Đồng Phi Phi về văn phòng, vừa ngồi xuống ghế Hứa Lâm liền quay sang bắt chuyện: “Trưa nay cậu đi đâu vậy? Mình đến rủ cậu đi ăn cơm nhưng cậu không có ở đây?”
“Ờ, trưa nay mình có việc phải ra ngoài một lúc.” Đồng Phi Phi trả lời.
“Sao thế? Nhìn cậu như người mất hồn vậy? Không khỏe sao?” Hứa Lâm quan tâm đưa tay lên trán Đồng Phi Phi.
Đồng Phi Phi lắc đầu: “Mình không sao.”
Hứa Lâm nhìn cô, thở dài: “Cậu thật cứng đầu. Nếu không khỏe thì đừng giấu!”
“Mình biết rồi, mẹ Hứa!” Đồng Phi Phi cười vui vẻ.
Hứa Lâm là bạn cùng phòng hồi đại học của Phi Phi, trong phòng Hứa Lâm lớn tuổi nhất nên được phong là “mẹ Hứa”.
“Nha đầu chết tiệt, nói linh tinh!” Hứa Lâm cố nghiêm mặt, quay về chỗ của mình. Một lúc sau trên MSN[1] của cô nhận được một tin nhắn.
[1] Một phần mềm nói chuyện trên mạng phổ biến của Trung Quốc.
Phi Phi: Hứa mỹ nhân, tôi sai rồi! Hôm nào tôi sẽ mời đại mỹ nhân ăn cơm nhé?
Hứa Lâm bĩu môi, cố gắng nén cười, cố ý vênh mặt nói: Tại sao phải hôm nào? Tại sao không phải là tối nay?
Phi Phi: Ừm… Cái này… Tối nay thực sự mình có việc bận… Hữa mỹ nhân đại nhân độ lượng…
Hứa LâmHừ! Đúng là chỉ biết nói ngon ngọt! Ta có thể là loại người gì chứ! Thôi đi, nhìn ngươi cũng có vẻ chân thành, thôi đành miễn cưỡng vậy!
Phi Phi: Ha ha ha, đúng vậy, mỹ nhân, mỹ nhân hãy tha cho tôi đi!
Hứa Lâm cuối cùng cũng không chịu nổi phá lên cười, cô ngoái đầu nhìn sang chỗ Đồng Phi Phi, Phi Phi cũng ngẩng lên nhìn, làm bộ mặt quỷ với cô. Hứa Lâm không nói gì, cúi đầu, nha đầu này, thật là không có lương tâm.
Đồng Phi Phi thấy Hứa Lâm cúi đầu, nụ cười trên mặt từ từ biến mất. Cô khẽ bặm môi, hít thở thật nhẹ, những sự việc đau khổ giấu kín trong lòng không phòng bị kỹ mà tuôn ra, sau đó không có cách nào để khống chế được. Cô giơ tay phải lên, dùng lực thắt chặt chiếc khăn màu xanh ngọc trước ngực, buộc chặt tóc, hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra, tập trung hết sức vào màn hình máy tính.
Lúc Mạnh Tuần đi vào văn phòng, vô tình liếc sang chỗ làm việc của Đồng Phi Phi, vừa hay thấy vẻ mặt kiên cương ngẩng lên, rồi bình tĩnh nhìn xuống màn hình. Sắc mặt cô dường như rất bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra, họa chăng chỉ là một cái nhìn đầy ám hiệu, lộ ra vẻ lạnh lùng, như thời tiết mùa đông lạnh giá, buốt lạnh thấu xương.
Sáu giờ ba mươi phút, Mạnh Tuần gọi điện vào máy Đồng Phi Phi: “Tôi có thể về rồi. Sau năm phút nữa cô hãy xuống, tôi đợi cô ở cửa bên của tòa nhà.”
“Được.” Đồng Phi Phi tắt điện thoại rồi nhanh tay thu dọn đồ đạc, sau ba phút cô đã xuống dưới cổng, vừa đợi một lát đã thấy chiếc Volvo màu xám bạc đi tới.
“Không phải tôi bảo cô đợi sau năm phút hãy xuống, sao lại xuống trước cả tôi thế?”
