Trưa ngày hôm sau thì Diệp Sơ đã đến thành phố C, mùa đông ở thành phố này so với trong tưởng tượng còn lạnh hơn , mặc dù cô đã sớm nghe nói nên cũng cố ý mặc thêm áo trước thế nhưng khi ở từ trong xe ấm áp ra ngoài, cũng không tránh khỏi bị gió lạnh thổi đến run cầm cập.
Vừa lúc đó, cô nhìn thấy Vệ Bắc rất nổi bật đứng trong đám người.
Không thể không thừa nhận, người con trai này tuy tính cách có thô lỗ,thế nhưng được sinh ra có khí chất làm người ta phải chú ý,dáng người rất cao, ngũ quan sắc nét, lại thêm ánh mắt kiêu ngạo bướng bỉnh,nhìn vào đám người, chỉ trong nháy mắt, sự xuất hiện của anh khiến những người bên cạnh như chỉ để làm nền.
Những cảnh lãng mạn trên phim, thường có tình tiết nữ chính và nam chính sau nhiều ngày không gặp, xuất hiện ở giữa dòng người trong nhà ga, thần giao cách cảm khiến họ chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấy nhau, sau đó tiếng nhạc thanh thúy vang lên. Hai người tình cảm dâng tràn đứng đối diện, mặc kệ tất cả chạy về phía đối phương, ôm hôn thắm thiết. Giả sử đúng là một đoạn phim, chắc chắn là còn có người qua đường giáp ất bính đinh vỗ tay chúc mừng. Nhiều người đang tưởng tượng ra một cảnh tượng rất lãng mạn hả!
Chỉ tiếc là, cuộc sống không phải như phim, rất nhiều chuyện không thể theo ý mình, đặc biệt là ở cái nơi tập trung người Trung Quốc đông nhất này, muốn có được một cảnh tượng trùng phùng lãng mạn thì thật quá đỗi khó khăn.
Lối ra toàn người là người, Diệp Sơ mặc một chiếc áo lông dày, xách theo túi hành lí, trông y như một quả bóng bị đẩy tới đẩy lui, vất vả lắm cô mới chạy đến chỗ Vệ Bắc đứng lúc nãy, nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn thì lại phát hiện chẳng thấy bóng dáng tên nhóc kia đâu nữa. Cô không nhịn được có chút tức giận, tuy rằng ban đầu là do cô xúc động trong chốc lát mà chạy đến đây, thế nhưng lần đầu tiên từ nhỏ đến bây giờ mới một mình đi xa như vậy, nhìn xung quanh toàn người lạ,trong lòng cô cũng không nhịn được mà sợ hãi, cô ngẩng cổ nhìn xung quanh khắp bốn phía, cố tìm ra bóng dáng đã đi mất.
Ở một góc nhỏ cách đó không xa, Vệ Bắc thật sự không chịu nổi nữa.
Anh cũng không định trêu cô thế nhưng anh không tưởng tượng được lại nhìn thấy một cô nhóc ăn mặc tròn vo đi từ trong nhà ga ra thật đúng là khiến người ta chỉ muốn bắt nạt một chút.
Nghĩ như thế, đến khi hành động, lại thấy không đành lòng.
Vệ Bắc dễ dàng đi qua đám đông, chạy đến phía sau cô, đứng im không nói lời nào.
Mặc dù không có chút tiếng động nào, nhưng Diệp Sơ lại cảm thấy có gì đó ở phía sau, mà là một cảm giác rất quen thuộc, cô quay đầu, quả nhiên là Vệ Bắc, bốn mắt nhìn nhau.
Hai người đứng rất gần, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, chẳng hiểu sao,khuôn mặt của cô hơi nóng lên, muốn mở miệng nói một điều gì đó, nhưng chợt có một đám người đang đi từ lối ra đến, cô không chú ý nên bị người ở phía sau đụng phải, thân thể mất thăng bằng,liền ngã ngay vào lòng Vệ Bắc.
Gặp được người con gái xinh đẹp mình yêu thương, nhung nhớ, Vệ Bắc cảm thấy rất vui vẻ,ôm chặt cô vào lòng, trong miệng còn không quên chiếm tiện nghi của người ta: “Diệp Siêu Nặng, em đừng có vội vã nhảy vào trong lòng anh thế chứ?”
