Vài ngày sau, ông Kha lại mời Mạnh Tuần đến nhà ăn cơm. Trong lúc ngồi nói chuyện, ông Kha hỏi Mạnh Tuần dự định sự nghiệp sau này như thế nào. Mạnh Tuần nghĩ một lúc, trả lời: “Sự nghiệp gia đình, bố cháu có thể giao cho anh cả, nếu cần cháu, cháu vẫn cố gắng giúp, nhưng cháu cho rằng sự nghiệp của bản thân cũng không nhất định phải hạn chế trong công ty.”
“Ừm, lần trước bác hỏi Nhã Doanh về tình hình nhà cháu, cũng nói cháu không thích tranh quyền kế vị. Bây giờ cháu có thể nghĩ như vậy rất tốt. Bác muốn cháu tích lũy cho bản thân một chút.”
Mạnh Tuần trả lời rất trịnh trọng: “Cảm ơn bác đã nhắc nhở, cháu sẽ cố gắng hết sức.”
Ông Kha mãn nguyện gật đầu, nói: “Cháu cũng không cần quá lo lắng. Chỉ cần cháu đối xử tốt với Nhã Doanh, có một số việc bác sẽ giúp cháu.”
Kha Nhã Doanh nghe thấy vậy thì ngây người, muốn nói gì đó, nhưng thấy lông mày Mạnh Tuần cau lại, cuối cùng chỉ khẽ bặm môi, cúi đầu.
Hai ngày sau, khách hàng dự án lớn đột nhiên đưa ra yêu cầu muốn tìm hiểu một dự án bất động sản có tiếng ở Tokyo. Kế hoạch này mặc dù Hứa Nhiên đã xem qua nhưng Mạnh Tuần vẫn chưa tiếp xúc bao giờ, vì thế anh phải đến Tokyo một chuyến, đồng thời tìm người thiết kế dự án đó, giao lưu một chút. Người đồng hành với Mạnh Tuần vốn là Hứa Lâm, ai ngờ Hứa Lâm đột nhiên bị viêm dạ dày, do đó Đồng Phi Phi bị phái đi cùng. Lúc đó, sức khỏe của bà Tống đã ổn định, đành nhờ Hạ Tiểu Quả đến thăm bà Tống nhiều hơn. Cả phòng kế hoạch chỉ có hai người hiểu tiếng Nhật là cô và Hứa Lâm, cô không thể để Hứa Lâm đang ốm đau bệnh tật phải đi công tác.
Trước ngày xuất phát một ngày, Mạnh Tuần tặng Đồng Phi Phi một chiếc áo lông vũ màu xanh thẫm, với lý do người Nhật luôn chú trọng ăn mặc, cô mặc một chiếc áo không kéo nổi khóa đi gặp khách hàng hiển nhiên rất thất lễ, vì vậy Đồng Phi Phi chỉ còn cách nhận. Khi thu dọn hành lý, bà Tống bắt Phi Phi mặc cho bà xem, bà cất lời khen: “Con mắt của Tiểu Mạnh quả nhiên không tồi, chiếc áo này rất hợp với con, rất vừa. Con nên cảm ơn người ta nhé!”
Đồng Phi Phi đồng ý, khi cởi áo, nhớ đến mình đã đan xong cho Mạnh Tuần chiếc khăn len nhưng vẫn chưa tặng anh, bèn cười nói: “Đúng là con cần phải cảm ơn anh ấy.”
Bà Tống nhìn thấy nụ cười khẽ nở trên mặt Đồng Phi Phi, nắm chặt tay cô, kéo cô ngồi xuống: “Lát nữa hãy thu dọn hành lý, mẹ con mình nói chuyện một lúc.”
Đồng Phi Phi dừng tay, dịu dàng ngồi xuống bên bà Tống. Bà Tống vuốt tóc Phi Phi, nhìn vào mắt cô, khẽ nói: “Phi Phi, con biết không, sắc mặt con bây giờ tốt hơn trước rất nhiều.”
