- Tuấn Trạch: Sẽ nhanh thôi. Em gấp gáp như thế là do nhớ cơ thể anh sao?
Nói xong anh thò tay vào chiếc quần nhỏ bó sát đùi của cô.
- Mỹ Lệ: Aaaaa Em muốn về. Em không muốn làm ở đây đâu. Thật đấy hichic... về nhà di rồi ta làm chuyện đấy được không anh?
- Tuấn Trạch bế Mỹ Lệ vào lòng: Khổ em lắm! Lúc nào em cũng là người anh lo nhất!
Mỹ Lệ áp sát khuôn mặt nóng đỏ vẫn còn vươn rượu thì nước mắt bắt đầu rơi xuống
- Mỹ Lệ: Không phải anh đã đi rồi sao. Anh đã xa em mãi rồi sao? Không quen biết em mà? Lộn số sao? Anh biết em đau thế nào không hả Trạch?
- Tuấn Trạch: Anh xin lỗi! Tất cả là lỗi của anh. Anh xin lỗi. Thỏ con đừng khóc, em khóc xấu lắm đó!
- Mỹ Lệ: Đã quá lâu rồi thế mà anh vẫn còn nhớ nhà của em sao?
- Tuấn Trạch: Em nói nhiều quá rồi đó thỏ con!
Tuấn Trạch đặt Mỹ Lệ xuống giường. Cởi bỏ chiếc cà ra vát vứt xuống đất. Hôn vồ lấy Mỹ Lệ. Từng nhấp từng nhấp luồn lười vào bên trong. Khoáy đảo cổ họng Mỹ Lệ. Nụ hôn thật ngọt! Ngọt hơn là những nụ hôn trước kia. Có thể là do quá lâu rồi nên cơ thể chúng tôi nhớ nhau?