Nạp Thiếp Ký I

Chương 161: Thẩm vấn đại thiếu gia (1)

Trước Sau

break
Dương lão thái gia nói: "Dương gia thôn chúng ta ở giữa núi, phía trước không có núi ngăn trở, địa thế rộng rãi, gió mà nổi lên thì rất khó chịu, có thể thổi tan hết cỏ rơm che trên mái nhà, do đó cần phải dán giấy ở phía ngoài cửa sổ.

Tống Vân Nhi nhớ lại chiều qua khi ở ngoài hành lang xem gió tuyết, Dương lão thái gia và Bàng quản gia đã nói là Dương gia thôn có gió lớn tuyết lớn, đặc biệt là vào tiết đông xuân, thậm chí có thể thổi bay cả đá, nhưng điều đó thì có liên quan gì đến mớ giấy dán này?

Dương Thu Trì thấy Tống Vân Nhi còn ra vẻ không hiểu, cười bảo: "Vừa khen muội thông minh, sao lại ngu bất ngờ nữa rồi. Giấy dán cửa sổ này nếu dán bên trong song cửa, gió mạnh thổi tới sẽ rất dễ bị bong ra, nếu như kẹp dán ở ngoài, gió thổi áp vào thì có song cửa cản lại, nên sẽ không bị gió thổi bay."

"Đúng vậy," Dương lão thái gia nói, "Ngoại trừ chắn gió, còn phải chống sương tuyết và nhiệt nữa. Vào mùa đông nhà lão bá tánh đều không tiền mua than sưởi, chỉ có thể trốn trong giường gạch nung ấm. Những cái giường này thường đều ở gần cửa sổ, nếu như bị nhiệt khí bốc lên, các giấy dán ở đó đều bị hanh khô, bong tróc rơi xuống rất dễ dàng."

"Mùa đông ở đây tuyết rất lớn, rất lạnh, nếu như giấy dán từ bên trong, sương tuyết sẽ đóng lên song cửa, sẽ làm ướt giấy, khiến cho nhăn nheo thủng lỗ chẳng dễ coi chút nào, lại hay bị rơi ra. Do đó, trong Dương gia thôn chúng ta, nhà nào cũng dán giấy từ bên ngoài, được song cửa bảo hộ che chắn bên trong, nên đạo tặc không thể tiến vào.

Tống vân Nhi và Tống đồng tri giờ mới hiểu rõ. Tống đồng tri hỏi: "Hiền điệt, như, như vậy xem ra ý tứ của cháu là, là chân hung là người khác, hơn nữa lại từ của sổ tiến vào sao?"

Tống đồng tri đối với việc phát hiện hung thủ thực sự là một kẻ khác của Dương Thu Trì không cảm thấy bất ngờ gì, vì vốn đã có tiền lệ xảy ra trước đây. Hiện giờ phát hiện so với định xong án rồi mới phát hiện ra thì dễ chịu hơn nhiều.

"Đúng vậy," Dương Thu Trì chỉ vào mảnh giấy ở cửa sổ, "Mọi người có chú ý không, khối giấy này không giống giấy chỗ khác, xem ra là được dán đơn độc ra."

Điểm này thì Tống Vân Nhi cũng không chú ý đến. Nàng chồm người tới quan sát, sau đó lùi lại vài bước nhìn, quả nhiên thấy màu sắc các mẩu giấy ở cửa sổ và chỗ khác hơi có chút khác biệt, nếu không nhìn cẩn thận không thể phát hiện được.

Dương Thu Trì sờ sờ mảnh giấy dán cửa sổ, nói: "Ngày hai bốn quét dọn nhà cửa, ngày hai lăm dán giấy cửa sổ. Các cửa sổ ngôi tiểu lâu này xem ra được dán vào ngày hai mươi lăm, án phát ra vào ngày hai mươi tháng ba, cách nhau ba tháng. Mọi người nhìn xem, giấy dán ở đây dán chắc hơn nhiều, có lột cũng rất khó bong ra."

