Buổi sáng ngày hôm sau, vị chủ nhiệm khoa Ngoại mà Mạnh Tuần nói đến bệnh viện. Đồng Phi Phi nói chi tiết về tiểu sử bệnh trạng của bà Tống cho chủ nhiệm khoa biết, sau đó ông còn đến phòng theo dõi để xem tình hình của bà, chào hỏi với người y tá trực ban, chuyển bà đến phòng theo dõi bệnh nặng, còn dặn dò vị bác sĩ điều trị chính để cho bà nằm ở trong phòng theo dõi mấy ngày.
“Rất cảm ơn ông!” Đồng Phi Phi cúi người nói lời cảm ơn vị chủ nhiệm khoa. Cô biết việc này có lẽ đối với vị chủ nhiệm khoa mà nói không có gì quá phức tạp, nhưng đối với cô lại vô cùng quan trọng. Cô nhớ lần trước bà Tống nằm viện cô đã xin bác sĩ rất lâu nhưng vẫn không được ở thêm một ngày trong phòng theo dõi đặc biệt, mà đã bị chuyển sang phòng bệnh bình thường từ sớm, kết quả là sau đó bà lại trở bệnh, suýt chút nữa đã ảnh hưởng đến thời gian điều trị tốt nhất.
“Không có gì. Thực ra tình hình của bệnh nhân cũng không quá nghiêm trọng, hơn nữa bây giờ bệnh tình về cơ bản đã ổn định, ở thêm vài ngày trong phòng theo dõi đặc biệt chỉ là để đảm bảo hơn một chút thôi. Thiết bị ở đây chắc chắn tốt hơn các phòng bệnh bình thường rất nhiều, lại còn có các y tá, hộ lý trực 24/24, cô không cần phải lo lắng quá nhiều.” Vị chủ nhiệm ôn tồn nói với Đồng Phi Phi. “Tôi nghe nói các vị đã ở đây suốt cả đêm phải không? Bây giờ mọi người có thể về nhà nghỉ ngơi một lúc được rồi. Tình hình hiện nay của bệnh nhân đã tương đối ổn định, hơn nữa ở phòng theo dõi đặc biệt có y tá trực, nếu có vấn đề gì, họ sẽ gọi điện ngay cho mọi người, mọi người không cần phải trực ở đây suốt đâu.”
“Vâng, vậy tôi có thể vào thăm được không? Còn việc mang cơm đến nữa, cần phải chú ý điều gì không ạ?”
“Có thể vào thăm, nhưng cố gắng để bệnh nhân được nghỉ ngơi yên tĩnh, mấy ngày này việc đưa cơm cũng không cần thiết lắm. Bị xuất huyết não nên bệnh nhân bị hôn mê sâu, về cơ bản không thể ăn được, nếu cố ép ăn thì rất dễ bị nôn cho nên người bệnh trong mấy ngày này tạm thời dựa vào truyền dịch để duy trì. Bây giờ mọi người cũng không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, giữ sức khỏe là quan trọng hơn cả, thời gian hồi phục sau này của bệnh nhân mới thực sự là lúc cần mọi người vất vả để chăm sóc.”
Đồng Phi Phi gật đầu lia lịa, cảm thấy vô cùng cảm kích trước những lời dặn dò cặn kẽ, tỉ mỉ của vị chủ nhiệm. Vị chủ nhiệm đi rồi, Đồng Phi Phi mới bvào phòng theo dõi đặc biệt thăm mẹ một chút, nhưng không được bao lâu đã bị y tá yêu cầu ra ngoài. Mạnh Tuần thấy Đồng Phi Phi bước ra liền hỏi thăm: “Tình hình của mẹ em thế nào rồi?”
“Có vẻ đã ổn rồi. Y tá thấy các chỉ số theo dõi cũng đã bình thường nên nói em ra ngoài.”
Mạnh Tuần thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi. Bận rộn suốt cả buổi sáng, chắc em một ngụm nước cũng không kịp uống, đi ăn chút gì đó nhé?”
Đồng Phi Phi thực ra không muốn ăn gì nhưng nghĩ đến những lời mà vị chủ nhiệm khoa nói với cô lúc nãy, rồi nghĩ đến việc khi mẹ cô tỉnh lại, rất cần sự chăm sóc của cô nên cuối cùng cũng gật đầu đồng ý cùng Mạnh Tuần rời khỏi bệnh viện.
