẩy Lăng Điền vào phòng, quay người lại, Vũ Văn Linh thẫn thờ đi về căn phòng khách đã được chuẩn bị cho mình. Khắp phòng ánh lên màu xanh lam, trang trí bằng những bông hồng xanh ánh kim tuyến. Đến khi mở tủ đựng quần áo ra, trước mắt toàn treo những chiếc váy màu lam, cùng một kích cỡ, chỉ khác nhau kiểu dáng mà thôi.
Khoảnh khắc Vũ Văn Linh như nhìn thấy một người, nhưng khi đưa tay định sờ vào, bóng hình đó lập tức tan biến như bông tuyết ngoài trời.
Trong lòng Vũ Văn Linh không khỏi không khâm phục, Lăng Điền rất giỏi thuật công tâm. Trước đối thủ như vậy, chỉ cần bất cẩn đôi chút, có lẽ sẽ mất mạng như chơi.