"Do đó, xem ra hung thủ trước hết xé bỏ giấy cũ đi, sau đó dùng dao nhọn gọt nhỏ đầu của song cửa sổ, mở nó ra rồi lẻn vào, sau khi phạm tội xong lại leo trở ra, gắn thanh song lại, sau đó dùng giấy dán kín. Giấy dán cửa sổ chỉ cách nhau ba tháng, không nhìn cẩn thận không nhìn ra được đâu."

Đúng a! Nói đến đây, Dương Thu Trì đột nhiên nghĩ, nếu như hung thủ dán giấy che cửa sổ trở lại, trong lúc xảy ra án mạng thì căn lầu bị khóa, không có người ngoài ra vào, nên những dấu vân tay trên lớp giấy này rất có thể là do hung thủ lưu lại, và có thể có vết hồ dính dấu vân tay trên đó nữa.

Dương Thu Trì cẩn thận thổi bụi bám trên giấy dán cửa sổ, lợi dụng ánh sáng xiên quan sát, nhưng vẫn không thể nào nhìn rõ được, bởi vì có mạng nhện và bụi vẫn còn bám trên đó.

Dương Thu Trì lấy một cái ghế kê cạnh cửa sổ, nhờ Tống Vân Nhi đứng lên ghế quay lưng về phía cửa sổ. Tống Vân Nhi tuy không biết Dương Thu Trì làm vậy để làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.

Tóc của nàng rất dài, Dương Thu Trì cầm tóc nàng lên, cẩn thận dùng nó quét đi bụi bặm trên giấy dán cửa.

Bụi bặm bị quét xong, thì tóc của Tống Vân Nhi đã dính bẩn cả. Dương Thu Trì xin lỗi: "Vân nhi, xin lỗi, làm dơ tóc của muội rồi."

Tống Vân Nhi rộng lượng: "Không sao, lát nữa muội sẽ đi gội. Ca, huynh làm vậy để làm gì?"

"Hiện giờ còn không thể báo cho muội được, sau này sẽ biết." Dương Thu Trì đưa đầu áp sát vào lớp giấy đó, chăm chú quan sát, đặc biệt là những vị trí ráp mối giữa giấy dán và khung cửa sổ.

Muốn dán kín cửa sổ thì những chỗ như trên phải dùng chổi ấn cho đều. Hung thủ đã tính toán rất cẩn thận khi gây án, để giữ bí mật thì nhất định không thể chuẩn bị những thứ linh tinh này, rất có khả năng dùng tay dán và lưu lại vân tay trên giấy.

Quả nhiên, ở bờ rìa giấy dán, Dương Thu Trì phát hiện mấy dấu tay mờ nhạt, nếu không chú ý kỹ sẽ không phát hiện được.

Nhất định là lúc dán giấy lên cửa sổ, hung thủ đã dùng tay phết hồ. Giấy dán cửa sổ và vách tường sát bên mép cửa sổ thường hơi cũ và nhiều bụi hơn ở ngoại. Sự ẩm ướt cộng thêm bụi nữa khiến ngón tay đè lên lưu lại dấu vết hơi nhạt.

Do dấu vân tay quá mờ, căn bản chẳng nhìn thấy đường vân, xem ra hắn phải kiên nhẫn chờ Phùng Tiểu Tuyết mang dụng cụ khám nghiệm hiện trường đến rồi dùng dụng cụ lấy vân tay bằng từ tính mới có thể xác định rõ được.

Nhưng Dương Thu Trì vẫn tận hết khả năng quan sát hết những dấu vân tay này, hy vọng từ đó có thể phát hiện được điều gì.

Tống Vân Nhi cùng cúi sát xuống giấy dán cửa nhìn lung tung, nhưng nàng chẳng nhìn ra điểm chính, vì những dấu vân tay đó mờ nhạt vô cùng, cần phải dùng ánh sáng và giác độ nhất định mới phát hiện được, nên Tống Vân Nhi chẳng phát hiện điều gì không ổn. Hơn nữa, cho dù chỉ cho nàng nhìn, nàng cũng không biết dấu vân tay này có ý nghĩa gì đối với việc xác định phạm tội, nhân vì thời bấy giờ chưa có bất kỳ nhận thức gì về dấu vân tay.

