Trước khi chìm vào bóng đen vô tận, cảm giác đau đớn trào lên trong cơ thể khiến thần trí Thần Tinh vừa mới tỉnh táo lại tan ra thành nhiều mảnh vụn.
Khi Thần Tinh hồi phục được tri giác mới biết bọn họ vừa xảy ra tai nạn, đồng thời cảm nhận được trọng lượng đang đè nặng lên người mình.
Khoảnh khắc cô cảm thấy dường như có thứ gì đó dính dớp nơi đầu ngón tay, không gian nồng nặc mùi máu tanh nồng. Cô nhẫn nhịn nỗi đau, cố gắng mở mắt ra bằng được.
Chiếc đệm an toàn không hề tung ra, tình hình lúc này cực kỳ hung hiểm.
Lăng Điền đang đè nặng lên người Thần Tinh không hề nhúc nhích. Cô đưa tay thúc anh tỉnh dậy, nhưng không biết có phải do cô quá yếu hay anh hôn mê quá sâu mà cô thấy anh chẳng có bất kỳ phản ứng. Hơn nữa, khi chạm tay vào người anh, cảm giác nhớp nháp rất rõ rệt.
Anh đã bị thương.
Thế nhưng, nếu không phải anh “đè” lên người, thì lúc này, cô mới là người bị thương. Hơn nữa vì vội, không thắt dây an toàn, với sức văng của xe, có lẽ cô sẽ không chỉ đơn giản là bị thương.
Thần Tinh dồn sức nhấc Lăng Điền sang một bên mới thấy rõ anh bị thương ở chân, ngoài ra, các vết thương ở các vị trí các hầu như không mấy nghiêm trọng.
Chẳng còn thời gian suy nghĩ, Thần Tinh xé vội một mảnh vải trên trang phục của mình, cuốn chặt vết thương của Lăng Điền để cầm máu.
Bây giờ cô phải tìm cách để thoát khỏi hiểm cảnh này, hơn nữa nơi này cách biệt thự không xa.
Nghĩ vậy, Thần Tinh lập tức với tay tìm di động. Đây là cách cầu cứu trực tiếp và nhanh nhất, chỉ là cô bỗng nhận ra chiếc di động của mình đã bay đi chỗ nào không biết. Trong khi đó, di động của Lăng Điền tuy ở ngay sát đó nhưng đã bị vỡ thành bốn, năm mảnh.
Thần Tinh dồn sức nhổm người, nhòm ra ngoài cửa sổ xe, bấy giờ mới phát hiện chiếc xe bị chặn lại bởi một cây đại thụ mọc sát bên bờ vực thẳm.
Có điều, tình hình lúc này vẫn vô cùng nguy hiểm. Cho dù thế nào, cô cũng nhất địn phải bò ra khỏi xe. Mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng như vậy thì có thể giúp được gì? Huống hồ, thời khắc này vẫn còn một người thân cực kỳ quan trọng đang nằm trong viện chờ cô tới?
Chính ý niệm này đã thôi thúc cô phải vượt qua nghịch cảnh. Bởi vì, muốn sinh tồn thì không được sợ hãi.
May mắn cửa xe không hề bị chặn lại, Thần Tinh thận trọng mở cửa, trèo ra ngoài, trong không gian chật chội giữa đám cành cây rậm rạp, cô cố gắng giữ thăng bằng leo lên phía trên.
Tuyết vẫn ngợp trời, gió rất to, cành cây trơn trượt, chỉ bất cẩn đôi chút là sẽ rơi xuống vực. Nếu vậy, tất cả sẽ kết thúc.
Không biết trèo trong bao lâu, lòng bàn tay bị cào xước đau đớn, chân cũng chẳng còn chút sức lực, thân thể run rẩy trong cái lạnh, trước khi chìm trong tuyệt vọng, cô bỗng thấy trên con đường núi không xe lấp loáng ánh đèn ô tô. Khoảnh khắc tia sáng đó đã khơi dậy hi vọng sống trong cô.