“Ồ, tôi cũng không có việc gì, xuống sớm hơn một chút, khỏi phiền anh phải đợi!” Đồng Phi Phi cẩn thận nói. Nói đùa, cô có mười lá gan cũng không dám để Thần Mặt Đen đợi mình.
“Chả trách cô có thời gian ra ngoài đi coi mắt, hóa ra cô rất nhàn rỗi.” Câu nói của Mạnh Tuần khiến cho mây ngừng bay, gió ngừng thổi. Đồng Phi Phi ngây người lo lắng, lúc đó cảm giác như mình bị dây an toàn thắt chặt, thở không ra hơi. Một lúc sau, cô mới bực tức nói: “Tôi… tôi thực sự biết mình sai rồi.”
Mạnh Tuần quay mặt, khẽ nhìn cô một lượt: “Rất tốt! Tối nay ăn gì đây?”
“Hả?” Đồng Phi Phi nhất thời không phản ứng kịp.
“Tôi hỏi cô, tối nay muốn ăn gì?” Lông mày Mạnh Tuần lập tức cau lại. “Tôi xem trên lý lịch của cô viết tốt nghiệp đại học, nhưng dường như IQ của cô có vấn đề?”
Máu tức của Đồng Phi Phi dồn lên đầu, suýt nữa tuôn ra. Anh ta có ý gì vậy? Ngầm ám chỉ cô học thức kém sao? Rõ ràng trong mỗi câu nói, anh ta đều cố ý chuyển chủ đề, ăn nói rất thâm thúy. Mặc dù trong lòng phản ứng, nhưng cô đành dịu giọng: “Tôi không cầu kỳ chọn lựa món ăn, chỉ cần đơn giản một chút là được.”
“Đơn giản một chút? Nhưng tối nay tôi muốn ăn món ăn Tứ Xuyên.”
Đồng Phi Phi ngây người, lập tức nở một nụ cười: “Ồ, cũng được. Món Tứ Xuyên cũng rất ngon, rất ngon, ha ha.”
“Đừng cười nữa, giống như một con ngốc vậy.” Mạnh Tuần nói nghiêm túc, mắt nhìn về phía trước. Nụ cười của Đồng Phi Phi bị đông cứng trong một phút rồi biến mất. Cô nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, tự nhủ: Không sao, xã hội mà, sao phải tức chứ? Nhịn được là tốt, nhịn một lúc sẽ sóng yên biển lặng, lùi một bước để tiến hai bước!
Mạnh Tuần lái xe lòng vòng, Đồng Phi Phi đang thắc mắc tại sao con đường này quen quen thì Mạnh Tuần đã đỗ xe, rút chìa khóa, bước xuống, mở cửa cho Đồng Phi Phi: “Đến rồi, xuống thôi.”
Đồng Phi Phi từ từ trong xe bước ra, ngẩng đầu nhìn biển hiệu bên đường, ánh mắt ngạc nhiên: “Lẩu Đá?!”
“Đúng, vào đi.” Mạnh Tuần khẽ đẩy Đồng Phi Phi một cái, cô bước đi không tự nhiên.
Người phục vụ nhiệt tình tiếp đón: “Rất vui được tiếp đón anh chị, mời vào trong!”
Mạnh Tuần muốn ngồi một góc gần cửa sổ, mặc dù ờ đây tương đối yên tĩnh, nhưng trong phòng lớn rất ồn ào, hơn nữa ăn lẩu rất nóng. Đồng Phi Phi thấy Mạnh Tuần cởi áo vest, xắn tay áo, một lát sau thấy anh toát mồ hôi, cô bạo gan nói: “Tổng giám đốc Mạnh, tôi thực sự không ngờ anh lại đến những nơi như thế này! Tôi vẫn cho rằng anh thích một quán cà phê yên tĩnh.”
“Quán cà phê?”
Đồng Phi Phi lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt anh ta, trong lòng không dám than một lời, chả trách các cô gái trong công ty thích anh ta như vậy, anh ta thực sự rất đẹp trai.
“Đúng thế. Anh không phải từ Mỹ về sao? Vậy thì phải có chút Tây hóa, vì dụ thích ăn món Tây.”
“Món Tây?” Mạnh Tuần lắc đầu. “Loại thức ăn khô khốc, mấy năm ở Mỹ tôi đã chịu đủ rồi, về nước tại sao không nuông chiều bản thân chứ!”