Tống Vân Nhi không biết Dương Thu Trì nhìn cái gì, nhưng khi thấy hắn dùng hết tinh thần ra nghiên cứu cái gì đó, nàng không dám hỏi loạn, sợ làm nhiễu dòng suy nghĩ của hắn.

Dương Thu Trì nhìn một hồi, cảm thấy những dấu vân tay này hơi kỳ quái, nhưng cũng không rõ kỳ quái ở chỗ nào. Hắn bèn nhìn từ dưới lên, cuối cùng phát hiện ra điều đó, chính là trong số vân tay ấy có mấy dấu không nhìn thấy hình dáng đường vân, có thể là ngón tay này đã dính đầy hồ hoặc đất nên không để lại dấu vân tay. Trong tình huống này, chỉ có thể dùng chổi quét vân tay từ tính hoặc là bộ phấn vàng hoặc bạc để làm vật hiển hiện thì mới có thể thu được dấu vết.

Phát hiện về dấu vân tay khiến Dương Thu Trì vô cùng hưng phấn, đây chính là một điểm đột phá trọng đại, chỉ cần Phùng Tiểu Tuyết mang dụng cụ pháp y của hắn tới, lấy được dấu tay này, sau đó đem so sánh các dấu tay của mọi người trong Dương gia đại viện thì coi như đã dễ dàng phát hiện ra chân hung rồi.

La huyện thừa và Tống đồng tri đến căn lầu nhỏ cùng một lúc. Hiện giờ hai người đang cùng Dương lão thái gia cảm thán cho kế hoạch chu toàn và ẩn mật của hung thủ. Cái này có thể coi là dụng tâm đến khổ. Rất may là Dương Thu Trì minh xét chắc chắn, phát hiện hung thủ vào phòng qua đường cửa sổ, từ đó có thể thấy, kẻ có khả năng là hung thủ không chỉ khoanh vùng trong hai người là mụ vú và Tri Xuân không thôi!

Cho đến giờ, Tống đồng tri cũng tự cảm thấy hoài nghi là tối qua nhị di thái Trương thị và mụ vú đều kêu gào oan uổng, chẳng lẽ họ không làm thật sao? Hèn gì Dương Thu Trì tối qua chẳng lên tiếng, thì ra gã đã sớm phát hiện ở đây có vấn đề rồi.

Tống đồng tri nhìn Dương Thu Trì, hơi ngượng hỏi: "Hiền điệt, vậy, thế cháu xem là nên làm thế nào?"

"Tiếp tục tra!" Dương Thu Trì đáp một cách dứt khoát.

Án này có phạm vi điều tra khá nhỏ, lại xày ra trong đêm khuya, Dương gia đại viện có tường cao và gia đinh hộ vệ. Lúc ấy không phát hiện có người ngoài đột nhập vào, một loạt hành động từ xé giấy dán cửa sổ, làm lỏng song cửa ra, chui vào phòng, trở ra lại cẩn thận xóa bỏ mọi dấu vết... xem ra ở đây hung thủ có dự mưu trước, có kế hoạch có chuẩn bị, lại vô cùng quen với hoàn cảnh chung quanh, rất có khả năng là người trong Dương gia đại viện.

Người này nhất định là dùng mê hương gì đó khiến mụ vú và tiểu nha hoàn hôn mê, sau đó lẻn vào trong giết người.

Do trong nội trạch của đại viện bị khóa ngăn cách với bên ngoài, thời gian phát án là khoảng 2 giờ khuya, như vậy cửa lớn đã sớm đóng từ bên trong rời, các gia đinh hộ viện bên ngoài cùng người hầu không thể tiến vào được. Do đó, phạm vi phá án xem ra chỉ nên tập trung vào người ở nội trạch lúc đó mà thôi.

Dương lão thái gia đem quyết định tiếp tục tra án báo cho Bàng quản gia để y cho người trên kẻ dưới trong nhà họ Dương biết, lại yêu cầu ai ai cũng phải phối hợp cho tốt để phá án.

Nghe nói còn tiếp tục điều tra, mọi người trên dưới ở Dương gia tức thời khẩn trương hết cả lên. Tuy nhiên họ vẫn y theo quy củ, tự động trở về phòng, không cho phép tùy ý lưu động. Tống đồng tri mang theo một số bộ khoái làm nhiệm vụ cảnh giới, đại đường lâm thời vẫn đặt ở trên lầu.