Vội cái đầu anh, trong lòng Diệp Sơ còn chưa kịp khinh bỉ anh thêm một chút, thì lại có một đám người xô đến, cô theo phản xạ tránh về phía trước, cánh tay ôm anh lại càng chặt.
“Anh cũng không vội, em đừng có gấp như thế.” Đừng thấy ngoài miệng thì anh tỏ ra vô tội như vậy, thế mà hành vi lại không hề nghiêm túc, anh không chỉ ôm cô thật chặt, mà còn nhân cơ hội vuốt ve khuôn mặt của cô.
Bàn tay ấm áp nhẹ chạm vào gò má, khuôn mặt Diệp Sơ có chút nóng giờ liền bùng cháy.Suy nghĩ của con người luôn như vậy, ngày trước anh luôn trêu chọc đùa giỡn cô như thế mà cô chẳng hề có chút ngượng ngùng, vậy mà hôm nay mới chỉ ăn một chút đậu hũ nhẹ nhàng, cô lại đỏ mặt!
Vệ Bắc cảm thấy thật kì lạ, nhịn không được muốn ăn thêm chút đậu hũ nữa, nhưng mà đang ở giữa chốn đông người, sợ sẽ có kẻ nói làm ảnh hưởng đến văn minh xã hội, là một cảnh sát tương lai, anh khẽ cắn môi, lưu luyến buông cánh tay.
“Đi thôi, đi đến khách sạn trước đã.” Vệ Bắc vừa nói vừa cầm lấy hành lý trong tay cô.
Nhiệt độ trên mặt Diệp Sơ đã giảm, gật đầu đi theo anh, bỗng nhiên để ý thấy anh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, cô nhịn không được mà hỏi: “Anh mặc như thế không lạnh sao?”
“Lạnh cái gì? Mấy hôm trước bọn anh phải chạy một nghìn mét, anh còn mặc áo cộc tay này.”
Áo cộc tay? Diệp Sơ rùng mình,trong lòng lặng lẽ nghĩ: “Anh là tên biến thái! Nào biết được chỉ bị lạnh một chút mà bộ óc còn chưa kịp điều khiển thì suy nghĩ trong đầu đã bật ra khỏi miệng.
“Em nói cái gì?” Vệ Bắc dừng lại, xoay người nhìn cô chằm chằm.
Diệp Sơ giật mình, không biết trả lời thế nào.
“Em nói anh biến thái?” Vệ Bắc híp mắt hỏi.
Diệp Sơ có chút chột dạ, lắp bắp trong miệng: “ Hình như… nói…”
“Biến thái đúng không?” Vệ Bắc lẩm bẩm một câu, rồi bỏ hành lí trên tay xuống đất, nói: “Để anh chỉ cho em biết thế nào mới là Biến thái” Nói xong, anh liền tiến đến, một tay ôm lấy cổ Diệp Sơ, rồi hôn xuống.
Con mẹ nó cái văn minh xã hội! Ông đây giải quyết bà xã trước đã rồi sẽ tính sau.
Kết quả là hôn nhau trước mặt mọi người, Tên nhóc Vệ Bắc kia tựa như con sói thoát khỏi sự trói buộc, suốt từ nhà ga cho đến khách sạn luôn làm càn, dọc đường đi ăn không ít đậu hũ của Diệp Sơ.
Khuôn mặt Diệp Sơ đỏ ửng như quả cà chua, ngay cả tài xế taxi cũng trêu chọc: “Vợ chồng son đã bao lâu không gặp rồi?”
“Bốn tháng ạ.”
“Mới có bốn tháng hả? Thanh niên bây giờ sinh lực cũng thật dồi dào…” Chú tài xế hâm mộ lẩm bẩm một mình.
Lời còn chưa dứt, Vệ Bắc lại ép lên môi cô: “Không phải em nói anh biến thái sao? Anh chỉ muốn chứng tỏ một chút thôi, anh còn có thể biến thái hơn nữa đấy. thực sự là tên biến thái đấy.”
“…” Diệp Sơ lớn thế này đến bây giờ mới hiểu rõ, cái gọi là hoạ từ miệng mà ra.
Vệ Bắc đặt phòng đơn tại một khách sạn ba sao, tuy chỉ là hạng phổ thông, nhưng điều kiện cũng rất tốt, Diệp Sơ vào trong nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước nóng, rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.Lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Vệ Bắc nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường, cô bỗng có chút sững sờ.