Đồng Phi Phi ngây người, bật cười: “Có thể do thời gian này con được nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Bà Tống lắc đầu: “Không chỉ vì nguyên nhân này.”
Đồng Phi Phi không hiểu, nhìn khóe mắt hoe đỏ của bà Tống, lo lắng hỏi: “Sao thế? Mẹ không khỏe sao?”
“Không có. Mẹ rất ổn.” Bà Tống nhìn Phi Phi đầy lưu luyến. “Phi Phi, mấy năm qua con luôn bên cạnh mẹ. Mẹ biết đủ rồi, thực sự rất đủ rồi.”
“Mẹ nói gì vậy? Đồng Phi Phi thực sự có chút hoảng sợ. “Lần này con chỉ đi công tác mà thôi, làm xong việc sẽ lập tức quay về…”
“Không phải, mẹ không có ý đó!” Bà Tống vội vàng ngắt lời Đồng Phi Phi. “Mẹ rất vui, con và Mạnh Tuần có cơ hội đi cùng nhau. Lần này các con phải dành thời gian chơi thật vui ở Nhật nhé! Con chưa từng ra nước ngoài, mấy năm nay con rất bận, không dễ gì có cơ hội để ra ngoài, phải chơi vui với Tiểu Mạnh nhé, không được vội vàng trở về, nghe chưa?”
“Mẹ, con và Mạnh Tuần đi công tác, không phải đi du lịch.” Đồng Phi Phi nhỏ nhẹ giải thích, mặt nóng bừng.
“Mẹ biết các con đi công tác, nếu không, con nào chịu rời xa mẹ.” Bà Tống nắm tay Đồng Phi Phi lúc này đang e thẹn, cúi mặt. “Phi Phi, mẹ từng nói, mẹ thực sự hy vọng con có thể hạnh phúc. Con người Tiểu Mạnh rất tốt, đối với con cũng rất tốt, con hãy thử cho cậu ấy một cơ hội, để cậu ấy chăm sóc con, được không? Như vậy, nếu mẹ có nhắm mắt, cũng thấy yên lòng.”
“Mẹ!” Mắt Đồng Phi Phi đột nhiên đỏ lên. “Mẹ nói gì vậy? Cái gì mà nhắm mắt với không nhắm mắt? Con đã nói trước, mẹ mà đi, con cũng đi theo mẹ! Con không cần anh ấy chăm sóc, ai con cũng không cần…”
“Phi Phi!” Bà Tống nắm chặt tay Đồng Phi Phi. “Con như vậy là muốn mẹ khó xử sao? Mẹ sống được mấy năm nữa? Bây giờ tâm nguyện lớn nhất của mẹ là con có thể tìm được một người đối tốt với con, có thể cùng con sống hết cuộc đời này. Lẽ nào tâm nguyện duy nhất của mẹ cũng không thể toại nguyện được ư?”
“Mẹ, sẽ không có ai đối tốt với con hơn Quân An đâu…”
“Nhưng Quân An đã đi rồi!” Nước mắt bà Tống cuối cùng cũng rơi xuống. “Phi Phi, Quân An, nó đi rồi. Nó yêu con như vậy, nó muốn con hạnh phúc như vậy, lẽ nào con thực sự dùng một đời đau khổ để đáp trả nó sao?”
“Con không đau khổ, thật đó.” Đồng Phi Phi nhìn bà Tống, nói nhỏ nhẹ mà kiên định: “Con có hồi ức, thế là đủ rồi. Con từng thề trước mộ Quân An, cả đời này, con sinh ra là người của anh ấy, chết làm ma của anh ấy. Cả đời này, Quân An đối tốt với con, con không có cách nào báo đáp, cái mà con có thể cho anh ấy chỉ là cuộc đời của con. Mẹ, mẹ đừng làm con lo lắng… Con sẽ không yêu bất kỳ người đàn ông nào nữa, con chỉ có thể yêu một người, cả đời này con chỉ có một người, đó là Quân An.”
“Phi Phi, thực sự…”
“Đã muộn rồi, mẹ nghỉ sớm đi. Con thu dọn một lát, cũng phải đi ngủ rồi.” Đồng Phi Phi đứng dậy, bà Tống thấy bàn tay Phi Phi đã bị tay bà nắm chặt đến đỏ ửng, thầm than một câu. Năm năm qua, sức khỏe của bà càng ngày càng yếu, bà còn có thể sống cùng với Phi Phi mấy cái năm năm nữa đây? Lẽ nào thực sự phải chôn tuổi thanh xuân của cô cùng cuộc đời bà?
Ngày Mạnh Tuần đi Tokyo công tác, bố anh cũng đi công tác nước ngoài trở về. Do đó, bà Mạnh kiên quyết muốn đưa Mạnh Tuần ra sân bay, định tiễn Mạnh Tuần đi sẽ ở sân bay đợi chuyến bay của ông Mạnh hạ cánh, đón ông về nhà? Dù những lời khuyên giải của Đồng Phi Phi khiến quan hệ giữa Mạnh Tuần và mẹ anh cũng dần hòa hảo trở lại, nhưng anh và mẹ khi sống chung phần lớn vẫn là im lặng. Do đó, ngày hôm đó, sau khi anh đến sân bay liền làm thủ tục đăng ký rồi đi vào phòng chờ trước. Bà Mạnh nhìn bóng đứa con trai dần biến mất sau cửa kiểm tra an toàn, thở dài, đang định quay đầu ra ngoài, đột nhiên nghe thấy giọng nói bên tai vang lên: “Đồng Phi Phi!”
Giọng nói vang lên khiến bà Mạnh giật mình. Bà bất mãn nhìn về phía người đó, phát hiện một chàng trai trẻ khoảng ngoài hai mươi tuổi, một bóng hình rất quen thuộc đang vội vàng kéo hành lý vào trong. Đó không phải là Nhã Doanh sao? Bà Mạnh nhớ đến giọng nói vang lên như sấm sát bên tai, bỗng ngây người. Sao người con trai đó gọi cô ấy là Đồng Phi Phi?
Bà Mạnh thẫn thờ nép vào, đứng cách họ vài bước, giả vờ nhìn màn hình ở sân bay, nghe toàn bộ cuộc đối thoại của họ.
“Đồng Phi Phi, em còn nhớ anh không? Anh là Điền Hâm! Từ sau lần gặp mặt trước Tết, anh luôn đợi điện thoại của em. Mẹ anh vẫn hỏi anh, mấy người con gái bà giới thiệu để xem mặt đã gặp hết chưa. Thời gian trước anh đi châu Âu công tác, tối ngủ cũng không dám tắt điện thoại, chỉ sợ em sẽ gọi cho anh.”
“Anh Điền, thực sự ngại quá! Thời gian vừa qua em thực sự rất bận…”
“Anh biết, lần trước thấy em vội vàng nghe điện thoại liền biết em rất trọng sự nghiệp. Bây giờ nhà nước điều chỉnh chính sách nhà đất nhiều như vậy, công ty em lại là công ty bất động sản lớn nhất thành phố, bận rộn như thế cũng là điều bình thường. Nhưng bận thế nào cũng có thời gian ra ngoài ăn một bữa cơm chứ? Phi Phi, anh thực sự đối với em…”
“Anh Điền, thực sự ngại quá, chuyến bay của em phải check in rồi, đợi em quay về sẽ liên lạc với anh, được không?”
“Haizz!” Điền Hâm vội vàng đuổi theo Đồng Phi Phi, bà Mạnh vội vàng quay lưng lại phía họ.
“Em thực sự không thể cho anh cơ hội sao? Tối hôm đó không phải chúng ta nói chuyện rất vui sao?” Điền Hâm cũng không dám kéo Đồng Phi Phi, chỉ có thể đứng ở chỗ rất gần cô, vội vàng hỏi.