Tống đồng tri ngồi giữa đại đường hỏi án, La huyện thừa và Dương Thu Trì ngồi hai bên phải trái làm bồi thẩm. Tống Vân Nhi còn kéo một cái ghế ngồi cạnh Dương Thu Trì nghe thẩm vấn.

Tống đồng tri và Dương Thu Trì cùng thương lượng, và người mà họ muốn tra án đầu tiên chính là đại thiếu gia Dương Thanh Thủy!

Đối với việc tiếp tục tra án này như thế nào, Tống đồng tri chẳng có chút ý tưởng, nên lại cầu cứu Dương Thu Trì. Hắn không từ chối, đáp ứng trở thành người chủ thẩm trong lần này.

Sau khi cho đưa Dương Thanh thủy lên đại đường, Dương Thu Trì nhấc một cái ghế cho y ngồi. Dù sao thì vẫn chưa chứng minh được y là hung thủ, Dương Thu Trì không dám làm loạn, nếu không án này phá xong rồi, thân thích coi như đắc tội gần hết, vậy thật chẳng ra thể thống gì.

Trên đại đường hiện giờ có quan ngũ phẩm Đồng tri đại nhân ngồi, Dương Thanh Thủy lại không có công danh, án theo đạo lý phải quỳ xuống. Nhưng Dương Thu Trì lại mang cái ghế cho y ngồi, Dương Thanh Thủy có chút thụ sủng mà kinh, thấy Tống đồng tri không nói gì, nên mới ngồi nép xuống một bên ghế.

Dương Thu Trì bảo: "Đường huynh, đệ hiện giờ thân là tri huyện, chịu sự ủy thác của Tống đồng tri Tống đại nhân, phụ trách phá án này. Đệ muốn hỏi huynh vài vấn đề, nếu như có chỗ nào đắc tội, thỉnh đường huynh lượng thứ cho."

Dương Thanh Thủy vội vã đứng lên cung thân thi lễ: "Không dám, đường đệ, à không, Dương đại nhân quá lời rồi." Sau đó ngồi xuống.

Dương Thu trì hiện giờ có thể thăng đường hỏi án, thì đó là thấy thân phận của đại nhân triều đình, Dương Thanh Thủy dù sao cũng biết chừng mực này.

Dương Thu Trì hỏi: "Đường huynh, đêm tam di nương chết đó, huynh là cái gì?" Tuy là đã cách hai nam, nhưng Dương Thu Trì tin là với chuyện lớn như vậy, trên dưới nhà họ Dương đều nhớ rất rõ.

Quả nhiên, Dương Thanh thủy không hề do dự đáp: "Đêm đó ta đi ngủ sớm."

"Có nhân chứng không?"

"Có vợ và hài tử của ta có thể làm chứng, ngoài ra còn có nha hoàn và người hầu trong vườn."

"Ban đêm huynh có ra ngoài không?"

"Không có. Vườn trong đóng cửa từ rất sớm, và có người gác cửa."

"Đường huynh," Dương Thu Trì ra vẻ rất hiếu kỳ hỏi: "Hôm trước khi đệ đến thôn, bá phụ đã từng dẫn đi xem các nơi trong Dương gia đại viện, đệ thấy tiểu viện của huynh có tường vây không cao lắm, chỉ bằng khoảng đầu người, có đúng không?"

"Đúng vậy, ngoại trách có tường cao, nội trạch cũng có, nhưng các tiểu viện không cần xây tường cao như vậy, nếu không sẽ quá ngột ngạt."

"Ạ....! Thì ra là như vậy, vậy có thể nói, tuy cửa tiểu viện của huynh đã đóng, nhưng chỉ cẩn dùng thang hoặc ghế cao là có thể trèo ra ngoài tường, xem ra không khó chút nào ha?"

"Không khó, rất dễ dàng. Đơờng đệ, à không, Dương đại nhân nói lời này là có ý gì?" Dương Thanh Thủy đến lúc này mới phản ứng trở lại.