Hai người tìm đến một quán ăn ở ngay gần bệnh viện, mới hơn mười một giờ, vẫn chưa đến giờ cao điểm mọi người đi ăn trưa, thêm vào đó thời điểm bây giờ đang là Tết nên quán ăn có vẻ rất yên tĩnh, dường như còn vắng vẻ. Đồng Phi Phi thấy Mạnh Tuần gọi toàn những đồ ăn thanh đạm liền lên tiếng: “Tôi cũng không thèm ăn gì cả, anh không cần phải chọn theo ý tôi đâu, anh cứ gọi mấy món anh thích là được rồi.”
Mạnh Tuần lắc đầu, đặt món với người phục vụ rồi nói một cách rất tự nhiên: “Bây giờ anh cũng thích ăn mấy món thanh đạm mà.”
Đồng Phi Phi nhìn chiếc cằm lún phún râu của Mạnh Tuần, nhắm mắt lại. Cô nhớ đến lúc buổi sáng, khi tỉnh dậy thấy trên người mình là áo khoác của anh, đầu dựa vào vai anh, còn anh thì khoanh tay, khẽ thu người, dựa vào lưng ghế. Lúc cô đưa trả áo cho anh, vô tình chạm vào tay anh, bàn tay mang hơi lạnh đó tương phản hoàn toàn với sự ấm áp tỏa ra từ lòng bàn tay cô. Đêm đó, cô vốn trằn trọc, khó ngủ nhưng vì bên cạnh có một chỗ dựa như vậy nên ngủ rất ngon lành.
“Em đang nghĩ gì vậy? Vẫn đang lo lắng cho mẹ sao?” Giọng Mạnh Tuần cất lên khiến Đồng Phi Phi choảng tỉnh, cô lắc đầu nói: “Không phải. Tôi đang nghĩ lần này quả thật đã làm phiền anh quá. Đúng rồi, vị chủ nhiệm khoa đó rất thân với anh sao?”
“Cũng khá thân. Sao? Em vẫn còn cần giúp đỡ điều gì hay sao? Cứ nói ra, không có vấn đề gì đâu.”
“Ừm, không có, tôi chỉ tự nhiên muốn hỏi thôi. Có người quen ở bệnh viện quả thật rất tiện lợi.”
“Ở đâu cũng thế thôi.” Mạnh Tuần mỉm cười, bỗng nhớ đến việc Đồng Phi Phi nói cho vị chủ nhiệm khoa về tiểu sử bệnh tình liền hỏi: “Mẹ em năm năm trước đã từng phẫu thuật bắc cầu chủ vành tim sao?”
“Vâng. Khi đó là tắc nghẽn mạch vành tim, lúc đó tình trạng còn nguy cấp hơn bây giờ nhiều, may là được phẫu thuật kịp thời.” Đồng Phi Phi nói gọn, thậm chí có phần bình thản nhưng Mạnh Tuần vẫn chưa quên được hình ảnh của Đồng Phi Phi như đang đứng bên bờ vực của sự sụp đổ năm năm trước, khi lần đầu tiên anh gặp cô.
“Năm đó cũng chỉ có một mình em chăm sóc mẹ em à?”
Đồng Phi Phi gật đầu, giọng nói rất nhẹ: “Lúc đó bạn trai tôi mới mất không lâu, mẹ tôi cứ đau khổ mãi, ngày đêm khóc thương rồi đổ bệnh. Khi tôi đưa bà vào viện thì bác sĩ đưa cho tôi giấy chẩn đoán bệnh tình đang ở trong tình trạng nguy kịch, nói phải chuẩn bị tâm lý. Tôi bỗng nhiên ngây người, lao đến, quỳ trước mặt bác sĩ, không ngừng dập đầu, kết quả là khiến ông ấy bị một phen sợ hãi. Lúc đỡ tôi dậy, ông ấy lo lắng, sợ hãi nói với tôi rằng: “Cô đang làm cái gì vậy? Đương nhiên là tôi sẽ gắng hết sức để cứu chữa cho bệnh nhân, cô làm như vậy sẽ khiến người khác tưởng rằng tôi thấy chết mà không cứu đấy!”
