Cứ thế, Đồng Phi Phi bước vào cuộc sống riêng của Mạnh Tuần. Cũng không biết có phải Mạnh Tuần cố tình điều khiển Đồng Phi Phi hay không, chỉ cần không tăng ca liền bắt cô đi siêu thị mua đồ ăn. Thỉnh thoảng cô mua nhiều một chút, Mạnh đại nhân sẽ cau mày mất hứng, nói rằng anh không thích ăn đồ để lâu trong tủ lạnh. Mỗi lúc như thế Đồng Phi Phi rất muốn nắm cổ áo anh chất vấn: Vậy củ khoai tây với quả trứng gà mà hôm trước cô thấy trong tủ lạnh nhà anh là thế nào? Tất nhiên những chuyện “to gan” này Đồng Phi Phi cũng chỉ dám nghĩ trong đầu, lúc đối mặt với Thần Mặt Đen, cô phải ra vẻ ngoan ngoãn, hiền thục. Lấy Mạnh đại nhân vui vẻ làm thước ngắm, Mạnh đại nhân mong muốn làm mục tiêu đã trở thành phương châm chỉ đạo và tiêu chuẩn hành động cao nhất của cô.
Vì thế một hôm, khi cô và Kha Nhã Doanh đi ăn nhà hàng, ăn một món rất ngon, sau đó cô nghiên cứu cách làm món ăn đó để về làm cho Mạnh Tuần ăn, việc này đã khiến Kha đại tiểu thư nổi khùng, vỗ bàn, đứng lên: “Cậu còn nói giữa cậu và Mạnh Tuần không có gì? Ngay cả lúc ăn cơm cũng chăm chăm suy nghĩ món này làm thế nào, món kia làm ra sao để về làm cho anh ta ăn, đây không phải yêu nhau thì là cái gì? Nói thật đi, rốt cuộc hai người tiến triển đến bước nào rồi?”
“Cái gì mà đến bước nào? Cậu nghĩ ai cũng giống cậu hả? Cuộc sống ngoài nói chuyện yêu đương ra không còn việc gì khác sao? Mình phải hầu hạ anh ta chu đáo chẳng phải vì che chở cho cậu và Tiểu Quả hay sao?” Đồng Phi Phi chậm rãi nuốt thức ăn đang ở trong miệng, mặt tỉnh bơ.
Kha Nhã Doanh quan sát kỹ sắc mặt của Đồng Phi Phi, một lúc lâu sau mới bán tín bán nghi hỏi: “Chẳng lẽ cậu không động lòng chút nào với Mạnh Tuần sao?”
Đồng Phi Phi ngẩng đầu nhìn Kha Nhã Doanh, ánh mắt không chút gợn sóng: “Năm năm trước, mình từng đứng trước mộ Quân An nói một câu, bây giờ vẫn chưa quên.”
“Câu gì?”
“Đồng Phi Phi cả đời này chỉ yêu một mình Tống Quân An.”
Món ăn hôm đó quá cay, khiến Kha Nhã Doanh ăn mà muốn chảy nước mắt. Mũi sụt sịt, nước mắt lưng tròng nhìn Đồng Phi Phi, nói: “Cậu thực sự rất tàn nhẫn! Ngày xưa cậu cũng dùng lý do này để từ chối Hứa Nhiên phải không?”
Đồng Phi Phi đang gắp thức ăn, khẽ thu tay, ngẩng đầu, liếc nhìn Kha Nhã Doanh: “Chuyện quá khứ rồi, cậu nhắc đến anh ấy làm gì?”
“Cậu đó!” Kha Nhã Doanh lắc đầu, thở dài. “Lòng cậu đúng là sắt đá! Năm đó, Hứa Nhiên vì cậu mà ngàn dặm xa xôi vội vã từ Mỹ trở về, cậu không cảm động chút nào. Cuối cùng vẫn nhẫn tâm từ chối người ta!”