“Này…” Lúc Thần Tinh cố gắng cất giọng mới phát hiện ra cổ họng mình có vị tanh nồng. Cố hít một hơi sâu, khi ánh đèn xe càng lúc càng gần, cô dồn sức thét lớn “Cứu mạng.”
Khoảnh khắc ánh đèn lướt qua, bốn bề gió thổi phần phật, có lẽ đã che khuất tiếng kêu cứu của cô.
Tuy kêu cứu thất bại, nhưng không sao, rất nhanh cô sẽ trèo lên được cành cây cao nhất, trên đó là con đường núi rồi.
Thần Tinh hít một hơi sâu, nắm chặt cành cây xù xì, gai nhọn cào rách bàn tay cô, cùng lúc cô cảm thấy dưới chân trơn tuột, cả người mất đi trọng tâm ngã nhào xuống dưới.
Nhân duyên tương ngộ giữ người và người trong cuộc đời này vô cùng kỳ diệu, có nhiều người cả đời có lẽ chỉ gặp nhau có một lần, vài người khác có khả năng gặp nhau thường xuyên trong khoảng thời gian ngắn ngủi, rồi để lại những vết tích sâu đậm, không thể xóa nhòa trong cuộc đời của đối phương.
Thần Tinh là anh, chính là thuộc kiểu thứ hai như thế.
Lần gặp sau này, Thần Tinh rốt cuộc cũng biết được tên của anh: Hoàng Phủ Dịch.
Nhờ có anh, xe cấp cứu cùng xe cứu hộ tới rất kịp thời, nhanh chóng đưa Lăng Điền đã hôn mê bất tỉnh tới thẳng bệnh viện Nhân Hòa.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, nên tất cả mọi viện phí đều do anh trả trước, cũng bởi vì Thần Tinh nhất quyết muốn sau này có dịp cảm ơn nên anh đã đưa cho cô một tấm danh thiếp.
Trên tấm thiệp màu trắng nhạt chỉ viết dòng chữ đơn giản Hoàng Phủ Dịch – CEO công ty Niệm Vũ.
Tên công ty rất kỳ lạ, giống như để hoài niệm một ai đó. Nhưng tất cả không đáng để cô quan tâm. Lúc này cô chỉ muốn biết số điện thoại của anh, thế là đủ.
Tiền viện phí của Lăng Điền, cô nên trả bởi vì cô mà Lăng Điền bị thương, cho nên…
Thần Tinh mím chặt môi, nhìn về phía Lăng Điền vẫn đang chìm trong hôn mê nhưng đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, đang nằm trên giường, sau đó cô quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Trên đường tới đây, cô đã mượn di động của Hoàng Phủ Dịch gọi điện cho Thần Đỉnh, mẹ cô cũng đang nằm trong bệnh viện Nhân Hòa, giống như Lăng Điền, đang chìm trong hôn mê.
Tuy rằng Thần Đỉnh đã động viên nói rằng cô không cần phải quá lo lắng, nhưng cô sao có thể không lo lắng được chứ? Khoảnh khắc tiến về phòng nơi mẹ đang nằm, trái tim cô quặn thắt từng cơn.
Đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi dì Tường báo tin mẹ cô chìm vào hôn mê, lúc này, mỗi một bước chân, lòng cô càng thêm nặng trĩu.
Đến khi đứng trước cửa phòng, trái tim Thần Tinh đã hoàn toàn trống rỗng.
Hành lang khách sạn lúc nửa đêm rất tĩnh lặng, trừ phi nhấn chuông gọi phục vụ, nếu không sẽ chẳng thấy một bóng người.
Sau mỗi cánh cửa đều có vài con người hoặc sự việc xảy ra mà người ngoài không biết được.
Vu Vãn Lai bước dọc hành lang khách sạn, mặc dù bước trên thảm nhưng tiếng đế giày cao gót nện trên nền nhà vẫn vọng lên từng tiếng. Thanh âm tuyệt mỹ nhất thế gian, vậy nên Vãn Lai rất thích đi giày cao gót, thậm chí còn càng cao càng thích.
Tiếng giày cao gót nên lên nền nhà thôi vang khi Vãn Lai dừng lại trước cửa phòng. Thế giới sau cánh cửa này ít nhất sẽ thuộc về cô sau một tháng nữa.
Vãn Lai nhẹ nhàng lấy chiếc thẻ từ ra, mở cửa, đèn trong phòng lập tức sáng bừng.
Khoảnh khắc cô thấy một bóng dáng cao lớn, quý phái đứng bên cánh cửa sổ sát sàn trong phòng, người đó không ai khác chính là Vũ Văn Linh.
Vu Vãn Lai thoáng bất ngờ, Nhưng khi nhìn thấy hộp đựng thức ăn đặt trên bàn, cô chợt hiểu tại sao anh lại tới đây.
Cố tình tỏ ra bình tĩnh bước tới trước bàn, Vãn Lai dịu dàng lên tiếng “Linh, trời đổ tuyết lớn như vậy mà anh vẫn mua hàu chiên mỡ hành cho em sao? Anh thật tốt quá!”
Vũ Văn Linh khẽ xoay người “Đã nguội cả rồi, dạ dày em vốn không tốt, đừng ăn nữa.”
“Tất cả đều tại em, nếu không thử đồ tới độ quên mất thời gian, anh đã không phải chờ em lâu như vậy.”
Vu Vãn Lai đặt hộp hàu xuống, vòng tay ôm lấy Vũ Văn Linh từ phía sau.
Nhìn qua trông họ rất thân mật, chỉ là trong lòng hai người đều hiểu một điều, sau sự thân mật này luôn tồn tại một khoảng cách quái lạ.
Cuộc hẹn tuyệt mỹ, lãng mạn ngoài quảng trường đêm đó không hề được đưa lên bất cứ thông tin đại chúng nào. Bởi chỉ cần là người có tiền và quyền lực, ắt sẽ khống chế được báo đài, truyền thông.
“Em đã quay về rồi thì anh yên tâm. Anh về đây.” Vũ Văn Linh vỗ nhẹ lên mu bàn tay Vu Vãn Lai, sau đó quay người.
Vu Vãn Lai tựa vào lòng Vũ Văn Linh, ngón tay nghí ngoáy trên mấy chiếc khuy áo tinh tế “Bên ngoài trời đang đổ tuyết lớn, tối nay… anh ở lại nhé?”
Thanh âm vang lên rất dịu dàng, càng về sau lại càng ngọt ngào, thân mật.
Vũ Văn Linh khẽ cong miệng mỉm cười, nhẹ tay gỡ cô ra. Giây phút, trong đáy mắt Vu Vãn Lai ánh lên một tia thất vọng, lại thấy anh bước tới sô pha, ngồi xuống “Ừm, cũng được.”
Khoảng cách giữa thất vọng và hy vọng trong giây phút này Vu Vãn Lai hiểu rất rõ. Nhưng chỉ là trong chốc lát.
Trên mặt nở nụ cười dịu dàng, cô bước tới bên cạnh Vũ Văn Linh “Em pha cho anh ly sữa nóng nhé?”
Vũ Văn Linh có thói quen uống sữa trước khi đi ngủ, điều này Vãn Lai đã ghi lại khi làm trợ lý đặc biệt của anh. Tuy trước kia cô không cần phải đích thân làm, nhưng khi anh đi công tác, cô có trách nghiệm dặn dò nhân viên trong khách sạn đưa lên cho anh.
Lúc xưa, có lần cô từng nghĩ, đến một ngày cô sẽ đích thân đưa ly sữa nóng này cho Vũ Văn Linh.
Ngày đó, những gì cô từng nghĩ tới đâu chỉ có mỗi việc này?
Chỉ là, khi ấy, ai cũng nói cô đang nằm mơ giữa ban ngày, nhưng hiện thực đã trả lời tất cả.
“Được.” Vũ Văn Linh lặng lẽ buông tiếng rồi bật ti vi lên xem.
Vu Vãn Lai mỉm cười quay người, dặn dò nhân viên phục vụ trong khách sạn đưa sữa lên, rồi tự mình cho vào lò vi sóng hâm nóng. Lúc bê ra, trên ti vi vừa hay phát một tin khiến hai tay cô không khỏi run rẩy.
“Theo nguồn tin nhận được, tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Thị nhập viện vì tai nạn ô tô. Tình hình cụ thể sẽ được chúng tôi chuyển đến quý vị ngay khi phóng viên cập nhật tin tức từ bệnh viện về.”
Vãn Lai cố gắng giữ bình tĩnh để không làm sánh ly sữa, đi về phía Vũ Văn Linh. Nhưng anh không nhận mà chỉ mỉm cười nhìn cô nói.
“Lăng Điền xảy ra chuyện rồi!”
“Linh?”
Làm trợ lý đặc biệt cho Vũ Văn Linh trong ba năm, tuy rằng thời gian không quá dài, nhưng vì muốn chinh phục người đàn ông trước mặt, Vãn Lai phải để ý tất cả mọi thứ để tìm hiểu thói quen cũng như suy nghĩ của anh. Thế nên, ngay lúc này, cô hiểu trông anh bình thản nhưng thực ra lại rất để tâm.
“Anh đột nhiên nhớ ra công ty còn chút việc, tối nay anh không ở lại cùng em được rồi!”
“Bên ngoài tuyết rất lớn, ngày mai anh hãy tới.”
Vũ Văn Linh cười nhạt, vỗ nhẹ lên bàn tay Vu Vãn Lai nói “Dự án mới hợp tác giữa Thần Thị và Lăng Thị đã khởi động, Thái Hưng cần phải nỗ lực hơn.”
Vu Vãn Lai gật đầu khẽ đáp “Dạ.”
Ngoài cửa sổ, tuyết không ngừng rơi, hơn nữa càng lúc càng lớn.
Tại bệnh viện Nhân Hòa.
“Mẹ con…” Thần Đỉnh mở miệng định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng rồi im bặt khi thấy ánh mắt lo lắng của Thần Tinh.
“Mẹ con, bà làm sao thế?”
Thần Đỉnh nhìn Thần Tinh, dựa vào khung cửa, thần thái có vẻ tột cùng đau đớn “Bệnh tim của mẹ con đột phát…”
Bệnh tim đột phát?
Trước khi tới đây, cô đã nghĩ ra rất nhiều khả năng, chỉ là không ngờ lại là căn bệnh này.
“Làm sao có thể? Mẹ con trước nay chỉ bị thiếu máu thôi mà?” Đôi môi Thần Tinh trắng bệch đến mức cắt không còn giọt máu.
Sau tai nạn xe hơi, cho dù bác sĩ đã đề nghị cô ở lại kiểm tra thương tích, thế nhưng bệnh tình của mẹ đối với cô quan trọng hơn.
Nay nghe Thần Đỉnh nói vậy, nỗi đau trong tim càng lúc càng dữ dội. Đau đến mức cô gần như không trụ nổi.
“Bệnh của mẹ con biểu hiện bên ngoài giống như là thiếu máu nhưng trên thực tế không phải mà là bị bênh tim.” Dứt lời Thần Đỉnh bước lại gần Thần Tinh, lại nói “Tinh Tinh, bố đã mời bác sĩ giỏi nhất tới đây, ngày mai ông ấy sẽ làm phẫu thuật cho mẹ con. Sao sắc mặt con trông lại nhợt nhạt thế này? Lăng Điền đâu rồi?”