Đồng Phi Phi cúi đầu, không nói, thầm nghĩ anh ta không thích ăn món Tây, tại sao lúc trưa lại hẹn Nhã Doanh ở quán cà phê đó, hại Nhã Doanh không đến kịp, cuối cùng biến mình thành vật thế thân. Trong lúc cô đang suy nghĩ, nhân viên phục vụ đã bê nồi lẩu lên. Lúc này, Đồng Phi Phi mới phát hiện ra Mạnh Tuần gọi lẩu Uyên Ương, không nén nổi hiếu kỳ hỏi: “Anh không ăn cay sao?”
Mạnh Tuần cười: “Vừa rồi hình như cô nói thích ăn đơn giản một chút mà?”
“Ừm…” Đồng Phi Phi lúc này mới nhớ ra, hình như mình nói vậy. Cô khẽ mỉm cười: “Nếu là gọi cơm, đơn giản chút cũng không sai, nhưng nếu ăn lẩu, vậy phải đủ cay ăn mới thích.”
Mạnh Tuần không nói câu nào, lặng lẽ nhìn cô. Đồng Phi Phi đẩy chiếc ghế về sau, cười làm lành nói: “Không phải anh thích ăn cay sao? Vậy tôi sẽ liều mình tiếp quân tử!”
Nói xong, cô vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, đổi lẩu cay. Mạnh Tuần đợi người phục vụ đi xa, cau mày nhìn Đồng Phi Phi: “Đến bản thân muốn ăn gì cũng không rõ, thực sự không hiểu tại sao cô có thể sống được!”
Đồng Phi Phi cúi đầu, bặm môi, không nói. Càng nói càng sai, chi bằng dồn hết sức lực của mình ăn cho no!
Trút thức ăn vào nồi lẩu, Mạnh Tuần mới phát hiện anh hoàn toàn xem thường thực lực của Đồng Phi Phi. Nhìn hai đĩa thịt bò, một đĩa tôm trước mặt đã hết sạch, anh hoài nghi hỏi: “Trưa nay cô không ăn cơm sao?”
Không đợi Đồng Phi Phi trả lời, anh nhớ lại rồi nói: “Không đúng, trưa nay cô ăn cơm cùng tôi. Tôi nhớ rõ cô đã ăn hết một đĩa hải sản.”
Lúc này Đồng Phi Phi mới vội vàng nuốt miếng thịt bò trong miệng, ngượng ngùng cười: “Lâu rồi không ăn lẩu, cho nên rất nhớ mùi vị này.”
“Ồ? Đã lâu rồi cô không ăn sao?”
“Vâng, năm năm rồi.”
Mạnh Tuần cau mày: “Hình như cô rất thích ăn lẩu, tại sao lâu như vậy rồi không ăn?”
Đồng Phi Phi ngây người, lập tức cúi đầu ngượng ngùng, từ từ gắp vào bát mình một miếng nấm. Nấm vừa cay vừa nóng, cô thổi phù phù, khẽ cắn từng miếng một, cho đến khi ăn hết miếng nấm đó, mới trả lời đại khái: “Thì không có thời gian. Ăn lẩu rất mất thời gian, bình thường tôi rất bận.”
“Bận?” Mạnh Tuần nhìn Đồng Phi Phi cũng không nói gì, cúi nhìn đĩa thịt bò được trút sạch vào nồi.
Đồng Phi Phi thoải mái tiếp tục chiến đấu với thức ăn trong bát. Năm năm rồi không tới đây, mùi vị ngon thế này, quả thật là rất rất nhớ.
Ăn lẩu xong, Mạnh Tuần đưa Đồng Phi Phi về khu Nhã Uyển nhà cô. Đồng Phi Phi vừa xuống xe, mới đặt được một chân xuống liền nghe thấy tiếng của sư tử Hà Đông vang lên: “Đồng Phi Phi, nha đầu thối! Cậu chạy đi đâu vậy hả? Điện thoại thì không nghe, mình đứng trước nhà gọi cả hai tiếng đồng hồ rồi, mình mà đông cứng ở đây thì cậu phải đền tiền mua thuốc cho mình đấy!”