"Không có gì, tùy tiện hỏi thôi, huynh không cần phải khẩn trương." Dương Thu Trì cười ra vẻ rất thâm, tiếp theo đó mặt đanh lại: "Phòng ngủ của các người đều có cửa, tường lại không cao, ngươi nửa đêm nửa hôm treo tường ra ngoài nha hoàn và người hầu sẽ không hay không biết. Bổn quan bây giờ hỏi ngươi, đêm hôm đó có phải là ngươi lẻn ra ngoài tường đi giết tam di nương hay không?"

Dương Thu Trì dùng cái uy của nhà quan này quả thật không tệ, lời vừa rồi khiến Dương Thanh Thủy hoảng cả lên, mặt biến hẳn, luôn miệng thưa: "Dương đại nhân, tôi không có, tam di nương không phải do tôi giết, tôi và tam di nương vô oán vô cừu, giết người ta để làm gì?"

"Vô oán vô cừu?" Dương Thu Trì lạnh lùng cười. "Tam di nương phát hoa si rồi thì người đầu tiên dì ta chạy đi tìm chính là ngươi? Vì sao nhiều nam nhân như thế mà không chịu đi tìm ôm, lại cứ đi tìm ngươi mà ôm?"

Dương Thanh Thủy cúi đầu: "Tôi làm sao, làm sao biết được."

"Ngươi không biết à?" Dương Thu Trì hỏi dồn. "Vậy ta hỏi ngươi thêm, ngày đó tam di nương phát hoa si ôm ngươi rồi, có nói những lời gì?"

Dương Thanh Thủy tái xám mặt, ấp úng đáp: "Tôi, tôi không còn nhớ nữa."

"Sẽ không đâu, tam di nương nói xong khiến người sợ kêu oai oái lên, ngươi sao lại không nhớ được chứ? Ngươi không cần giấu giếm làm gì, kỳ thật nha hoàn Tri Xuân đã cho ta biết, tam di nương nói với ngươi là 'Cái gì cũng đáp ứng ngươi'", Dương Thu Trì quay sang hỏi Tống đồng tri: "Tống đại nhân, hạ quan nói có chỗ nào sai không?"

Tống đồng tri gật gật đầu: "Nha, nha hoàn Tri Xuên đích xác là có nói như thế."

Dương Thu Trì hỏi Dương Thanh Thủy: "Đường huynh, tam di nương vì sao lại nói như vậy, dì ta nói đáp ứng huynh, vậy dì ta muốn đáp ứng huynh cái gì?"

Dương Thu Thủy cúi đầu thấp hơn, không nói không rằng.

Dương Thu Trì lại bảo: "Nếu như đường huynh không muốn nói đến chuyện này, thì trước hết khoan hãy nói tới. Nhưng nếu như huynh không muốn nói đến chuyện đó, thì đệ cũng không cho huynh biết một chuyện khác liên quan đến tam di nương." Nói đến đây, Dương Thu trì cầm chung trà lên từ từ nhấp nháp.

Người ai cũng có lòng hiếu kỳ, Dương Thanh Thủy cũng không ngoại lệ, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Dương đại nhân nói chuyện liên quan đến tam di nương đó chẳng hay là chuyện gì?"

Dương Thu Trì nhìn Dương Thanh Thủy, thấy y tỏ vẻ khẩn thiết, chỉ từ điểm này cho dù có ngốc cách mấy cũng nhận ra quan hệ giữa y và tam di nương không tầm thường. Hắn vờ thở dài một hơi, nói: "Thôi được rồi, đệ vẫn cứ cho huynh biết, ngày hôm trước đệ lại nhìn thấy quỷ hồn của tam di nương ở ngôi lầu đó, điều này thì huynh biết, nhưng huynh có biết dì ta nói với đệ cái gì không?"

Dương Thanh Thủy gật đầu rồi lại lắc đầu, ngày trước khi y nghe Dương Thu trì thấy quỷ hồn của Tam di nương, thần tình rất khẩn trương, nhất mực muốn hỏi diễn biến Dương Thu trì gặp phải tam di nương như thế nào, nhưng không tiện lên tiếng. Hiện giờ Dương Thu Trì chủ động nói đến chuyện này, Dương Thanh Thủy liền chồm người tới, suýt chút nữa là dỏng cả hai lổ tai lên.