“Lúc chúng con tới đây đã xảy ra tai nạn ô tô…”
“Cái gì?” Thần Đỉnh tỏ ra vô cùng căng thẳng. So với biểu hiện và phản ứng khi nãy khi thông tin cho cô tình trạng bệnh tật của mẹ, cô mới thấy ông giả tạo biết chừng nào. Dù trong lòng biết rõ nhưng trong lòng Thần Tinh không khỏi chua chát, khiến trái tim cô cũng băng lãnh đi nhiều.
“Anh ấy không gặp nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần ở lại theo dõi vài ngày là khỏi.”
“Tinh Tinh, sao con lại chẳng quan tâm đến chồng mình như vậy? Ít nhiều gì…”
“Anh ấy là chồng con, thế nhưng người đang nằm trong kia là mẹ con, hơn nữa tình hình sức khỏe mẹ nghiêm trọng hơn anh ấy nhiều.” Thần Tinh kiềm chế bản thân, run run nói.
Thần Đỉnh nghe vậy mặt biến sắc, nhưng rất nhanh phục hồi lại vẻ bình thường “Tinh Tinh, bố chẳng qua cũng chỉ là lo lắng cho Lăng Điền. Ngộ nhỡ cậu ấy gặp chuyện…”
“Bố lo ngộ nhỡ anh ấy gặp chuyện, dự án hợp tác giữa Lăng Thị và Thần Thị bất đắc dĩ phải ngừng, đúng không ạ?” Ngữ khí của Thần Tinh càng lúc càng cao, hai mắt cô đã long lanh đẫm lệ.
“Tinh Tinh, con kích động quá đấy, như vậy không tốt đâu, con mau vào thăm mẹ đi, sáng mai bà ấy phải làm phẫu thuật rồi.”
Thần Tinh đưa tay gạt nước mắt, kiềm chế tâm trạng gần như suy sụp của mình bước vào phòng bệnh.
Khoảnh khắc bước vào trong, qua tấm kính trong suốt, cô dễ dàng nhìn thấy bóng dáng Thần Đỉnh dang vội vã rời khỏi.
Thực ra, từ lâu cô đã biết, tình cảm đổi lại bằng điều kiện mãi mãi không thể là thật, thế nhưng lúc nhìn thấy mẹ nằm trê giường bệnh, trái tim Thần Tinh như bị thứ gì đó đập mạnh.
Cô lặng ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, lặng lẽ ngắm mẹ mãi cho tới khi trời sáng.
Suốt quãng thời gian đó, tuy Thần Đỉnh có tới gọi vài lần, ý muốn cô quay về chỗ Lăng Điền nghỉ ngơi, thế nhưng cô xem như không hề nghe thấy.
Bởi đây có lẽ là khoảng thời gian sau cùng cô có thể gặp mẹ, nghe nói tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật này rất thấp.
Bản thân cô cho dù không muốn nghĩ nhiều, thế nhưng có những chuyện muốn tránh cũng chẳng cách nào tránh được.
Khi ánh nắng đầu tiên trong ngày rọi vào phòng bệnh, Quý Yên từ từ mở mắt.
Khuôn dung tiều tụy, giọng nói yếu ớt, bà dịu dàng noi với con gái một câu. Và chính câu nói này đã khiến Thần Tinh đối diện với sự thật của năm tiếng đồng hồ sau cuộc phẫu thuật một cách kiên trì, không hè suy sụp.
Thậm chí vài năm sau, cậu nói ấy đã khiến cô có sức mạnh chống chọi vượt qua những ngày tháng khó khăn, vất vả nhất của cuộc đời mình.
“Tinh Tinh, mẹ lúc này rất hạnh phúc, mẹ càng hạnh phúc khi nhìn thấy con cười, cho dù là bất cứ lúc nào, hãy hứa với mẹ, đừng bao giờ bật khóc…”
Ngoài ra, những gì bà có thể để lại cho con gái chỉ là chiếc vòng ngọc thường đeo trên tay mà thôi.