Bà Mạnh đến nơi ở của Đồng Phi Phi. Vừa bước vào, bà nhìn thấy những bức ảnh của Tống Quân An treo trên tường. Lông mày khẽ cau lại, thậm chí bà không ngồi xuống, đứng giữa phòng của Phi Phi, hỏi: “Tôi nghe nói cô và Nhã Doanh là bạn tốt?”
“Vâng, cô ấy là bạn học cấp ba của cháu. Sau này chúng cháu cùng thi đỗ một trường đại học, nhưng năm thứ ba Nhã Doanh đi du học ở Nhật, học xong nghiên cứu sinh mới quay về.” Ngày trước Đồng Phi Phi đã nghe Nhã Doanh nói qua, ngày bà Tống mất bà Mạnh cũng biết việc cô giả làm bạn gái của Mạnh Tuần, nên khi đối mặt với bà Mạnh, cô thấy rất lo lắng. Bây giờ thấy bà không muốn ngồi xuống chiếc ghế cô đưa, trong lòng càng thấy lo lắng, chỉ biết đứng bên cạnh, thận trọng trả lời.
Bà Mạnh gật đầu: “Nhã Doanh là cô gái rất tốt, bất luận về gia thế, học vấn, hay khí chất, đều rất xứng với Tiểu Mạnh nhà tôi.”
Đồng Phi Phi ngây người, định nói thì bà Mạnh nhìn những bức ảnh của Tống Quân An một lượt, khẽ nói: “Đây là người bạn trai đã mất của cô? Tôi nghe nói mấy năm nay, cô luôn đến chăm sóc mẹ cậu ta?”
Đồng Phi Phi cúi xuống khẽ nói: “Vâng!”
“Nhiều năm như vậy, đối với cô cũng không dễ dàng gì.” Giọng điệu của bà Mạnh dần dịu lại, bà quay lưng lại phía những bức ảnh, ngồi xuống chiếc ghế Đồng Phi Phi vừa đem ra, nói tiếp: “Ngày mẹ của bạn trai cô mất, cô đã nghĩ đến việc tìm đến cái chết?”
Sắc mặt Đồng Phi Phi sững sờ, cô không ngờ bà Mạnh đột nhiên hỏi đến vấn đề này, cắn môi, giải thích: “Lúc đó cháu… tinh thần bị kích động…”
“Cô vẫn yêu người bạn trai đó chứ?” Bà Mạnh ngắt lời Đồng Phi Phi, bà nhìn một lượt tấm ảnh bày trên bàn của Tống Quân An rồi nói tiếp: “Khắp phòng này cô đều để ảnh của bạn trai cũ, đừng nói với tôi bây giờ cô đã yêu Tiểu Mạnh.”
Đồng Phi Phi khẽ mở miệng, đang không biết trả lời thế nào thì bà Mạnh đột nhiên đổi chủ đề: “Cô có thể không biết, trước đây thực sự tình cảm của Tiểu Mạnh và tôi rất tốt. Một mình tôi nuôi nó lớn, hai mẹ con yêu thương nhau. Năm đó, nó vẫn không muốn rời xa tôi, không muốn đi học đại học ở tỉnh khác, sau này tôi đã đuổi nó đi. Lúc đó, cuộc sống của chúng tôi không tốt, khi nó học đại học, vừa ăn uống tiết kiệm vừa đi làm thêm, nhưng chính lúc khó khăn như vậy, nó cũng chưa từng tiết kiệm tiền tàu xe về nhà. Kỳ nghỉ đông năm đó, nó vẫn kịp về thăm tôi, nhưng lúc đó phải đi làm thêm nên cũng không ở nhà được mấy ngày. Mỗi lần nó về thăm tôi đều ngồi nói chuyện với tôi, hai mẹ con nói không hết chuyện.
Bà Mạnh cúi đầu, than thở: “Nhưng bây giờ cô xem, nó lạnh lùng với tôi như vậy, cô có biết vì sao lại như thế không?”
Đồng Phi Phi lắp bắp: “Mạnh Tuần đã nói với cháu, là vì việc bác và bác trai đến với nhau…”
“Đúng vậy, vì việc tôi và ba nó đến với nhau.” Bà Mạnh gật đầu, ánh mắt trở nên dịu dàng. “Tôi nhớ, lúc đầu nó hỏi tôi hai câu: “Mẹ, tại sao mẹ ép con cầu xin những thứ không thuộc về con? Tại sao mẹ khiến con trở thành rẻ rúm, đáng thương như vậy?”
Bà Mạnh ngẩng đầu, nhìn Đồng Phi Phi: “Cho nên nó không muốn chấp nhận chuyện tôi và bố nó ở cùng nhau, chính vì nó ghét thứ tình cảm ban phát. Không phải thứ hoàn toàn thuộc về nó, nó thà không cần! Nếu thực sự ép nó, nó sẽ miễn cưỡng chấp nhận, nó cũng sẽ đau khổ cả đời, khinh miệt bản thân cả đời! Cô hiểu không?”