“Mình không phải là không cảm động, thế đã được chưa?” Đồng Phi Phi gắp một miếng thịt bò, từ từ ăn, nói tiếp: “Nhưng cảm động không phải yêu, mình sao có thể có lỗi với anh ấy?”
“Vậy cậu và Mạnh Tuần…”
“Mình và anh ấy thật sự không có gì.” Đồng Phi Phi khẽ cười, nhìn Kha Nhã Doanh. “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Hôm nay, cậu hẹn mình ra đây, cố ý thuê một phòng VIP, đừng nói với mình cậu hỏi quan hệ của mình và Mạnh Tuần chỉ vì tò mò thôi đấy.”
Kha Nhã Doanh nghe Đồng Phi Phi nói vậy, xấu hổ cười, buông đũa, nhăn mặt nói: “Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát. Mình vốn nghĩ nếu cậu và Mạnh Tuần thật sự đến với nhau, thôi bỏ đi, mình nên nghĩ hướng khác thì hơn. Nhưng nếu như cậu với Mạnh Tuần thật sự không có gì, như vậy… Ừ, tiện thể…”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Cậu trở nên lằng nhằng như vậy từ lúc nào thế?” Đồng Phi Phi hơi bực mình, con bé Kha Nhã Doanh này tính tình nhanh nhảu, thẳng thắn, tự nhiên hôm nay ấp a ấp úng trước mặt cô.
“Là cha mẹ mình muốn gặp Mạnh Tuần.”
“Hả?” Đồng Phi Phi khẽ lặng im, nhưng sau đó lập tức phản ứng. “Cha mẹ cậu biết chuyện mình và Mạnh Tuần?”
Kha Nhã Doanh khổ sở gật đầu: “Đúng vậy, mẹ mình không biết nghe được tin tức ở đâu, biết “mình” là bạn gái Mạnh Tuần nên giục mình đưa Mạnh Tuần về xem mặt. Mình một mực từ chối nhưng mẹ mình nói, nếu “mình” đã gặp người nhà họ Mạnh, kiểu gì cũng phải đưa Mạnh Tuần về nhà để họ gặp mặt.”
“Thấy chưa, lúc đầu cậu nghĩ quá đơn giản. Cứ tưởng chỉ vài lời đồn thổi là có thể ứng phó với mẹ cậu. Bây giờ thái hậu nhà cậu muốn gặp người thật, mình xem cậu đối phó kiểu gì.”
“Ôi trời, mình không ngờ bà kiên quyết đòi gặp Mạnh Tuần như thế. Mình cũng nói với bà không nên nhanh như vậy đã bắt mình dẫn Mạnh Tuần về nhà, nếu không, thành ra nhà mình có vẻ quá coi trọng chuyện này…”
“Dạo này cậu vẫn đang quấn quýt bên Tiểu Quả, đúng vậy không?”
Câu hỏi đột ngột của Đồng Phi Phi khiến Kha Nhã Doanh hơi bất ngờ, nhưng cô vẫn gật đầu: “Ừ, mình nghĩ chuyện Mạnh Tuần có thể giúp mình che giấu nên…”
“Cậu đó!” Đồng Phi Phi tức giận giơ tay chỉ vào trán Kha Nhã Doanh: “Ai bảo cậu nói với mẹ là đã gắn bó keo sơn với “Mạnh Tuần” rồi hả? Chả trách bà lại vội vã muốn gặp Mạnh Tuần như vậy!”
Kha Nhã Doanh phụng phịu xoa trán, vẻ mặt nhăn nhó: “Mình sao có thể nghĩ được nhiều như thế? Mạnh Tuần không phải là mẹ giới thiệu cho mình sao? Bà lo lắng gì chứ?”