“Anh Điền, thực sự xin lỗi!” Đồng Phi Phi cắn môi nói. “Bây giờ, em đã có bạn trai rồi. Lần này em và anh ấy cùng đi công tác. Cho nên… thực sự xin lỗi!”
“Em có bạn trai rồi? Không thể nào? Hai ngày trước anh đi đến trung tâm môi giới hôn nhân, hồ sơ của em vẫn ở đó!”
“Chúng em mới bắt đầu. Thực sự xin lỗi! Hai ngày sau em sẽ đi gỡ hồ sơ “Gia Duyên” của em xuống. Cảm ơn anh đã dành tình cảm cho em, thực sự ở trung tâm môi giới hôn nhân có rất nhiều người con gái hơn em, anh có thể chọn được một người phù hợp với anh. Em thực sự không kịp rồi, em đi trước đây, tạm biệt!”
Đồng Phi Phi khi nói luôn cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt Điền Hâm. Sau khi vội vàng nói xong, cô kéo hành lý, chạy thẳng về quầy check in.
Điền Hâm nhìn theo bóng cô đang chạy khuất dần, thở dài, lẩm bẩm: “Thực sự đã có bạn trai sao? Không phải năm ngoái mới đi xem mắt sao? Sao nhanh như vậy đã có bạn trai rồi?”
Bà Mạnh đứng đợi hai người đi xa mới quay người lại, đi về hướng quầy check in nơi Đồng Phi Phi đang đứng. Người xếp hàng rất đông, Đồng Phi Phi đợi mãi mới lấy được thẻ đăng ký, cô kẹp thẻ đăng ký vào trong hộ chiếu, kéo hành lý, quay người định vào cửa kiểm tra an toàn, liền nhìn thấy bà Mạnh đang đứng trước mặt cô.
“Bác Mạnh?”
“Nhã Doanh à, sao thế, cháu cũng đi công tác sao?” Bà Mạnh nhìn bộ dạng đầy ngạc nhiên của Đồng Phi Phi, nở một nụ cười rất đáng yêu.
“À, vâng, cháu… cháu cũng phải đi công tác.” Từ sau sinh nhật Mạnh Tuần, Đồng Phi Phi cũng không gặp lại bà Mạnh. Lần này vô tình gặp bà, cô luống cuống tay chân, không biết phải làm gì.
“Ồ, thế cháu đi đâu vậy?”
“Cháu, cháu đi… đi Tokyo.” Đồng Phi Phi chỉ có thể nói thật. Nơi check in của cô chỉ có một hãng bay, cô thực sự không có cách nói dối.
“Cháu cũng đi Tokyo? Thế vừa may cùng chuyến bay với Tiểu Mạnh!” Bà Mạnh gằn giọng nói: “Ây da, sao cháu không đợi Tiểu Mạnh cùng check in? Như vậy hai đứa có thể ngồi cùng nhau!”
Bà Mạnh đến cạnh Đồng Phi Phi, nhìn một lượt thẻ đăng ký trong tay cô, nhìn về phía tên khách hàng, nhưng chỉ thấy đánh bắt đầu bằng chữ D.
“Chúng cháu… lên máy bay rồi đổi chỗ cũng được ạ!” Đồng Phi Phi vội vàng hạ tay xuống, bộ dạng muốn khóc mà không khóc được. Hôm qua, Mạnh Tuần đã nói mẹ anh sẽ đến tiễn, cho nên hai người cố tình đổi thời gian check in, nào ngờ vẫn gặp nhau.
“Thế cũng được.” Bà Mạnh khẽ cười. “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, cháu mau vào đi, đừng để lỡ chuyến bay.”
“Ồ, vâng ạ! Cháu chào bác!” Đồng Phi Phi như được giải thoát, kéo hành lý chạy vào cửa kiểm tra an toàn. Bà Mạnh vẫn đứng đó, nhìn bóng Đồng Phi Phi dần tan vào đám đông, cắn chặt môi, nét mặt sa sầm.