“Nhã Doanh?” Đồng Phi Phi ngây người nhìn bóng người đang hầm hầm bước tới, kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
“Cái gì?” Giọng Kha Nhã Doanh the thé thét lên. “Là ai tối qua giục mình tối nay mang đống sách rách nát tới? Không phải là cậu đã quên đấy chứ?”
Kha Nhã Doanh hầm hầm vứt chiếc túi trong tay mình vào lòng Đồng Phi Phi. Đồng Phi Phi bị va đập mạnh, người bị đẩy về sau một bước, vừa hay đứng trước đầu xe, Mạnh Tuần chuẩn bị nổ máy, suýt nữa đâm phải cô.
“Làm gì thế?” Mạnh Tuần căng thẳng, lạnh toát cả người. Đồng Phi Phi vẫn đứng thẫn thờ ở đó. Mạnh Tuần tức tối. Đồng Phi Phi bị giọng nói lạnh lùng làm cho giật mình, co rúm người, vội vàng lùi sang bên cạnh, cuối cùng ngã sõng soài trên mặt đất.
“Phi Phi!” Kha Nhã Doanh vội vàng đỡ cô. Đồng Phi Phi mặt trắng bệch, luống cuống để Kha Nhã Doanh đỡ cô đứng dậy. Kha Nhã Doanh cũng bị tiếng thét đó làm cho giật mình, nhìn thấy bộ dạng Đồng Phi Phi như vậy, lấy hết sức mình, quay đầu tức giận mắng Mạnh Tuần: “Anh bị thần kinh à? Sao lại bấm còi inh ỏi vậy? Suýt nữa đã đâm phải người ta rồi, biết không? Tại sao hung tợn, thiếu đạo đức như vậy?”
“Rầm” một tiếng, Mạnh Tuần đẩy cửa xe, mặt hầm hầm bước đến trước mặt Kha Nhã Doanh: “Rốt cuộc ai là người giảng đạo đức cho ai? Đêm hôm khuya khoắt ai đứng giữa đường trước cổng nhà người khác la hét ầm ĩ, làm phiền giấc ngủ của người khác, gây cản trở giao thông, tôi thấy chính cô mới là người nên sớm vào khoa thần kinh khám xem thế nào ấy!”
“Anh nói gì… ”
“Thôi đi, Nhã Doanh, thôi đi… ” Đồng Phi Phi vừa kéo vạt áo của Nhã Doanh vừa quay sang nói với Mạnh Tuần: “Tổng giám đốc Mạnh, xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý. Xin lỗi! Xin lỗi! Muộn thế này rồi, hay là anh về trước đi?”
“Nhã Doanh?”
“Tổng giám đốc Mạnh?”
Mạnh Tuần và Kha Nhã Doanh đồng thanh nói. Kha Nhã Doanh ngây người, kéo Đồng Phi Phi sang một bên, khẽ hỏi cô: “Anh ta chính là người mà cậu thường gọi là Thần Mặt Đen đó sao?”
Đồng Phi Phi, vẻ mặt bất lực, gật đầu: “Đúng, chính là anh ấy. Nhưng bây giờ anh ấy còn có một thân phận khác.”
“Hả?” Kha Nhã Doanh vội vàng chớp mắt. Đồng Phi Phi thở dài một tiếng, kéo Kha Nhã Doanh lại trước mặt Mạnh Tuần, chính thức giới thiệu hai người với nhau: “Tổng giám đốc Mạnh, đây là người bạn thân của tôi, Kha Nhã Doanh. Còn đây là sếp của mình, Tổng giám đốc Mạnh, Mạnh Tuần.”
“Mạnh Tuần?” Kha Nhã Doanh cau mày, cái tên này nghe rất quen. Nghĩ một lúc lâu, mắt cô sáng lên, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên: “À, hóa ra là anh!”
“Rất vinh hạnh được gặp đúng cô ở đây, cô Kha.” Mạnh Tuần nói một câu đầy hàm ý.
Kha Nhã Doanh quay đầu nhìn Đồng Phi Phi, cô hoàn toàn không dám tin: “Không phải là như vậy chứ?”
Đồng Phi Phi trầm tư nhìn cô, ánh mắt vẻ rất đồng cảm.