“Đúng vậy, các bác sĩ thường sẽ không bao giờ thấy chết mà không cứu…”
“Bác sĩ có lẽ sẽ không nhưng bệnh viện thì sẽ có đấy.” Giọng của Đồng Phi Phi nghe có vẻ rất bình tĩnh nhưng Mạnh Tuần dường như nhìn thấy tận sâu trong đáy mắt cô có nỗi đau đớn, phiền muộn không thể che giấu được. “Đúng một tuần trước khi mẹ tôi phát bệnh là ngày bà tôi mất vì bệnh ung thư dạ dày.”
“Ung thư dạ dày ư?” Mạnh Tuần sững người, năm đó Đồng Phi Phi có nói với anh là bà cô qua đời vì bệnh tật nhưng anh không ngờ đó lại là bệnh ung thư dạ dày.
“Đúng, ung thư dạ dày.” Đồng Phi Phi ôm lấy cốc trà đang đặt trên bàn, đầu ngón tay khẽ run run. “Ung thư dạ dày, tỷ lệ tử vong không cao, hơn nữa khi tôi đưa bà vào viện thì vẫn chưa phải là giai đoạn cuối. Nhưng lúc đó tôi không có tiền, bệnh viện không sắp xếp ngay bác sĩ phẫu thuật cho bà tôi. Kết quả là đợi đến khi tôi kiếm được đủ tiền, có thể đưa bà đi phẫu thuật thì bệnh ung thư của bà đã đến giai đoạn cuối, di căn hoàn toàn rồi.”
“Điều này cũng không thể nào trách em được…” Mạnh Tuần dường như có vẻ hơi khó khăn để cất tiếng. Nhưng Đồng Phi Phi vẫn chỉ cười rất bình thản, lắc đầu: “Cho dù tôi có đau đớn đến thế nào, hối hận đến thế nào thì bà cũng đã ra đi, không thể quay trở lại được nữa. Cho nên khi tôi đưa mẹ vào viện, tôi đã quỳ xuống trước bác sĩ vì thực sự không thể chịu đựng thêm được nếu như chuyện đó lại xảy ra. Tôi nhớ lúc đó mình quỳ trước phòng cấp cứu, nơi mọi người đi qua đi lại, khi dập đầu trước vị bác sĩ là lúc tôi không còn cách nào khác, chỉ nghĩ là không thể để mẹ ra đi, lúc đó tôi chỉ còn lại mình bà mà thôi. Không biết khi đó có phải là bộ dạng suy sụp của tôi khiến bác sĩ phải sợ hay không, dù gì ông ấy cũng đã cứu được mẹ, sau đó ông ấy thấy tôi quả thực đáng thương nên còn đến nơi nộp viện phí, nói giúp cho để tôi có thể thanh toán viện phí muộn một chút. Vì vậy mà tôi rất biết ơn ông ấy.”
Đồng Phi Phi khẽ cười, điềm nhiên kể lại quá khứ đau đớn không muốn nhìn lại kia. Không có oán giận, cũng không có tủi hổ, thậm chí không hề có một chút cảm xúc kích động nào, cô chỉ giữ một vẻ dửng dưng. Dường như tất cả mọi thứ trong quá khứ thực sự đã bị nước gột sạch, không để lại chút dấu vết, nhẹ như bụi khói, dường như nỗi đau đớn, hối tiếc, hối hận đó cũng đã thực sự bị chôn vùi cùng năm tháng, chìm trong nơi sâu nhất của tâm hồn.
Mạnh Tuần lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của Đồng Phi Phi, nhìn thần sắc điềm nhiên tới mức như thể trống rỗng, anh cúi đầu. Cuối cùng anh cũng hiểu được tại sao cô lại có thể độc lập và kiên cường đến vậy, cuối cùng anh cũng đã hiểu tâm trạng của cô là như thế nào khi nói câu: “Là tôi sai rồi, lẽ ra tôi nên sớm bán mình” năm năm về trước.
Đau đến tận cùng, mất mát tận cùng. Năm đó, cô mới hai mươi hai tuổi.