“Giới thiệu làm quen với bạn trai thật sự sao có thể giống nhau được? Mẹ cậu giới thiệu cho cậu nhiều như vậy mà chưa từng thành công, khó khăn lắm cậu mới có thể bắt đầu với Mạnh Tuần, cậu biểu hiện tích cực như vậy, sao bà có thể không coi trọng chứ? Mạnh Tuần vẫn nói mình là động vật đơn bào, mình thật muốn cho anh ta gặp cậu!”
Đồng Phi Phi tức giận trừng mắt nhìn Kha Nhã Doanh, nhưng bây giờ nói gì, trách cứ ai cũng tốn hơi thừa lời. Việc cấp bách bây giờ là các cô nên xử lý việc này như thế nào. Cô yên lặng suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu định đưa Mạnh Tuần về nhà giả làm “bạn trai” cậu?”
Kha Nhã Doanh gật đầu, ngập ngừng: “Cho nên hôm nay mình định hỏi cậu… Nếu cậu không ngại có thể giúp mình hỏi Mạnh Tuần xem ý anh ta thế nào…”
“Mình không ngại, mình cũng có thể giúp cậu thử thuyết phục Mạnh Tuần, nhưng cậu có nghĩ, một khi cậu dẫn Mạnh Tuần về nhà, chính thức xác nhận quan hệ của hai người, vậy gia đình hai bên có phải lập tức gặp mặt nói chuyện không? Mà lần trước xuất hiện ở nhà họ Mạnh gặp người lớn là mình, chờ đến khi hai bên gia đình các cậu thật sự gặp nhau…”
“Vậy sẽ bị lộ hết.” Sắc mặt Kha Nhã Doanh đờ đẫn. Cho đến giờ phút này, cô mới chịu thừa nhận cái mà cô tự cho là diệu kế thực ra chỉ là một kế hoạch ngu ngốc, tự đào hố chôn mình. Bây giờ, cô có nhảy xuống hay không cũng không phải do cô quyết định. Nhã Doanh, mặt xám như tro tàn, nhìn Đồng Phi Phi, hối hận đến phát khóc: “Cậu nói xem mình lúc trước nghĩ gì? Sao mình có thể ngu như vậy? Sao mình có thể nghĩ ra kế hoạch ngu xuẩn này chứ?”
“Cậu quả thật rất ngốc, không cần tự trách mình nữa! Nếu không, càng trách càng thấy ngốc, sau này Tiểu Quả sẽ khổ đấy.” Đồng Phi Phi nhìn dáng vẻ buồn bực của Kha Nhã Doanh, cười vui vẻ.
“Đồng Phi Phi! Cậu còn ngồi đó châm chọc mình hả? Mau giúp mình nghĩ cách gì đi!” Kha Nhã Doanh sốt ruột như muốn phát điên, giơ tay bóp cổ Đồng Phi Phi.
“Này này này! Bóp chết mình rồi thì ai đến giúp cậu nữa hả?”
Mắt Kha Nhã Doanh sáng lên, cô liền túm tay áo Đồng Phi Phi, mừng rỡ hỏi: “Cậu nghĩ ra cách gì rồi?”
“Có cách, nhưng cần sự phối hợp của cậu. Trước tiên đồng ý với mình, lần này nhất định sẽ nghe lời mình, nếu không…”
“Được, được! Mình nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu! Cậu nói thế nào mình sẽ làm như thế! Tuyệt đối không cãi lại!” Kha Nhã Doanh gật đầu lia lịa, vẻ mặt nịnh nọt, hận không thể nhào lên hôn Đồng Phi Phi một cái: “Phi Phi mình biết cậu thông minh nhất, cậu là người tốt với mình nhất mà…”
“Được rồi, được rồi! Làm mình nổi hết cả da gà lên rồi đó!” Đồng Phi Phi giật tay áo từ tay Kha Nhã Doanh, thở dài. May mà đây là phòng VIP, trong phòng chỉ có hai người, nếu không người khác nhìn thấy sẽ nghĩ các cô là les[1]!