Mời vừa rồi ở nhà ga, do có quá nhiều người, trời lại lạnh, cô không hề nhìn kĩ anh.
Bây giờ, hai người ở chung một phòng cô mới nhận ra người ở trước mặt mình chính là Vệ Bắc, bốn tháng qua họ gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, không biết bao nhiêu tin nhắn được gửi đi, nhưng dù sao cũng chỉ là một phương tiện liên lạc thôi, sao có thể so với người thật ở ngay trước mặt?
Dường như tất cả những kí ức nhớ nhung đều tràn về, cô cảm thấy rất chân thực mà lại vô cùng không thật.
Cô nghĩ như thế, rồi chẳng biết từ lúc nào đã chạy thẳng đến trước giường, vừa lúc đó, Vệ Bắc bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt hai người giao nhau, Diệp Sơ chưa kịp phản ứng Vệ Bắc đã nắm lấy cổ tay của cô, kéo nhẹ một cái lôi cả người cô theo.
Diệp Sơ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, một lúc sau mới thấy mình đã bị đặt dưới thân Vệ Bắc, trong lúc cô còn chưa kịp có bất kì một phản ứng nào anh đã cúi người, hôn cô.
Rất khác với nụ hôn ở nhà ga,nụ hôn lúc này thật giống như nụ hôn của đôi tình nhân xa cách lâu ngày gặp lại, anh đem tất cả những nhớ thương đối với cô hòa tan vào trong nụ hôn này, từng chút từng chút hấp thụ hương vị của cô, một hương vị chỉ thuộc về một mình anh.
Ấm áp ngọt ngào đủ khiến người ta điên cuồng.
Anh bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, trong đầu lại nhớ đến cảnh Nhị Soái đưa cho anh cái hộp , hiện tại nó đang ở trong túi quần.
Có người nói đàn ông có hai bộ não nếu song song hoạt động có thể rất dễ bị rối loạn.
Không để anh kịp rối loạn để gây ra hậu quả, Diệp Sơ ở dưới thân bỗng nhiên lại nói một câu: “Mẹ không biết em đến đây.”
Những lời này, nghe thì có vẻ bình thường, nhưng lại giống như một lời uy hiếp với Vệ Bắc.Không sai, quan hệ của bọn họ giờ còn không hề có ai biết, anh còn chẳng thể hứa hẹn cho cô một tương lai, lúc này anh không có quyền làm thế với cô.
Trong lòng lại có chút buồn bã, niềm vui gặp nhau trong nháy mắt đã vơi đi không ít, Vệ Bắc ngồi dậy, nhìn đôi mắt trong veo của Diệp Sơ, anh biết, cô nhóc này cũng không ngốc chút nào.
“Em đói không? Đi ăn lẩu nhé?” Anh nói sang chuyện khác.
Mùa đông ở thành phố này rất lạnh lại kéo dài, nên ngành kinh doanh đồ ăn lẩu rất phát triển , đặc biệt gần khu trường học thì lại càng nhiều.
Vệ Bắc đưa Diệp Sơ đến cửa hàng lẩu truyền thống Trung Quốc (Hot Pot),trong nồi còn có miếng sườn dê, hương thơm ngào ngạt,những nguyên liệu phong phú trong đó khiến người ta thèm thuồng.
“Một lát nữa,có một bạn học của anh sẽ đến.” Vệ Bắc nói.
“Rất thân với anh sao?” Diệp Sơ biết từ nhỏ Vệ Bắc không hề có bạn bè,hôm nay lại đến ăn cùng, chắc quan hệ cũng không phải qua loa.
“Cũng thân, là bạn cùng phòng, nằm giường phía trên anh, chỉ là hơi lắm mồm, lát nữa cậu ta đến, nếu có nói gì thì e cũng đừng để ý”
“Vâng”. Diệp Sơ gật đầu, rồi bắt đầu giải quyết nồi lẩu dê kia.
Một lát sau, Nhị Soái đến, đi cùng một cô gái thanh mảnh.
“Chào chị dâu, em tên là Quách Nhị Soái, chị cứ gọi em là Nhị Soái cũng được.” Nhị Soái chủ động giới thiệu với Diệp Sơ, nói xong rồi lại nở nụ cười xấu xa: Chúng ta chưa từng gặp mặt chỉ mới nói chuyện qua điện thoại, chị còn nhớ chứ?”
Chính là cái lần nhận nhầm điện thoại đó… Diệp Sơ nghĩ cả đời này mình cũng không quên được, cô lúng túng cười cười, đưa mắt đến cô gái kia: “Vị này là?”
Cô gái kia rất cởi mở nói: “Chúng em học một lớp, em tên Tư Đồ Duyệt, mọi người gọi mình là chị Duyệt”
“Chị Duyệt là hoa khôi của lớp em.” Nhị Soái bổ sung.
Lớp các người tổng cộng chỉ có hai nữ sinh, Diệp Sơ trong lòng phỉ nhổ tên này không biết xấu hổ mà còn nói ra.
Diệp Sơ không nói ra miệng, trái lại Tư Đồ Duyệt lại tự mình nói: “Hoa khôi cái chết tiệt! Trong lớp có mỗi hai nữ sinh,sao chú không nói luôn tôi là chị cả hả?”
Chỉ bằng những lời này, Diệp Sơ thấy cô bạn Tư Đồ Duyệt này cũng không tệ lắm, tính tình rất thoải mái, cũng nảy sinh chút cảm tình với cô ta.
Nào biết nữ sinh này tính cách thoải mái, tửu lượng lại càng thoải mái hơn vậy mà có thể uống được Erguotou*,không chỉ uống một mình mà còn gạ người khác cùng uống, Nhị Soái muốn đua với cô, nên cũng nhắm mắt uống một ly rượu rồi gục xuống, cơm còn chưa ăn mà đã vùi đầu vào ngủ.
“Yên tâm, anh tự biết chừng mực.” Vệ Bắc cúi đầu nói khẽ bên tai cô,còn định nói thêm câu nữa đã bị Tư Đồ Duyệt chen vào
“Tình cảm của hai người thật tốt”
Diệp Sơ sững sờ, không hiểu vì sao cô ấy lại nói như vậy
“Tiểu Diệp, mình nói với cậu, người này thật sự không tệ, cậu phải biết quý trọng” Cô bỗng nhiên đứng vùng dậy nói
Diệp Sơ nghe không hiểu, quay đầu nhìn Vệ Bắc thì chỉ thấy anh nhíu mày rồi thấp giọng nói : “Cô uống nhiều rồi, nói ít thôi”
“Tên kia mới uống nhiều kia?” Tư Đồ Duyệt chỉ chỉ vào tên Nhị Soái đang bất tỉnh rồi tiếp tục nói : “Tiểu Diệp, mình nói với cậu, lúc trước mình không biết Vệ Bắc đã có bạn gái, mình còn theo đuổi anh ấy…”
“Tư Đồ Duyệt!” Vệ Bắc hình như có chút tức giận
“Có làm sao chứ, anh cũng không chấp nhận em” Tư Đồ Duyệt liếc mắt nhìn anh, rồi lại nói với Diệp Sơ. “Từ nhỏ đến lớn, mình chưa từng theo đuổi ai mà bị thất bại, nhưng anh ấy lại lạnh lùng với mình, lúc đó mình còn nghĩ anh ấy thích tên Nhị Soái kia”
Diệp Sơ đang uống một hớp nước hoa quả trong miệng,thiếu chút nữa thì bị nghẹn.
Tư Đồ Duyệt còn chưa nói hết : “Mình lúc đó đã nghĩ, Nhị Soái thật có phúc,anh ấy có dũng khí thích đàn ông! Cho nên khi Nhị Soái nói anh ấy có bạn gái, mình có chết cũng phải đến để xem, rốt cuộc anh ấy thích nam hay là nữ.Bây giờ thấy cậu, trong lòng mình cũng được an ủi phần nào, con gái chúng ta sao lại có thể bị thua trong tay một tên đàn ông, chị thấy đúng không?”
Vệ Bắc rốt cuộc cũng tức giận : “Tư Đồ Duyệt, cô nói đủ rồi đấy”
“Được rồi, được rồi” Tư Đồ Duyệt bĩu môi, cũng không nói thêm gì nữa.
Diệp Sơ ở bên cạnh yếu ớt nói : “Thế nhưng em còn muốn nghe nữa”