Đồng Phi Phi ngây người, lúc này mới hiểu ý của bà Mạnh. Cô nhớ đến ngày hôm qua Mạnh Tuần đi không từ biệt, nhớ đến ngày hôm đó Mạnh Tuần sau khi đưa cô đến mộ bà Tống, trên đường về anh luôn im lặng, không nói, sắc mặt bồn chồn, lo lắng. Bà Mạnh nhận thấy Đồng Phi Phi đã rất xúc động, liền nói tiếp: “Cô và Tiểu Mạnh cũng tiếp xúc với nhau một thời gian dài như vậy nên có lẽ cô cũng hiểu tính cách của nó. Bây giờ nó chỉ nhất thời hồ đồ không lý giải được, nhưng kéo dài nỗi đau thì chi bằng đau một lúc, cô đã không có tình cảm với nó, mối quan hệ này cũng không nên làm phức tạp thêm!”
“Cháu, cháu không phải…”
“Tôi biết lúc bắt đầu là Tiểu Mạnh muốn cô giả vờ làm bạn gái. Nó làm việc không biết suy xét, không nên để một cô gái như cô làm những việc như vậy. Nhưng bản thân cô cũng quá thiếu thận trọng! Những việc như thế, cũng có thể tùy tiện đồng ý được sao? Tôi nghe nói cô cũng đăng ký thông tin trên mục môi giới hôn nhân? Việc này để cho những người đi xem mặt cô biết được, không phải người ta sẽ nói cô là một kẻ lừa đảo sao?”
Đồng Phi Phi bị bà Mạnh chất vấn đến cứng họng, không nói được câu nào. Cô không thể nói cô chỉ là người môi giới thuê, vốn chỉ là lừa đảo, như vậy cô không xứng đáng như cách suy nghĩ của bà Mạnh. Bà nhìn Đồng Phi Phi im lặng, thấy mình nói chưa đủ lý lẽ, bèn nói thêm: “Cô đã đăng tin tìm bạn trên trang môi giới hôn nhân, vậy cô cũng không có ý định sẽ yêu Tiểu Mạnh, đúng không? Bây giờ cô giả làm bạn gái tôi đã biết, cô cũng không phải tự làm khó mình nữa. Huống hồ bây giờ nhà Nhã Doanh cũng biết việc nó và Tiểu Mạnh yêu nhau, cô đã là bạn tốt của Nhã Doanh, tôi nghĩ cô cũng hy vọng giữa hai chúng nó không xảy ra việc gì phiền phức. Về phía Tiểu Mạnh, tôi sẽ nói với nó, lúc đầu nó đã muốn tìm Nhã Doanh làm bạn gái, bây giờ người ta khó khăn lắm mới có thể tiếp nhận nó, cũng nên quý trọng một chút. Nếu nó cứ tiếp tục miễn cưỡng tiếp nhận tình cảm thiếu hụt của cô, sau này nó cũng đau khổ! Tôi tin cô không phải là người con gái xấu, cho nên tôi mới nói với cô những lời này, hy vọng cô không vì sai lầm của bản thân mà làm tổn thương người khác!”
Không nên vì sai lầm của bản thân mà làm tổn thương người khác? Câu nói của bà Mạnh giống như cái tát giáng mạnh vào mặt Đồng Phi Phi. Sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, cô ngẩng đầu nhìn bà mạnh, giọng nghẹn ngào: “Cháu… cháu không có…”
“Cô không có sao? Bố mẹ mất do tai nạn máy bay trên đường về tổ chức sinh nhật cho cô, đúng không? Bạn trai cô vì muốn đến Quý Châu thăm cô mới xảy ra việc ngoài ý muốn? Bà nội cô vì chăm sóc cô mệt nhọc nên mới bị bệnh rồi chết? Mẹ của bạn trai cô vì lo lắng cô xảy ra chuyện, bị ngã ở nhà nên mới qua đời?” Từng câu từng chữ bà Mạnh hỏi giống như những chiếc đinh đâm thẳng vào tim cô.
Nhìn bộ dạng ngây ngô của Đồng Phi Phi, bà Mạnh đứng dậy, nói câu cuối cùng: “Loại người như cô, nói theo người xưa thì gọi là “thiên sinh đới khắc”[2]. Coi như cô không có ý hại người, nhưng họ đều vì cô mà chết là sự thực. Cho nên, đừng nói bây giờ cô nhớ nhung bạn trai cũ, coi như cô thực sự có tình cảm với Tiểu Mạnh, tôi cũng tuyệt đối không đồng ý cho cô và nó ở bên nhau! Tiểu Mạnh sống ba mươi năm nay đều không bệnh không tật, nhưng từ sau khi yêu cô, nó mệt mỏi, dạ dày cũng bị xuất huyết phải đưa vào bệnh viện, sau đó, đưa cô đi Nhật cũng gặp phải động đất rồi bị thương ở đầu, tiếp theo vì mẹ cô mà bị lấy máu suýt nữa khiến nó xảy ra chuyện vì mất máu quá nhiều. Nó còn muốn nhảy lầu cùng cô! Đồng Phi Phi, không phải cô muốn ép chết Tiểu Mạnh mới cam tâm sao? Lẽ nào cô thực sự muốn Tiểu Mạnh trở thành người thứ sáu chết vì cô?”