Dương Thu Trì bước tới cạnh Dương Thanh Thủy, khom người kề sát tay y, khẽ bảo: "Quỷ hồn của tam di thái nói, nàng ta ở dưới đó rất lạnh, nàng rta rất hối hận là đã cự tuyệt huynh."

Bầu mắt của Dương Thanh Thủy giờ ướt nhòe, hỏi: "Thật không? Tam di nương nói như thế thật chứ?"

Dương Thu Trì gật gật đầu: "Thật, vốn ngày đó đệ phải cho huynh biết ngay, nhưng lúc đó quá nhiều người, không tiện...." Dương Thu Trì đối với việc sử dụng quỷ hồn ra dụ cung cảm thấy bức rức không yên, xem ra không có thiết bị hiện đại, bản thân gã pháp y như hắn chẳng hơn gì người thời cổ bao nhiêu.

Tuyệt đại đa số cổ nhân đều tin vào quỷ hồn, đêm đó Dương Thu Trì bị ảo giác nhưng kể ra lại vô cùng thật, khiến cho Dương Thanh Thủy tin ngay, nói: "Đều là do ta không tốt, là ta đã hại nàng ấy."

Vừa nghe đến lợi này, Dương Thu Trì và Tống đồng tri đều cảm thấy đã có lối thoát. Xem ra, việc phán đoán đã đúng, chính là Dương Thanh Thủy hại chết tam di thái Quách thị. Trong lòng hai người đều phán đoán, rất có khả năng là Dương Thanh Thủy và tam di thái thông gian, bị Dương lão thái gia hát giác được manh mối, Dương Thanh Thủy vì đề phòng sự tình bại lộ hẳn nên đã giết người diệt khẩu... Và cũng có thể là Dương Thanh Thủy bức gian tam di nương không thành, nên nổi sát niệm.

Dương Thu Trì không lên tiếng, vì hắn biết nếu như Dương Thanh thủy đã mở lời thì nhất định sẽ nói tiếp.

Quả nhiên, Dương Thanh Thủy cất tiếng: "Tống đại nhân, Dương đại nhân, nếu như hai ngài đều cho rằng tôi giết tam di nương, thì tôi tất phải đem quan hệ của tôi và nàng ta nói ra cho rõ mới được."

Dương Thu Trì và Tống đồng tri đều mở cờ trong bụng, tĩnh lặng chờ y chiêu cung.

Dương Thanh Thủy dừng lại một lúc mới lấy hết dũng khí ra nói: "Kỳ thật, tam di nương là tôi mang về nhà, vốn là sẽ làm tiểu thiếp của tôi."

Vừa nghe lời này, Dương ThuTrì và Tống đồng tri cùng trợn mắt, thì ra là còn có ẩn tình lớn lao như vậy.

Dương Thanh Thủy tiếp tục nói: "Tam di nương là người tôi quen lúc đi Ứng thiên phủ du học. Tuy nhà của nàng ta bần hàn, nhưng người rất thiện lương hiền diệu, lại đẹp vô cùng. Lúc đó tôi đang tìm kiếm một tiểu thiếp, nên nói với người nhà của nàng, và nhà nàng đã đáp ứng. Tuy nhiên tôi phải mang nàng về nhà để ra mắt mẹ cha, nếu trúng ý mới chính thức nạp thiếp."

"Nhưng khi tôi mang nàng ta về nhà rồi, thì cha tôi lập tức sai tôi đến Dương châu thu một khoản nợ. Bảo là người nợ này sẽ lập tức đi về nam buôn bán không biết bao giờ về, nếu như không kịp thu món nợ đó coi như mất trắng một món tiền lớn."

"Cha tôi giục tôi phải động thân ngay, nếu không sẽ lỡ mất dịp. Tôi không dám không nghe, chỉ biết lên đường lập tức, vì tôi biết nếu chuyện này làm không tốt, cha mẹ tôi sẽ không đáp ứng cho tôi nạp thiếp."

Dương Thu Trì hiếu kỳ hỏi: "Làm sao có thể thế được? Nạp thiếp là để cho nhà huynh có thể truyền tông tiếp đại mà."
break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc